“Chết tiệt!” Tuyệt Sát vung tay buông Khả Lạp ra, toàn thân vô lực ngã ngồi xuống ghế.
“Khả Lạp đặt cơm trưa ở đây, La Lam thiếu gia nhớ phải dùng cơm, Khả Lạp cáo lui.”
“Đây rốt cuộc là sao chứ?” Bên tai truyền đến tiếng Khả Lạp đóng cửa rời đi, thế nhưng tâm tình Tuyệt Sát lại chẳng hề vì chuyện này mà chuyển biến tốt đẹp.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Y đoán không ra dụng ý của hắn, thật sự đoán không ra.
Bảy năm sống chung, ngoại trừ năng lực cường đại, nhận thức của y về Lam Đức vẫn chỉ là trang giấy trắng. Đối với hành vi cùng thái độ của hắn, toàn bộ đều khiến y mơ hồ nghi hoặc.
Tựa như bây giờ, Tuyệt Sát căn bản không rõ Lam Đức tại sao lại nhốt y, hơn nữa vì đề phòng y bỏ trốn, hắn còn thiết lập kết giới khắp phòng, hơn nữa chỉ nhắm vào duy nhất một mình y. Kết giới này vô cùng yếu ớt, yếu đến mức chỉ cần có chút ma lực liền có thể xem như nó không tồn tại, tự do ra vào.
Bị nhốt ở đây chắc đã hơn sáu ngày rồi! Đôi mắt nhìn không thấy, y chỉ có thể dựa vào số lần Khả Lạp đưa cơm mà suy đoán.
Còn Lam Đức, sau khi nhốt y thì hắn lại có việc phải rời khỏi Khải Tư Lan bảo. Sáu ngày này, người y tiếp xúc nhiều nhất là Khả Lạp, kế tiếp là Tây Gia Lữ.
Cũng may có Tây Gia Lữ mỗi ngày đến luận võ với y, giúp y không quá mức nhàm chán, kiềm chế tâm tình, lẳng lặng kiên nhẫn chờ ngày Lam Đức quay lại. Cũng chỉ có cách chờ Lam Đức, y mới có thể hiểu được mọi thứ.
Nhưng ngay cả như thế, phẫn hận trong lòng y dành cho hắn vẫn như trước có tăng không giảm. Cũng chính vì vậy, mỗi khi Tây Gia Lữ không ở đây, căn phòng ngủ xa xỉ hoa lệ của Lam Đức liền trở thành mục tiêu tốt nhất cho y phát tiết lửa giận.
Buổi tối sáu ngày trước, Tuyệt Sát quyết định thừa dịp ban đêm rời khỏi Khải Tư Lan bảo, bởi vì y đã mười lăm tuổi, vụ giao dịch với Lam Đức đã tới điểm cuối cùng, không có lý do gì tiếp tục ở lại nơi đây. Sở dĩ y thừa dịp ban đêm rời đi, chính là do y không muốn thông báo với bất cứ ai, y cảm thấy không cần thiết phải làm chuyện đó.
Nếu giao dịch kết thúc, vậy y cùng với Khải Tư Lan bảo, cùng với Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan đều không còn liên hệ, y có rời đi cũng chẳng liên quan gì tới Lam Đức.
Về phần gặp lại lần nữa, y vẫn chưa nghĩ tới chuyện xa vời như vậy, ít nhất là trước khi có năng lực tương đương với hắn, đó chỉ sợ là điều không thể. Tuyệt Sát nghĩ thế.
Vốn xem như chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, trước khi y hướng tới tự do, đột nhiên lại ngửi được một mùi thơm ngọt ngào. Thời điểm y nhận ra đây là mê hương nên nín thở thì đã không còn kịp nữa, rơi vào hôn mê.
Chờ dược hiệu trôi qua, Tuyệt Sát tỉnh lại, phát hiện chính mình đã bị Lam Đức nhốt trong phòng ngủ. Muốn tìm hắn hỏi cho ra lẽ, lại nghe tin hắn đã rời đi, cứ như vậy qua hết sáu ngày.
Sáu ngày nay y vẫn nghĩ không thông, Lam Đức nhốt y là có dụng ý gì, đến mức khiến cho tộc trưởng một gia tộc phải mang tiếng thất hứa, nhất là với một nam nhân như hắn.
Đúng vậy, cho tới nay y luôn luôn chán ghét hắn, nhưng cùng lúc y cũng bội phục hắn. Một nam nhân cường đại thành công như vậy, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho rất nhiều người. Tuyệt Sát tuy rằng tính cách lãnh đạm, nhưng rốt cuộc thì vẫn là nam nhân, mà nam nhân thì sẽ có một loại tình cảm ái mộ sức mạnh cường giả, Tuyệt Sát cũng không ngoại lệ.
……
Đêm khuya, ánh trăng bạc xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng. Dưới ánh trăng nhu hòa, thiếu niên say giấc trên chiếc ghế dựa mềm mại, chỉ là đôi mày hơi cau lại, tựa hồ ngủ không ngon lắm.
Thiếu niên tất nhiên là Tuyệt Sát. Suốt mấy ngày liền y đều ngủ trên ghế dựa ngoài phòng khách, cũng may chiếc ghế này đủ lớn, cho nên không tới mức khó chịu. Không phải y không muốn ngủ trên chiếc giường thoải mái, thế nhưng cứ nghĩ tới Lam Đức từng nằm trên chiếc giường hoa lệ trong phòng ngủ kia, cho dù muốn đến đâu cũng không thể hạ quyết tâm nằm xuống.
‘Răng rắc!’ Khi tiếng đóng mở cửa vang lên, Tuyệt Sát liền mở mắt. Đợi khi người nọ bước vào phòng, y cũng ngồi dậy.
“Sát!” Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Lam Đức thâm tình gọi tên Tuyệt Sát, nhu tình hiếm thấy nhờ có ánh trăng phụ trợ càng khiến hắn thêm mê người, so với lúc thường càng giống một vị thần, thiêng liêng mà rực rỡ.
“Khốn kiếp!” Tương phản rõ rệt với nhu tình của Lam Đức, y rút thanh chủy thủ ra, tràn đầy sát khí nhằm về phía hắn.
“…” Kinh ngạc nhìn hắn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình, y vừa rồi chỉ đánh vào khoảng không, căn bản không biết hắn tránh đi như thế nào, y rõ ràng đã sử dụng tốc độ nhanh nhất.
Trụ vững thân thể, Tuyệt Sát rút thanh chủy thủ về, không tiếp tục công kích nữa, sắc mặt âm trầm đứng yên tại chỗ. Chỉ với một chiêu, y đã phát hiện sự chênh lệch giữa y và hắn, càng khiến y không thể chấp nhận chính là hắn không cần sử dụng ma pháp hay vũ kỹ mà vẫn lợi hại như thế, cảm giác thất bại càng thêm sâu sắc.
“Ngươi, rốt cuộc có mục đích gì?” Một chiêu không thành công, Tuyệt Sát liền từ bỏ, quay lại ngồi xuống ghế. Y không ngu xuẩn đến mức tập kích lần hai, đánh lén chỉ phản tác dụng, mà giao chiến trực diện lại càng khó thành công hơn.
“Ngươi nghĩ sao?” Ngồi ở một góc khác trên ghế, Lam Đức mê luyến nhìn y chăm chú.
“Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan! Đừng chơi trò đánh đố với ta, ngươi nhốt ta ở đây rốt cuộc là có mục đích gì hả!?” Tuyệt Sát rống giận, y không quen cũng không thích thái độ này của hắn.
Hai năm nay đều là như vậy. Đối với lửa giận của y, hắn tựa như bông vải, toàn bộ hấp thu sau đó tiêu biến, giúp những ngày tháng cả hai sống cùng nhau trở nên trầm tĩnh rất nhiều, mặc dù Tuyệt Sát luôn cho rằng đó chỉ là bên ngoài. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận, so với bầu không khí giương cung bạt kiếm mỗi lần gặp nhau, hiện tại rõ ràng là hòa bình hơn nhiều.
Giống như bây giờ, trong lòng Tuyệt Sát sớm đã nổi giận, thế nhưng Lam Đức vẫn duy trì bộ dáng lão thần tự tại, mặc cho y phẫn nộ gào thét cũng chỉ tươi cười đáp lại. Dưới tình huống như vậy, nếu y còn phát hỏa sẽ chỉ càng khiến bản thân khó coi.
“Sát, ngươi không biết ư? Hai năm nay ngươi hoàn toàn không cảm nhận được ư?” Lam Đức vẫn mỉm cười như trước, dù chỉ có hắn mới hiểu được, hiện tại trong lòng mình là cỡ nào chua xót.
Trong Khải Tư Lan bảo, bất cứ ai chỉ cần có mắt đều có thể nhận ra cách Lam Đức nhìn y, thái độ Lam Đức dành cho y, đều cảm nhận được tình cảm sâu sắc Lam Đức trao về y. Duy độc chỉ có người trong cuộc là không hề có cảm giác, hơn nữa còn duy trì căm thù lẫn chán ghét. Thậm chí, xem sự thay đổi thái độ của hắn là âm mưu, có trời chứng giám, chỉ khi nào ở trước mặt y, hắn mới có thái độ như vậy.
Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, cho dù Lam Đức xưa nay làm việc chưa bao giờ biết hối hận thì cũng bắt đầu ăn năn, tại sao lúc xưa lại đuổi mẹ con Tuyệt Sát vào rừng rậm Bầu Trời, tạo nên mầm móng thù hận trong lòng y.
Nhưng vừa hối hận, hắn vừa không khỏi nghĩ đến, nếu lúc xưa hắn không ra quyết định như vậy, Tuyệt Sát bây giờ có còn là Tuyệt Sát hiện tại, là một thiếu niên khiến hắn yêu đến mê muội say đắm hay không?
“Cảm nhận cái gì? Ta không biết, ta chỉ muốn biết tại sao ngươi nhốt ta! Giao dịch giữa ta và ngươi đã chấm dứt, ta không có lý do gì ở lại đây!” Ngữ khí nói chuyện của Lam Đức khiến y cảm thấy quái dị, giống như y thật sự đã bỏ sót điều gì.
“Không! Ta không có khả năng để ngươi rời đi, Sát!” Thanh âm ôn nhu bỗng nhiên trầm thấp, ánh mắt Lam Đức trở nên sâu thẳm, khi nghe y nói muốn rời đi, toàn thân hắn liền phát ra hơi thở âm u.
“Cái… cái gì?” Y đầu tiên là không dám tin, sau đó thì tràn đầy phẫn nộ. Mặc dù từng suy đoán rất nhiều lần, nhưng y thật sự không ngờ Lam Đức lại thản nhiên bội ước như thế, đương nhiên như thế.
“Ta nói, ta không có khả năng để ngươi rời đi, Sát…” Đi đến trước mặt y, hắn cúi đầu xuống, thâm tình nhìn người không thể không ngẩng đầu đối mặt với hắn.
“……” Tuyệt Sát trầm mặc, hai nắm tay siết chặt, thân thể vì tức giận mà cứng đờ. Nếu đôi mắt y không bị mù, như vậy trong đôi con ngươi xinh đẹp kia, nhất định sẽ lóe lên ngọn lửa phẫn nộ.