Dạ Chi Sát

Chương 53: Chương 53




Đám người Nguyệt Vịnh dong binh đoàn, sau khi đến Khoa Tư Tháp thành liền cáo từ Tuyệt Sát, nghe lời từ biệt của bọn họ, y thật không biết chính mình phải sử dụng bao nhiêu tâm lực mới có thể áp chế dục vọng cùng bọn họ rời đi.

“Tộc trưởng, đây là phòng ngủ của ngài.” Nhà trọ của Khải Tư Lan gia tại Khoa Tư Tháp thành, quản gia dẫn theo Lam Đức cùng Tuyệt Sát đến căn phòng ngủ xa hoa nhất, được chuẩn bị riêng cho tộc trưởng Khải Tư Lan.

“Phòng ngủ của La Lam thiếu gia ở ngay cách vách phòng tộc trưởng.” Nói xong quản gia liền muốn dẫn Tuyệt Sát đi, để tộc trưởng đi đường mệt mỏi được nghỉ ngơi sớm.

Căn phòng cách vách vốn dĩ được chuẩn bị cho tộc trưởng phu nhân tương lại, thế nhưng tộc trưởng lại chần chừ không chịu kết hôn, khiến cho căn phòng trở nên vô dụng.

Hiện tại nghe tin vị thiếu gia được tộc trưởng sủng ái nhất cũng đến đây, quản gia liền ra lệnh cho người hầu sửa sang lại căn phòng kia để tiếp đãi thiếu gia.

“Sát ở cùng phòng với ta, không cần an bài thêm.” Ngồi trên chiếc ghế mềm màu vàng nhạt, Lam Đức kéo Tuyệt Sát vẻ mặt tức giận vào lòng.

“Nhưng mà… việc này hình như không hợp quy tắc đâu, tộc trưởng.” Quản gia tỏ vẻ khó xử.

“Đừng quên, ở Khải Tư Lan gia, ta mới là tộc trưởng!” Hắn lùng nói một câu, lập tức khiến quản gia không dám ý kiến thêm.

“Vâng, tộc trưởng, tiểu nhân hiểu rõ.” Ở gia tộc Khải Tư Lan, mệnh lệnh của tộc trưởng là tuyệt đối, cho dù hiện tại không ở bổn gia Khải Tư Lan, tay quản gia vẫn nhớ kỹ quy tắc vàng ngọc này.

“Vậy, tộc trưởng, tiểu nhân cáo lui!” Sợ rằng nói thêm sẽ chọc giận Lam Đức, tránh phải rước vào tai vạ không cần thiết, tay quản gia vội vàng xin cáo lui.

“Ừ, lui xuống đi! Tây Gia Lữ, Lôi Địch Á, các ngươi cũng lui xuống!”

“Vâng, tộc trưởng.” Hành lễ với Lam Đức xong, Tây Gia Lữ cùng Lôi Địch Á đi theo tay quản gia rời khỏi phòng.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người Lam Đức cùng Tuyệt Sát, hắn mới xoay người y lại, để y đối mặt với mình, không quan tâm ý nguyện của y, cường ngạnh khóa ngồi y trên đùi, cởi bỏ dải băng đen quấn trên mắt trái, để con ngươi sáng rực rỡ như ánh mặt trời phản chiếu bên trong một đôi mắt màu xanh biếc.

Nụ hôn của hắn dịu dàng dừng lại nơi mi mắt trái.

“Là của ta!” Con mắt xinh đẹp này.

“Sát!” Ngươi cũng là của ta, của một mình Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan ta.

Mí mắt, bờ mi, cái trán, cái mũi, hai má, Lam Đức không ngừng hôn lên từng nơi từng chỗ khắp gương mặt y, cuối cùng tiến đến đôi môi ngọt ngào hồng nhạt.

‘Lách tách…’ Môi dán chặt môi, lưỡi cùng lưỡi dây dưa, phát ra tiếng vang ẩm thấp mà *** mĩ. Ngồi trên đùi hắn, Tuyệt Sát thế nhưng không hề chống cự, cứ im lặng thuận theo, mặc cho hắn hôn hít nhấm nháp.

“Sao lại im lặng như vậy, Sát? Thật không giống ngươi a…” Liếm đi chất lỏng ngọt nị nơi khóe miệng y, Lam Đức khó tránh khỏi đôi chút tò mò.

“Phản kháng vô vị, cần chi phải dùng!” Tuyệt Sát lạnh giọng trả lời, không phải không muốn phản kháng, mà là phát hiện có phản kháng cũng vô ích.

–Phản kháng vô dụng không chỉ không giúp bản thân thoát khỏi nghịch cảnh, ngược lại còn tiêu hao tinh lực không cần thiết. Loại hành vi ngu xuẩn này làm một lần là đủ rồi, thêm lần nữa sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm tuyệt vọng.

“A ha ha! Không hổ là Sát của ta!” Đang cúi người gặm cắn cổ y, Lam Đức nghe Tuyệt Sát trả lời như vậy, không khỏi dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn người mình yêu thương, cất lời tán thưởng.

“Sát, ngươi thật sự khiến ta không thể không yêu ngươi!” Đôi khi, thỏa hiệp cũng không đồng nghĩa với yếu thế!

A, đây là Sát của hắn! Cả thể lẫn lẫn tinh thần hắn đều yêu thương y, hết thảy mọi thứ của y đều không giống như người bình thường, khiến cho hắn không thể đắm chìm thật sâu trong mê muội.

Vừa liếm mút cùng gặm cắn phần cổ màu lúa mạch trơn mượt, Lam Đức vừa thong thả mà kiên quyết cởi bỏ xiêm y bao phủ trên thân thể xinh đẹp của Tuyệt Sát, bàn tay to lớn vuốt ve trên da thịt rắn chắc lại co dãn, lưu luyến không thôi.

“Ư…” Quả mọng đỏ sẫm trước ngực bị Lam Đức há mồm cắn, xúc cảm quái dị không khỏi khiến y kêu rên, hai tay rũ xuống không nén được đặt lên vai hắn, thân thể theo bản năng lui về phía sau.

Cảm thụ chút ngưa ngứa tê dại xen lẫn đau đớn tại nơi bị người ta cắn trước ngực, Tuyệt Sát nhắm lại ánh mắt vàng rực chói chang. Dần dần, hai tay đang đặt trên vai hắn cũng bất giác nắm chặt thành quyền, vẻ mặt áp lực mà thống khổ, tựa như đang nhẫn nại điều gì.

Ôm Tuyệt Sát đã hoàn toàn trần trụi đặt lên giường, Lam Đức cũng trút đi xiêm y vướng bận trên thân, cúi người xuống, thân hình cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy y.

Từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cơ thể Tuyệt Sát, một lần lại một lần khắc ghi dấu vết của chính mình… Lam Đức tự nhận rằng bản thân không phải người phóng túng vô độ, cần đến nữ nhân bất quá là giải quyết dục vọng sinh lý, cũng như giết thời gian mà thôi, có cũng được không có cũng không sao.

Thế nhưng mỗi khi đối mặt cùng Tuyệt Sát, hắn lại cảm thấy bản thân tựa như thằng nhóc con mới nếm tư vị *** lần đầu, ức chế không được dục vọng bừng bừng phấn chấn, thầm nghĩ đem ám dạ tinh linh kia áp đảo trên giường, xé rách tất cả mọi thứ che đậy y, lại hung hăng xỏ xuyên qua người y.

Tách hai chân y ra, Lam Đức dùng ngón tay dính đầy tinh dầu tham nhập vào u huyệt bí ẩn hồng nhạt. Cảm nhận được dũng đạo nóng rực bao phủ lấy ngón tay, khiến cho hắn không khỏi hồi tưởng lại nỗi khoái cảm đêm đó, dục vọng của chính mình được nơi nóng ấm kia hàm trụ. Gần như hình dung được tư vị ngọt ngào, hắn sắp sửa nhẫn nại không được mà bộc phát.

“Sát!” Động tác mở rộng u huyệt không hề ngừng lại, hắn hôn lên môi Tuyệt Sát, muốn mượn việc này phân tán sự chú ý của y, hắn thật không hi vọng bởi vì không chuẩn bị tốt mà tổn thương y.

“A…” Tuyệt Sát chỉ kịp rên rỉ một tiếng, cho dù y không dự định kiềm chế âm thanh, thế nhưng chức năng ngôn ngữ đã biến mất giữa đôi môi hắn.

Con ngươi vàng rực lóe lên nỗi thống khổ, hai tay gắt gao nắm chặt tấm khăn trải giường màu tím dưới thân, bởi vì dùng sức quá nhiều, ngón tay trở nên trắng bệch, ngay cả đôi chân đang uốn cong cũng cứng đờ đáng sợ, tuy hiểu rằng phản kháng chỉ vô dụng, thế nhưng cơn sợ hãi vì sự việc sắp xảy đến vẫn khiến cho cơ thể theo bản năng bài xích.

“Thả lỏng đi, Sát! Thả lỏng cơ thể, được không, cứ như vậy sẽ bị thương mất!” Tuyệt Sát căng cứng cơ thể làm cho động tác mở rộng của Lam Đức khó mà tiến triển thêm.

“Thả lỏng nào! Tin tưởng ta, Sát, ta sẽ không tổn thương ngươi!” Biết rõ lời nói của mình không nhận được sự tin tưởng của y, thế nhưng hắn vẫn cố dằn xuống ngọn lửa dục vọng bừng bừng, liên tục thì thầm bên tai y.

“Hộc… hộc…” Tuyệt Sát thở dốc, áp chế sợ hãi trong lòng, dần dần thả lỏng cơ thể. Đây không phải do lời nói của hắn, mà là y phát hiện nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ chỉ càng khiến cơ thể chịu nhiều thương tổn hơn; hiện giờ cơ thể là vốn liếng duy nhất của y, y không thể để nó chịu thêm bất cứ tổn hại nào.

“Tốt lắm, Sát! Cứ như vậy, thả lỏng…” Vừa nhẹ giọng thì thầm với y, ba ngón tay của hắn vừa trượt sâu vào nơi nóng ấm kia. Tiến sâu xuất cạn, bắt chước theo động tác giao hoan, cho đến khi ba ngón tay ra vào không còn trở ngại.

“Ư… a…” Nâng cánh mông của y lên, Lam Đức dùng phân thân thay thế cho ngón tay của mình, xâm nhập thật sâu vào thâm cốc u huyệt nóng bỏng. Dục vọng kia được tầng tầng lớp lớp khoái cảm bao trùm, khiến cho hắn không khỏi phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.

Trong căn phòng xa hoa, trên chiếc giường lớn đẹp đẽ quý giá, hai người vừa đồng thời là nam nhân vừa đồng thời là phụ tử, trình diễn một màn hoan ái vi phạm lẽ thường cùng luân lý.

“A… Ưm…” Tiếng rên rỉ đứt quãng theo khóe môi nhắm nghiền của Tuyệt Sát phun ra, con ngươi vàng rực không mang theo tiêu cự, ánh mắt tan rã phủ kín sắc thái dục vọng, khiến cho khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng cũng hiện lên thần thái kiều mỵ.

Khóa ngồi trên thân Lam Đức, thắt lưng y bị bàn tay hắn giữ chặt, hai tay vô lực gác lên bờ ngực rộng lớn, bị động thừa nhận sự va chạm bên dưới.

“Đẹp quá, Sát! Sát của ta!” Để bàn tay đang đặt trước ngực quấn quanh cổ mình, Lam Đức khẽ hôn khẽ gặm cắn lên bờ ngực y, động tác xỏ xuyên hạ thân càng thêm cuồng loạn không tiết chế.

Từng đợt va chạm như muốn nghiền nát y, kịch liệt mà hung mãnh, nhất là khi nhìn đến nét mặt tràn ngập mị hoặc hiếm thấy, Lam Đức lại càng thêm khó nhịn. Thật muốn đem y nhai ngấu nghiến, dung nhập vào cơ thể của chính mình, để cho mỗi một giọt máu, mỗi một sợi tóc đều cùng chính mình hòa làm một thể.

“Ư… a… a…” Sau một đợt ra vào kịch liệt, Tuyệt Sát đạt đến cao trào, tinh hoa đục ngầu phun lên bụng Lam Đức. Đồng thời, dục vọng của hắn đang chôn sâu trong cơ thể y cũng run lên điên cuồng, khoái cảm thăng hoa tận đỉnh. Dục vọng nóng bỏng không ngừng phóng thích trong dũng đạo ấm áp, chảy tràn ra khỏi nơi hạ thân hai người kết hợp.

“Hộc… hộc… hộc…” Thân thể xụi lơ thoát lực ngã vào người Lam Đức, y gối đầu lên vai hắn, há to miệng thở dốc.

Cho dù không tình nguyện, nhưng hiếm khi được người mình yêu chủ động thân mật thế này vẫn khiến hắn vui sướng không thôi. Hai tay ôm lấy vòng eo tinh tế rắn chắc, hắn đem Tuyệt Sát giam cầm gắt gao trong ngực.

“Sát! Sát…” Tiếng thì thầm dịu dàng đột nhiên biến mất trên môi, dục vọng còn chưa hoàn toàn biến mất trong đôi mắt xanh biếc lập tức thay thế bằng vẻ kinh ngạc… Tuyệt Sát đã ổn định hơi thở nằm trong ngực hắn, khóe miệng thoáng chốc hiện lên nụ cười kì lạ.

“Sát, ngươi…” Lời ra đến miệng còn chưa kịp nói, thân thể Lam Đức đã nhẹ nhàng bị đẩy khỏi người Tuyệt Sát, ngã về thành giường phía sau. Mà Tuyệt Sát vốn đang nằm trong lòng y, hai ngón tay phải hiện giờ đột nhiên dựng lên thẳng tắp.

Sau khi xác định Lam Đức thật sự không thể nhúc nhích, thần kinh căng thẳng của y trong nháy mắt thả lỏng, trái tim vì tâm tình khẩn trương mà đập mạnh liên hồi.

Thả lỏng tâm tình, cảm giác thân thể cũng trở nên đặc biệt mẫn cảm, nhất là dị vật tràn ngập trong u huyệt càng thêm rõ ràng. Áp chế cảm xúc quái dị dâng cao, hai tay y đặt lên bụng hắn đẩy hắn nhích về trước, khiến cho vật thể thuộc về hắn thuận thế trượt ra ngoài, dòng chất lỏng đục ngầu chảy dọc đôi chân thon dài.

Ngồi xổm bên mép giường, Tuyệt Sát điều chỉnh hô hấp, mắt vô biểu tình nhìn Lam Đức, sau đó xoay người bước xuống, xé đi tấm chăn trải giường, qua loa lau chùi hạ thân nhếch nhác, nhặt lên bộ y phục bị ném dưới đất.

Lại nhìn sang Lam Đức, lúc này trong mắt hắn đã mất đi sự kinh ngạc, nhưng vẫn phức tạp như trước bởi vì sự phản kích đột ngột của y.

Tuyệt Sát như thế nào cũng không nghĩ đến, có một ngày y lại đem bản thân ra sử dụng như vũ khí. Bất quá, trong thời khắc hắn hôn lên môi y, y bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước ở Sát Thủ Lâu, không biết vào lúc nào từng nghe một mị tổ nhắc qua…

Bình thường, sự cảnh giác của nam nhân vào thời điểm hoan ái là yếu nhất, nếu ra tay vào lúc đó, tỷ lệ thành công sẽ rất cao. Đây cũng là lý do tại sao những người trong mị tổ không có võ công tốt nhất, nhưng mỗi một người đều duyên dáng xinh đẹp, bởi vì thân thể bọn họ chính là vũ khí cực mạnh.

‘Phản kháng vô vị, cần chi phải dùng!’ Những lời này của Tuyệt Sát không phải giả, nhưng ngay giây phút ấy, lại khiến cho Lam Đức buông lỏng cảnh giác.

Y không phủ nhận khi hoan ái, chính mình cũng cảm nhận được khoái cảm cực độ, nhưng khoái cảm chỉ là thân thể, còn tâm thần vẫn duy trì tỉnh táo cao độ như lúc bình thường; lúc nào y cũng quan sát, tìm thời cơ ra tay tốt nhất, phải biết rằng cơ hội chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ lần này, nam nhân kia chắc chắn sẽ không chừa cho chính mình bất cứ khe hở nào nữa.

Mặc y phục vào, không để ý đến ánh mắt vẫn dán chặt trên người mình, Tuyệt Sát bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

“Tìm được rồi.” Trong câu nói không che giấu được sự kích động.

Nắm chặt thanh chủy thủ từng bị Lam Đức đoạt mất, Tuyệt Sát không chút do dự vẽ nên một đao trong lòng bàn tay trái.

“Ngươi không giết ta sao, Sát?” Trước khi Tuyệt Sát ngâm tụng chú ngữ, Lam Đức đột nhiên mở miệng ngăn cản.

Sau khi phát hiện cơ thể chính mình mất đi năng lực hoạt động, hắn vẫn luôn chờ đợi, chờ Tuyệt Sát đến chấm dứt sinh mệnh bản thân. Hắn có lý do xác định, nỗi hận của y dành cho hắn đã sâu đậm tới mức muốn giết hắn. Thế nhưng hắn lại phát hiện, người hắn yêu không giống người thường.

Nhìn chăm chú Tuyệt Sát hoàn thành một loạt động tác, lại trước sau không thèm ném ánh mắt về phía mình, cho đến khi tìm ra thanh chủy thủ kia, Lam Đức mới phát hiện chính mình đoán sai rồi, lại càng thêm lo lắng.

“Sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải hôm nay.” Y không nhìn về phía hắn, y sợ một khi nhìn đến nam nhân kia, y sẽ nhịn không được lập tức chấm dứt sinh mệnh hắn, “Chờ ngày ta có thể đánh bại ngươi, ta sẽ tự tay lấy mạng ngươi.”

Nếu thừa dịp bây giờ kết liễu Lam Đức, y sẽ tự khinh bỉ chính mình… Y quả thật hận nam nhân kia đến mức muốn lấy mạng hắn,nhưng điều kiện tiên quyết chính là y phải quang minh chính đại đánh bại hắn, sau đó dùng tư thái của người chiến thắng mà kết liễu hắn.

“Vậy ư? Nếu vậy… ta sẽ chờ ngày đó đến.” Lam Đức cười đến sung sướng, có thể chết trong tay người mình yêu, vẫn có thể xem là một loại hạnh phúc.

Đây là Sát của ta, là người mà ta yêu!! Ta chờ ngày đó đến, nếu thật sự có một ngày như vậy, ta sẽ cam tâm tình nguyện chết dưới tay ngươi, Sát của ta! Thế nhưng…

Trước lúc đó thì không được, ta sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta, không bao giờ!

Phát động ma lực, Lam Đức cố gắng giải khai huyệt đạo. Nhưng Tuyệt Sát đã nhận ra ý đồ của hắn, vội vàng ngâm tụng chú ngữ. Tuy biết rằng Lam Đức không hiểu nội lực, cũng không hiểu cái gì gọi là điểm huyệt, thế nhưng người này là Lam Đức, là sự tồn tại mà Tuyệt Sát đã lập thề trong lòng nhất định phải vượt qua. Nếu là hắn, y không dám xác định chính mình có thể giữ chân hắn được mấy phút, huống chi công lực của y hiện tại suy giảm quá nhiều.

“Sát!” Đợi khi Lam Đức giải khai được huyệt đạo, xông thẳng về phía Tuyệt Sát, cũng chỉ có thể một lần nữa mở to mắt nhìn thân ảnh của y biến mất ngay trước mắt mình.

Ngây ngốc nhìn vị trí người mình yêu thương vừa đứng bây giờ chỉ còn sót lại những vết máu đỏ tươi, đôi mắt xanh biếc như bầu trời dấy lên một tầng mây mù, đó là tuyệt vọng cùng phẫn nộ không thể ức chế.

“Chạy thoát rồi ư!? Lại một lần nữa ngay trước mắt ta… Sát! Sát của ta…” Hơi thở âm u cùng ma lực không thế khống chế từ trong thân thể bắt đầu lan tỏa ra khắp bốn phía.

“Sát–” Tiếng gào thét phẫn nộ vang lên, là nỗi bi ai cùng tuyệt vọng khi người mình yêu thương biến mất.

‘Ầm!’ Mọi người trong Khoa Tư Tháp chỉ nghe thấy một tiếng nổ, sau đó thì tòa kiến trúc xa hoa nhất trong thành phút chốc đã hóa thành phế tích.

Không ai biết xảy ra chuyện gì, cũng không có ai dám đi tìm hiểu đã xảy ra chuyện gì, đơn giản vì tòa kiến trúc kia là tài sản của gia tộc Khải Tư Lan, không ai dám tò mò về gia tộc Khải Tư Lan, không ai cả!

Trong nhà trọ Khải Tư Lan, chỉ có Tây Gia Lữ và Lôi Địch Á phát hiện ma lực dao động khác thường, lập tức triển khai kết giới phòng ngự nên tránh được một kiếp. Còn lại những người khác… sợ là đã phải chịu chung kết cục với tòa kiến trúc.

“Tộc trưởng!” Sương khói tan đi, hai người duy nhất còn sống sót nhìn về phía nam nhân tựa như thánh thần, ma lực thân thể bồng bềnh giữa không trung. Gương mặt nam nhân đầy phẫn nộ xen lẫn bi thống, đôi mắt xanh diễm lệ ngập tràn tơ máu, nét mặt vặn vẹo đầy ma mị khiến cho người ta sợ hãi.

Mà thiếu niên vốn phải bầu bạn bên cạnh nam nhân, cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.