Dạ Chi Sát

Chương 59: Chương 59




“Sát! Nói cho ta biết đi, nói nó không phải con của ngươi…” Từ phía sau ôm chặt thắt lưng Tuyệt Sát, một tay vuốt ve hai má y, Lam Đức không thèm để ý động tác này trong mắt người khác là mờ ám cỡ nào, nhẹ nhàng đặt một câu hỏi mang đầy tính nguy hiểm bên tai y.

“Phải thì sao, không phải thì sao, liên quan gì đến ngươi?” Lạnh giọng đáp trả, Tuyệt Sát phát hiện dù đã qua ba năm, sự căm hận y dành cho hắn vẫn không chút nào thay đổi, giọng nói lẫn vòng tay ấm áp của nam nhân vẫn khiến y khó chịu như xưa.

“Ha ha! Quả nhiên là Sát của ta, chỉ có Sát mới có thái độ như vậy! Sát, ngươi đã trở lại, ta rốt cuộc đợi được ngươi rồi, Sát!” Sự kích động vui sướng trong giọng nói của hắn, không ai là không ai nhận ra.

Nam nhân này bị sao thế, tâm tình thay đổi nhanh như chong chóng, tựa như khí tức nguy hiểm phát ra khi nãy chỉ là giả dối. Tuyệt Sát phát hiện, sau ba năm trôi qua y càng không thể hiểu được hắn, chính vì vậy càng khiến y thấy khủng hoảng.

Thoáng chốc, y chợt nhận ra bản thân mình trốn không thoát, vô thức né khỏi người hắn, kẻ khiến y khinh bỉ, kẻ khiến y cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.

“Sát, chúng ta về quán trọ trước đi, cái nơi nhàm chán này quá đông người, thật làm cho người ta chán ghét!” Vừa ôn nhu thì thầm bên tai Tuyệt Sát, Lam Đức vừa dùng ánh mắt âm tà lạnh lẽo phóng ra bốn phía xung quanh, hướng về phía đám người qua đường đang say sưa nhìn bọn họ. Mà bọn họ, khi bị ánh mắt của Lam Đức chiếu thẳng vào, trái tim tựa hồ ngừng đập.

Những con kiến yếu ớt vô dụng này, thế nhưng có can đảm nhìn Sát của ta trắng trợn như vậy, đáng chết!! Đáy lòng hắn toát ra hàn ý lạnh như băng, nếu không phải không muốn hình tượng bản thân trong lòng Sát càng lúc càng tệ hơn, sợ rằng hắn sẽ thật sự móc hết cặp mắt bọn họ.

Sát là chí bảo của ta, chỉ có ta mới có thể nhìn y thưởng thức y. Dục vọng giam cầm y trong lòng lớn tiếng kêu gào, khiến nội tâm hắn như bốc cháy, không muốn để bất cứ ai được tiếp xúc với y.

Thế nhưng, hiện giờ mặc kệ hắn có muốn độc chiếm Tuyệt Sát đến mức nào, hắn cũng không thể xuống tay được, hắn không bao giờ dám quên những điều hắn đã ghi tạc trong lòng vào những ngày y mất tích – Chỉ cần y một lần nữa quay về bên cạnh hắn, hắn sẽ không ích kỷ giam cầm y.

Vì vậy hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, không được để tư tâm che mờ lý trí, bằng không, bằng không…

Bằng không hắn sẽ một lần nữa mất y, đây là điều hắn tuyệt đối không thể chịu đựng nổi, cho nên, cho nên…

“Sát, ngươi tìm tên tiểu quỷ này cả buổi chắc cũng mệt rồi, quay về quán trọ tắm rửa nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì chúng ta sẽ nói sau, được không?”

Ngữ khí thương lượng của Lam Đức khiến Tuyệt Sát chấn động. Người này là ai vậy? Ta có quen hắn sao? Y thật sự rất nghi ngờ, tự hỏi trong ba năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong ấn tượng của y, mỗi lời nam nhân nói ra đều là cường thế, tuyệt đối không cho phép kẻ khác cự tuyệt. Mặc dù hắn đối với mình có phần bao dung, nhưng cũng chưa bao giờ sử dụng ngữ khí lấy lòng như vậy.

“Được không? Về nghỉ ngơi đôi chút?” Thấy Tuyệt Sát do dự không trả lời, giọng nói của hắn bắt đầu trở nên lo lắng vội vã. Hắn không dám xác định nếu y cự tuyệt, hắn có thể hay không lại giống như ngày xưa mạnh mẽ kéo y đi, hiện tại hắn không dám đánh cược điều này.

“Đi hướng kia đi.” Tuyệt Sát trầm mặc đồng ý, y không tin nam nhân này đang thật lòng thương lượng với mình.

Trong ý thức của mình, y vẫn cảm thấy nếu y chống đối hắn như lúc xưa, hắn sẽ không thật sự quan tâm đến ý nguyện của y, huống chi hiện tại bên cạnh y còn một cục nợ, y không thể đánh cược với hắn.

“Sát!” Vui mừng nhìn y, hắn thật không ngờ y lại đồng ý, phải biết rằng trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng việc bị cự tuyệt, nhưng kết quả thì… Chuyện này sao có thể khiến hắn không hưng phấn!

“Ba ba…” Trốn sau lưng Tây Gia Lữ, cục cưng sợ hãi gọi một tiếng. Nhìn hai người bọn họ bỏ đi với nhau, cục cưng rất hâm mộ, cũng rất muốn gia nhập, thế nhưng nó vô cùng sợ Lam Đức.

Cho nên, nó đành không cam lòng gọi Tuyệt Sát, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của y. Đáng tiếc… cuối cùng ngay cả tia hy vọng nhỏ nhoi này cũng tan biến. Ai, cục cưng thật đáng thương!

…….

“Tên tiểu quỷ kia có phải con của ngươi không, Sát?” Ngồi trên ghế dài, Lam Đức ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tuyệt Sát đang ngồi trên bệ cửa sổ, trong tay là dải băng màu đen từng quấn quanh con mắt trái vàng rực của thiếu niên.

Nghe câu hỏi của hắn, thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn ánh trăng bạc ngoài cửa sổ quay đầu lại, nhìn hắn một lúc lâu.

“Nghe bọn họ nói là phải.” Nghĩ nghĩ một chút, y trả lời như thế.

Y không biết bầu không khí hòa hợp giữa y và hắn bây giờ là sao nữa!? Lúc này, hai người bọn họ tựa như bạn cũ nhiều năm không gặp, ân cần quan tâm thăm hỏi cuộc sống mấy năm gần đây của nhau.

Thái độ bình tĩnh quá mức của hắn ngược lại khiến y không được tự nhiên, vốn đã quen bầu không khí giương cung bạt kiếm mỗi lần đối mặt với hắn, nay lại bình thản dị thường như vậy thật khiến y khó mà thích ứng.

“Bọn họ!? Bọn họ là ai?” Hắn chậm rãi hỏi, hiện tại hắn không muốn khiến y phản cảm, cho nên không thể dùng thái độ quá mạnh mẽ, bởi vì người yêu của hắn là người rất kiêu ngạo.

Hắn muốn biết tất cả mọi chuyện xảy đến với y trong ba năm, lại càng muốn ôm ám dạ tinh linh vào lòng mà yêu thương, âu yếm thổ lộ với y tình cảm đã phát triển đến cực hạn trong lòng mình.

Thế nhưng hết thảy đều chỉ là ảo tưởng trong đầu, đối mặt cùng Tuyệt Sát, hắn căn bản không dám vượt qua giới hạn. Việc y mất tích ba năm đã để lại một bóng ma trong lòng hắn, khiến hắn sợ hãi lo lắng rằng người trước mắt có thể hay không bỗng nhiên biến mất sau một giây…

“Cha mẹ của tên tiểu quỷ.” Tuyệt Sát cau mày trả lời, đáp án này ngay chính y cũng cảm thấy quái dị.

Không thể không nói, Lam Đức đã dùng đúng phương pháp với y, bằng không y sẽ không phối hợp trả lời hắn như thế.

“Hả?” Lam Đức cũng cảm thấy đáp án này mơ hồ ngoài dự đoán, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tuyệt Sát, hy vọng y có thể cho hắn lời giải thích hợp lý hơn.

“Đừng hỏi ta!! Ta cũng không biết tại sao tự dưng lại có đứa con trai!” Bị hắn nhìn như thế, Tuyệt Sát nổi điên lên, tựa hồ có đôi chút thẹn quá hóa giận, “Trời biết tên tiểu quỷ kia từ đâu chui ra, đám người trong cái thôn đó đều là kẻ điên, thần kinh!”

Xem ra Tuyệt Sát đúng thật là căm thù thôn trang kia đến tận xương tủy, thế nhưng có thể khiến y mất kiểm soát đến mức độ này, hoàn toàn đánh mất vẻ lạnh nhạt xưa nay.

“Sát?” Đôi mắt xanh biếc chứa đầy kinh ngạc. Tựa như Tuyệt Sát cảm thấy kì quái về thái độ khác thường của hắn, hắn cũng vì sự kích động hiếm thấy của y mà kinh ngạc. Đồng thời lại càng khiến hắn thêm phần hiếu kỳ, trong ba năm nay y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Nói vậy… Sát, ngươi không lập gia đình đúng không!?” Thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, Lam Đức cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi y. Phân tích từ câu trả lời của y, hắn cơ bản có thể xác định tên tiểu quỷ ấy không phải do Tuyệt Sát cùng nữ nhân khác sinh ra. Tuy nhiên, hắn vẫn muốn nghe chính miệng y xác nhận.

“Ta không cần gánh nặng dư thừa.” Tuyệt Sát trả lời không thèm suy nghĩ. Vừa nghĩ đến việc bản thân có một gánh nặng tên cục cưng, tâm tình y nhất thời trầm xuống.

“Ha!” Lam Đức mỉm cười, câu trả lời của y không thể nghi ngờ chính là sự khẳng định cho suy đoán của hắn, thế nhưng tên tiểu quỷ kia…

Vừa nghĩ đến cục cưng như đúc cùng một khuôn với Tuyệt Sát, nghĩ đến nó có thể có mối quan hệ không rõ ràng gì đó với y, con ngươi của hắn liền xẹt qua một tia ngoan độc.

“Không được động tới tên tiểu quỷ kia!” Tuyệt Sát vốn dĩ có trực giác vô cùng nhạy bén, sau khi nhìn thấy được ánh sáng thì lại càng không có khả năng bỏ qua chút khác thường của Lam Đức, nhưng y cũng không thật sự hiểu lắm, tại sao y lại nói ra câu bảo vệ tên tiểu quỷ kia một cách tự nhiên như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.