“Chát, chát, chát, chát, ầm!!” Bên bờ dòng sông vùng dã ngoại, Tuyệt Sát chẳng biết do buồn bực mơ hồ, hay là do đột nhiên nổi tính trẻ con, thế nhưng không ngừng lấy đá ném về phía từng đợt sóng… Con ngươi vàng rực nhìn không chớp mắt, trông theo hòn đá nhỏ lướt qua mặt nước rồi chìm xuống. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt y vô cùng rạng rỡ chói mắt.
“Oa, ba ba giỏi quá!” Cục cưng bay lượn xung quanh Tuyệt Sát, cao hứng vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lam Đức ngồi trên tảng đá cách đó không xa, tràn đầy thâm tình nhìn y.
Sau đêm tình ái điên cuồng kia, Tuyệt Sát bất ngờ tháo xuống dải băng trên mắt trái. Phát hiện màu sắc mắt trái giữa mình và Tuyệt Sát không giống nhau, cục cưng liền buồn bực rất lâu.
Càng khiến người ta khó hiểu hơn chính là thái độ của Lam Đức, kẻ vốn chỉ hi vọng Tuyệt Sát nhìn một mình hắn, thế nhưng không hề lộ ra chút khó chịu nào, ngay cả một câu dư thừa cũng không nói, chỉ là nhận lấy dải băng bị y vứt bỏ rồi cất giấu ở một nơi không ai biết tới.
“Sát, không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào thành đi, được không?” Nhìn mặt trời dần lặn xuống ở phía tây, Lam Đức hỏi ý kiến y.
Tuy biết Tuyệt Sát không ngại ăn ngủ ngoài trời, mà chính hắn cũng không ngại ở cùng y, tuy nhiên hắn vẫn hi vọng y có thể nhận được sự hưởng thụ tốt nhất.
Ánh mắt quét trên người Lam Đức một vòng, phảng phất như không hề nghe hắn nói, Tuyệt Sát chẳng có phản ứng gì, lại cúi người nhặt lên mấy hòn đá, tiếp tục ném về phía mặt nước. Dưới chân y, mấy hòn đá nhỏ đã không còn thấy bóng dáng.
Thái độ của y rõ ràng là xem thường Lam Đức, khiến hắn không khỏi cảm thấy ảm đạm, nghiêng mình đứng lên ôm lấy y từ đằng sau.
“Được không, Sát? Chúng ta vào thành đi!” Giọng nói ôn hòa lộ ra chút khẩn cầu nhè nhẹ.
Sau đêm đó, thái độ của hắn đối với y càng thêm cẩn trọng. Mặc dù chính hắn đã hầu hạ dưới thân y như nữ nhân, tuy nhiên đó là trong tình huống y không rõ ý thức.
Hắn biết, nếu đổi lại lúc bình thường, Tuyệt Sát nhất định không có khả năng ôm hắn. Mặc dù đây là do hắn đơn phương tình nguyện, nhưng hắn không chắc Tuyệt Sát có thể hay không bởi vì vậy oán hận hắn hơn. Đáng ra, hắn có thể tìm một nữ nhân đến giúp y, thế nhưng hắn đã vì lòng riêng mà cự tuyệt phương pháp ấy.
Đột nhiên bị Lam Đức ôm, cơ thể y thoáng chốc cứng đờ, sau đó liền thả lỏng. Gạt mạnh tay hắn ra, y xoay người đi về phía thành thị, cục cưng cũng vỗ cánh đuổi theo sau.
Nhìn theo bóng lưng y, lại cúi đầu nhìn đôi tay bị cự tuyệt của mình, ánh mắt hắn lộ ra nét thống khổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười chua xót, nhưng lập tức liền giấu đi, khôi phục sắc mặt bình thường đuổi theo Tuyệt Sát.
Sáng hôm ấy, bắt gặp Tuyệt Sát không biểu lộ ra sự chán ghét nào, hắn còn tưởng đâu y không phản cảm, âm thầm cảm thấy may mắn. Thế nhưng sau này hắn mới biết hắn đã nhầm rồi, tâm tình của y không đơn giản như vậy.
Hắn thật không rõ tại sao y không thể hiện sự chán ghét dành cho hắn, hắn tình nguyện bị y tức giận, cũng tốt hơn sự xa cách bây giờ. Đúng vậy, xa cách! Mặc dù trước giờ y chưa từng thân mật với hắn, nhưng ít ra cũng khá hơn hiện tại.
Lam Đức không biết đã bao lâu hắn chưa nghe được giọng nói của y. Tuy lâu nay y rất kiệm lời, nhưng ít ra cũng có hồi đáp, hơn nữa sẽ vì hành động của hắn mà phẫn nộ, còn bây giờ thì…
Tựa như mới khi nãy, nếu đổi thành trước đây hắn yêu cầu y như thế, y nhất định sẽ đáp rằng ‘chuyện của ta không liên quan đến ngươi’. Vậy nhưng bây giờ y chỉ làm như thỏa hiệp mà không nói tiếng nào.
Được y thỏa hiệp, đáng lẽ hắn phải cao hứng mới đúng, chính là hắn cao hứng không nổi, bởi hình như y càng lúc càng thêm chán ghét hắn, thế cho nên ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói cùng hắn.
Hắn rất thống khổ, đáy lòng kiềm chế tới mức gần như tan vỡ. Tuyệt Sát như vậy rất xa lạ, cho dù xưa nay hắn rất thích nhìn những gương mặt khác nhau của y, nhưng y thế này lại khiến hắn không cách nào thấy vui.
Cảm giác xa lạ thờ ơ thế này, khiến hắn có ảo giác như sắp mất y, khiến hắn sợ hãi thống khổ khó mà kiềm nén, mơ hồ mang theo một phần lý trí yếu ớt, phát ra từ những khe hở dưới làn da.
Những thống khổ và sợ hãi của Lam Đức, Tuyệt Sát hoàn toàn không hay biết, lại càng không có cơ hội phát hiện, vì chính y cũng đang bị những phiền não của mình quấn quanh, không thể tháo giải mà cũng không thể chém đứt.
Đêm hoan ái điên cuồng kia đã khiến sự sợ hãi Tuyệt Sát dành cho Lam Đức biến mất, nhưng cũng đồng thời khiến y rơi vào lốc xoáy vô tận. Sau đêm đó y không ngừng muốn bỏ đi, nhưng cứ mỗi lần định hạ quyết tâm thì trong đầu liền hiện lên cảnh tượng đêm đó, khiến y không cách nào dứt khoát mà đi.
Y không khỏi có điểm oán hận hắn, tại sao không tìm cho y một nữ nhân, như vậy y sẽ không phiền não như vây giờ, cho dù nữ nhân kia may mắn không chết, món nợ y thiếu nàng cũng dễ trả hơn.
Thế nhưng người đêm đó ở dưới thân y lại là Lam Đức, là đối tượng y vừa oán hận vừa muốn vượt qua. Thiếu nam nhân kia một món nợ nhân tình, y thật không biết nên dùng thứ gì để trả, bởi vì hắn hình như cái gì cũng không thiếu.
Không phải y không nghĩ đến việc kêu Lam Đức tự nói ra thứ hắn muốn là thứ gì, nhưng y lại sợ thứ hắn muốn, y cho không được, thậm chí là thứ y không hề có. Mặc dù không biết nam nhân sẽ đưa ra yêu cầu gì, nhưng y mơ hồ có thể đoán được thứ nam nhân muốn, chắc chắn là thứ y khó có thể giao ra.
Chính là, bắt y thiếu nợ không trả… Nếu đổi lại người khác y có thể thản nhiên tiếp nhận, thậm chí có thể khi đối phương đưa ra điều kiện y không thể đáp ứng liền chấm dứt sinh mạng đối phương, bởi đối với người chết không có thứ gọi là nhân tình.
Tuy nhiên, người kia lại là một nam nhân tên Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, là một nam nhân y thà chết cũng không muốn nợ hắn thứ gì. Y không thể chịu được cảm giác khi phải thiếu nợ người mà y căm ghét oán hận.
Rơi vào phiền não, Tuyệt Sát chỉ thầm nghĩ phải làm sao trả nợ cho Lam Đức, nhưng lại không hề phát hiện bản thân y đã dễ dàng chấp nhận việc từng ôm hắn, càng không quan tâm người y từng ôm là nam nhân khiến y căm thù.
Một lòng thầm nghĩ phải rời khỏi hắn, Tuyệt Sát không chút nào nghĩ đến, Lam Đức đã ở dưới tình huống y ý thức mơ hồ, ép buộc y ôm hắn. Y càng không phát hiện, hành vi của Lam Đức không khác chi lợi dụng lúc người ta khó khăn mà trục lợi.
——
Tối hôm ấy, Lam Đức nằm trên giường trằn trọc mất ngủ… Suốt thời gian này, việc Tuyệt Sát cố ý xa cách vẫn không ngừng tra tấn hắn, tựa như vô số con kiến nhỏ gặm cắn trái tim hắn, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Đồng thời, cũng khiến lý trí gần như sụp đổ của hắn càng thêm điên cuồng.
Con dã thú bị hắn chôn sâu dưới đáy lòng, ràng buộc bằng những sợi dây xích mạnh mẽ nhất, đã sắp giãy dụa thoát ra ngoài. Mỗi khi nhìn thấy thân ảnh hắc sắc của thiếu niên, nó lại dụ dỗ hắn xông thẳng lên phía trước, xé nát thân thể thiếu niên, nuốt trọn vào bụng. Như vậy, hắn sẽ không cần lo lắng sợ hãi nữa, thiếu niên sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn, sẽ dung hợp vào máu thịt của hắn, không cách nào rời xa.
Mất ngủ, Lam Đức ngồi dậy nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Dần dần, hắn phát hiện ánh trăng màu bạc kia tựa hồ nhiễm phải một màu đỏ tươi, rồi từ từ chuyển thành màu đỏ thẫm, đến cuối cùng liền nhỏ xuống mặt đất từng giọt chất lỏng ghê sợ.
Ánh trăng đỏ phản chiếu vào một đôi mắt cũng đỏ ngầu, điên cuồng, đẹp đẽ, ma mị!
“Sát!” Vừa nói xong, nam nhân đột nhiên biến mất, một lần nữa xuất hiện, hắn đã ở trong phòng người khác.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng giữa màn đêm lóe lên một tia sáng chói.
……
Nam nhân đang đứng trong phòng tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, con ngươi đỏ ngầu thoáng chốc trở nên mờ mịt, nhưng sau khi nhìn thấy thiếu niên tóc đen đang nằm ngủ say trên giường, vẻ mờ mịt liền biến mất, thay vào đó là tràn ngập quyết tuyệt điên cuồng.
Lam Đức chậm rãi đi đến gần Tuyệt Sát, mỉm cười nhìn gương mặt say ngủ của y, sau đó cúi xuống…
“Ai đó? Ư…” Đang ngủ thì cảm thấy có người đến gần, Tuyệt Sát mở bừng mắt ra muốn ngồi dậy, lại bị người ta giữ chặt cơ thể, lời nói cũng biến mất trong đôi môi bị bao phủ.
Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan! Thấy rõ diện mạo người kia, y không tránh được kinh hãi nhưng đồng thời cũng tỉnh táo ngay, theo bản năng muốn đẩy đối phương ra, chỉ tiếc rằng không cách nào khiến đối phương suy suyển.
Không đúng, rất không bình thường! Nam nhân đêm nay rất không bình thường! Mặc dù không có căn cứ gì xác thực, nhưng trực giác vẫn mách bảo y như thế. Đến lúc nhìn thấy hai tròng mắt đỏ ngầu của hắn, y lại càng thêm khẳng định.
“Buông ra, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan!” Thấy đôi môi nam nhân di chuyển đến cổ mình, Tuyệt Sát rống giận.
“Sát, Sát… Ngươi thuộc về ta, là của ta!” Tựa như không nghe thấy tiếng gọi của y, Lam Đức xé rách quần áo y, vừa hôn vừa gặm cắn lên da thịt màu lúa mạch, cuồng loạn mà chấp nhất.
“Hộc…” Bị hành động của hắn dọa sợ, Tuyệt Sát không khỏi nhớ đến ba năm trước từng bị hắn ép buộc giao hoan, trong nhất thời giận đến điên người.
“Buông, buông ra!” Tuyệt Sát kêu to, nội lực đột nhiên bùng nổ, đẩy mạnh Lam Đức về phía đầu giường. Sau đó, y vội vàng xoay người lui xuống mép giường, rút thanh chủy thủ giấu dưới gối cảnh giác nhìn Lam Đức, bộ dáng sẵn sàng vung dao nếu lỡ như có gì đó khác thường xảy ra.
Lại nhìn sang Lam Đức, đôi mắt đỏ ngầu vẫn lộ ra thần sắc cuồng loạn như trước, thế nhưng đã bắt đầu có chút mơ hồ. Nhìn Tuyệt Sát quần áo không chỉnh tề, cùng rất nhiều dấu hôn khắp cơ thể, nét mắt hắn trở nên kích động. Nhưng đến khi bắt gặp thanh chủy thủ y đang nắm chặt trong tay, đôi mắt hắn liền bị nỗi sợ hãi bao trùm.
“Sát…” Run rẩy đưa tay về phía Tuyệt Sát, nhưng sau khi nhìn thấy nét mặt đề phòng của y, hắn lại lập tức thu hồi động tác, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Thật xin lỗi, Sát! Ta không phải cố ý đâu, ta không biết nữa, Sát! Ta thật sự…” Hắn bắt đầu nói năng lộn xộn, kích động mà lo lắng giải thích.
Lam Đức rất sợ, thanh chủy thủy trong tay Tuyệt Sát làm cho hắn kinh hãi, hắn không dám quên hai lần trước y đã dùng cách nào để trốn thoát. Hắn sợ hãi, sợ Tuyệt Sát một lần nữa dùng thanh thủy chủ kia rạch lên tay y… Trong lòng hắn, sự xuất hiện của thanh chủy thủ kia mang ý nghĩa, Tuyệt Sát sẽ biến mất.
Hắn rõ ràng là không muốn cưỡng ép y! Hắn không biết tại sao chính mình lại xuất hiện ở đây! Đầu óc hắn rất hỗn loạn, hắn thật sự không muốn ép buộc y, hắn như thế nào lại…
“Sát, tin tưởng ta, ta thật sự không cố ý! Ta cũng không biết tại sao ta lại làm như vậy nữa, tin tưởng ta đi, Sát!” Hắn cầu xin sự tín nhiệm của y, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng không cách nào tin tưởng chính mình, làm sao có thể hi vọng vào y?
Lam Đức không phủ định, trong tiềm thức hắn vô cùng khát vọng được ôm lấy y, nhưng hắn không hề nghĩ tới sẽ cưỡng bức y bằng bạo lực! Hắn thật sự không biết tại sao chính mình lại xuất hiện trong phòng Tuyệt Sát, không biết chính mình tại sao lại làm thế với y, hết thảy giống như đang nằm mơ, khi tỉnh lại thì đã là lúc bị y đánh văng ra.