Tiêu diệt xong con lang độc cuối cùng, Tuyệt Sát thu kiếm vào vỏ, lấy ra một thanh dao găm bề ngoài tinh xảo, cùng những thanh kiếm sắt có thể tùy tiện thấy ở bất cứ đâu khác biệt rất lớn. Đây là thứ Nại Nại đưa cho Tuyệt Sát, dùng để cắt sừng lang độc. Sừng lang độc cứng rắn vô cùng, nếu dùng thanh kiếm sắt của Tuyệt Sát mà cắt, có khả năng cắt tới gãy kiếm vẫn chưa xong một cái sừng.
“Kết cách, hiện tại là giờ nào rồi?” Cắt xong cái sừng cuối, Tuyệt Sát hỏi.
“Oa! Oa!”
“Hai mươi ba giờ, đã là giờ tý (từ 11h-1h) rồi sao?” Tuyệt Sát vẫn chưa quen lắm với cách tính toán thời gian ở thế giới này, “Muộn rồi, phải về thôi, bằng không mẫu thân sẽ cằn nhằn nữa.” Y quái dị cau mày, “Đi thôi, Kết cách.”
*thế giới hiện tại của Lam Đức và Tuyệt Sát, nếu ta đoán không lầm thì đại khái gần giống châu Âu thời trung cổ.
“Oa!” Kết cách điểu kêu to, bay đằng trước Tuyệt Sát dẫn đường.
‘Thịch! Thịch! Thịch!’ Nhìn thân ảnh Tuyệt Sát chạy đến càng lúc càng gần, Lam Đức cảm thấy tim mình cũng đập càng lúc càng kịch liệt.
Nhìn thấy mình, y sẽ có phản ứng gì, sẽ có biểu tình gì, sẽ cùng mình nói chuyện hay không? Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan chưa bao giờ mong đợi như hiện tại, kết quả…
Tuyệt Sát càng chạy càng gần, càng chạy càng chậm rãi tiếp cận Lam Đức, sau đó giống như không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, chạy lướt ngang qua, hết sức thản nhiên lờ đi Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, không hề có nửa điểm do dự.
“Ách!” Lam Đức mở to đôi mắt xinh đẹp xanh biếc, nụ cười tao nhã cứng lại trên gương mặt tuyệt mỹ, biểu tình không được như ý có chút buồn cười.
Hắn chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn Tuyệt Sát có chút dao động. Y không nhìn hắn, thiếu niên kia thế nhưng không hề nhìn hắn. Tình cảm không phân rõ là phẫn nộ hay mất mác nảy lên trong lòng. Nam nhân tên gọi Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan này, cho dù không biết rõ thân phận của hắn, nhưng chỉ cần hắn đứng giữa đám người, vẻ ngoài xuất chúng lẫn năng lực mạnh mẽ đều là sự tồn tại không ai dám bỏ qua. Thế mà hôm nay, Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan hắn, tộc trưởng gia tộc Khải Tư Lan, lại bị một thiếu niên hoàn toàn không thèm đếm xỉa.
“Đợi một chút! Ngươi là ai?” Thấy Tuyệt Sát muốn bỏ đi, Lam Đức bật thốt lên câu hỏi.
Thế nhưng vừa hỏi xong, hắn lại lập tức xìu xuống. Chính mình làm sao vậy? Một chút cũng không giống bình thường, thanh âm lo lắng kia thật sự do Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan hắn phát ra sao? Lam Đức hơi mơ hồ, đối với thiếu niên phớt lờ mình kia, hắn chẳng phải nên phẫn nộ sao?
Thanh âm này! Tuyệt Sát nhất thời dừng bước, nghiền ngẫm lại thứ mình vừa nghe được. Chính là thanh âm ngày đó!
Nắm tay siết chặt, trong lòng y không ngừng bốc lên lửa giận. Đúng vậy, là thanh âm ngày đó! Thanh âm đã chà đạp lên lòng tự tôn của y!
“Ngươi…” Thấy Tuyệt Sát dừng bước, xoay người lại, Lam Đức vốn dĩ vừa mở miệng lập tức im bặt.
Y tức giận, vì cái gì chứ? Lam Đức kinh ngạc. Ánh mắt Tuyệt Sát tuy rằng không có biểu tình, thế nhưng hắn biết, cơn tức giận trong mắt thiếu niên chính là vì hắn.
Đối mắt với Dạ – Lam Đức – Khải Tư Lan, nội tâm Tuyệt Sát chỉ có thể dùng cuồng phong gào thét, ba đào mãnh liệt để hình dung. Thanh âm của nam nhân này, y vĩnh viễn không quên được. Đó là thanh âm đầu tiên y nghe thấy khi vừa chuyển sinh đến thế giới này, thanh âm của người phụ thân đem chính mình cùng mẫu thân vứt bỏ, thanh âm dám gọi y là phế vật.
Quên không được, Tuyệt Sát quên không được câu nói kia đã ban cho y bao nhiêu sỉ nhục. Chưa từng có bất cứ ai dám gọi y là phế vật, bởi vì những kẻ từng nói qua đều vĩnh viễn biến mất.
Tuyệt Sát phẫn nộ đến mức toàn thân run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra chém về phía Lam Đức. Bất quá, Tuyệt Sát cuối cùng vẫn là Tuyệt Sát, vẫn là đệ nhất sát thủ của Sát Thủ Môn. Y sẽ không vì thân thể thu nhỏ lại mà ngay cả đầu óc cũng thoái hóa. Hít sâu một hơi đem lửa giận chôn dấu, bàn tay siết chặt cũng từ từ thả lỏng, y vẫn nhớ phẫn nộ che lấp lý trí là điều tối kỵ nhất. Tuyệt Sát có thể trở thành đệ nhất sát thủ không phải điều ngẫu nhiên, y kiêu ngạo nhưng không mù quáng tự tin, không tự đề cao chính mình lại càng không xem thường kẻ địch, và nhất là không bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Bản năng cùng kinh nghiệm giang hồ nói cho y biết, nam nhân trước mắt rất mạnh, mạnh đến nổi vượt quá sức tưởng tượng, hiện tại chính mình không có khả năng là đối thủ của hắn.
Không sai, Tuyệt Sát muốn đánh bại Lam Đức, cũng muốn đem câu phế vật kia trả lại cho hắn. Nhưng y biết dựa vào bản thân hiện tại, muốn đánh bại hắn là chuyện không có khả năng, y còn chưa có được năng lực kia.
“Kết cách, quay về ngôi nhà cây!”
“Từ từ! Đừng đi!” Nhận ra Tuyệt Sát có ý niệm muốn rời đi trong đầu, Lam Đức vội vã kêu lên. Bất quá, Tuyệt Sát không hề để ý đến hắn, nhanh chóng thi triển khinh công bay đi.
Thấy vậy, Lam Đức cũng vội vàng đuổi theo. Trong suốt quá trình truy đuổi, Lam Đức không ngớt ngạc nhiên khi thấy thân ảnh lướt nhanh của Tuyệt Sát. Sao có thể chứ? Thiếu niên kia sao có thể có được tốc độ nhanh như vậy mà không hề có dấu hiệu sử dụng ma lực? Lam Đức không hề biết, năng lực của Tuyệt Sát gọi là khinh công, nhưng cũng bởi vì không biết nên khiến hắn càng thêm mê muội.
“Chết tiệt!” Phát hiện mình không cắt đuôi được Lam Đức, Tuyệt Sát nhịn không được mắng: “Kết cách, chạy về hướng rừng sương mù.” Y ra lệnh.
“Oa!” Kết cách điểu nghe lệnh, bay về một hướng khác, Tuyệt Sát lập tức chạy theo, và Lam Đức cũng đồng thời đuổi theo.
……
“Đáng chết!” Sau khi theo Tuyệt Sát vọt vào một đoạn rừng rậm khác, Lam Đức vẫn không ngừng truy đuổi. Thế nhưng đoạn rừng rậm này lại bị sương mù bao phủ, căn bản không phân biệt được phương hướng, hắn rốt cuộc mất dấu y.
Sương mù dày đặc khiến Lam Đức không cách nào dùng mắt thường tìm kiếm. Hắn không sợ lạc đường, bởi vì sương mù không bao vây được hắn. Hắn cũng không lo lắng cho Tuyệt Sát, bởi vì y có Kết cách điểu chỉ dẫn. Điều Lam Đức lo lắng bây giờ chính là hắn sẽ không gặp lại Tuyệt Sát nữa.
Tìm kiếm hồi lâu trong đoạn rừng đầy sương mù, Lam Đức xác định chính mình đã tạm thời mất dấu Tuyệt Sát. Đứng dưới tàng cây, hắn phát hiện nội tâm mình trống rỗng…
“Ta nhất định sẽ tìm được ngươi, ám dạ tinh linh!” Dưới đáy đôi mắt thâm trầm xanh biếc lóe lên một tia kiên định.