CHƯƠNG 17
Trở lại nhà Dạ, Đậu đậu cùng Thiên Thiên đều ở đó, bất giác ta tự hỏi không biết có nên lấy cái nhẫn ra không. Tâm tình Đậu đậu xem chừng không tệ, ta không biết có phải nàng đang giả bộ vui vẻ hay không nữa.
“Momo ngươi tới rồi, đã lâu không gặp, nhớ ta không?” Đậu đậu nhảy ra trước mặt ta cợt nhã hỏi.
Ta còn chưa kịp trả lời, Dạ liền chạy tới đem ta giữ chặt, “Ngươi đã đi đâu, sao không mở di động, ngươi muốn dọa chết ta sao?”
“Đi học a, sợ giáo sư mắng không dám mở di động.” Ta cũng không muốn nói dối, nhưng là ta phải tự cho bản thân thời gian để nghĩ xem phải nói thế nào, làm sao để trả lại chiếc nhẫn.
“Momo, ta cũng không muốn nói ngươi a, bắt điện thoại một tí cũng sợ bị phát hiện sao?” Thiên Thiên nói.
Đậu đậu thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói với ta,“Momo, mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, ta thật ngốc, bị Bá chủ lừa ta thật sự rất thương tâm, bất quá ta sẽ không vì việc này mà mất đi tinh thần, đấy không phải phong cách của Đậu đậu ta. Kỳ thật nhẫn kia với ta mà nói, chỉ là một loại an ủi, cái gì nên buông thì phải buông, đúng không?”
“Đúng vậy. Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Ta trong lòng bội phục Đậu đậu, đúng là một cô gái kiên cường.
“Vậy nên các ngươi cũng đừng lo chuyện lấy lại chiếc nhẫn kia nữa, cũng không cần đi tìm Bá chủ được chứ? Cái gì qua thì để nó qua đi. Momo, ta không làm thông được tên Dạ ngốc nghếch kia, ngươi giúp ta nói với y đi.” Đậu đậu bất đắc dĩ nhún vai.
“Ta không ngốc! Đậu đậu, ngươi có thể thông suốt thì tốt rồi, bất quá như vậy thì dễ dàng cho Bá chủ quá.”
“Ta nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận, việc này là ta tự nguyện, hắn cũng không ép ta, bị gạt là ta tự chịu. Ta cũng không hy vọng các ngươi vì ta mà xảy ra chuyện gì, cảm giác đó so với hiện tại còn hơn gấp 100 lần, biết không?” Đậu đậu nói xong bỗng nhiên lại đổi sang bộ mặt cợt nhả, cười nói, “Coi như ta gọi trai bao đi, bá chủ ngoại hình cũng đâu có tệ, hàng tốt hàng tốt a. Ha ha”
Dạ chịu thua Đậu đậu, bày bộ dạng ta mặc kệ ngươi.
“Đậu đậu, cái này, thật có lỗi.” Ta vươn tay, trong lòng bàn tay là cái nhẫn bị gãy.
Đậu đậu ngây ra một lúc, sau đó cầm lên, “Momo, cám ơn ngươi.” Nàng cầm nhẫn đi đến cửa sổ, dùng sức ném ra ngoài, ta cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Dạ sờ mặt của ta, “Mặt ngươi là bị hắn đánh?”
“Đúng vậy, bất quá ta cũng đánh hắn, bộ ăn hiếp ta dễ lắm sao?” Ta đem móng vuốt của Dạ đang trên mặt kéo xuống.
“Ta lo lắng cho ngươi a.” Móng vuốt y lại vói trở lên.
“Sợ cái gì, hắn cũng đâu dám giết ta.” Ta vặn lại.
“Ta sợ hắn đem ngươi ăn mất.”
“Ngươi cho là ai cũng giống ngươi?” Ta không định đem chuyện Bá chủ làm với ta nói với Dạ, mắc công lại sinh thêm chuyện khác. Kết quả quay đầu lại thấy Đậu Đậu cùng Thiên thiên đang đứng kế bên hóng lỗ tai cười gian.
“Khụ……” Ta cảm thấy có chút xấu hổ, muốn chạy biến đi, “Ta về ký túc xá trước, buổi chiều không có tiết, nhưng tiết buổi tối phải đi điểm danh, ông thầy này có chút biến thái nên không đi không được.”
“Ta đưa ngươi đi.” Dạ nói xong quay đi vào phòng thay đồ.
Ta giữ chặt y: “Ngươi đi làm chi? Đưa cái gì mà đưa, ban ngày ban mặt.”
“Người ta lo lắng ngươi a ~” Đậu đậu ở một bên cực kỳ buồn nôn nói.
“Không cần lo lắng tình yêu à, hiện tại là ban ngày ban mặt, chẳng ai dám ăn hiếp ta đâu~” Tên tiểu tiện nhân Thiên Thiên ở kế bên Đậu đậu mở miệng phối hợp.
“Người ta là không muốn rời xa ngươi, tách ra dù chỉ một giây đối với người ta mà nói chính là dày vò a ~” Đậu đậu bày ra bộ dạng dựa dẫm rất đỗi buồn nôn.
“Còn ở đây chắc ta ói chết mất, ta thấy ta nên về trường là tốt nhất, gặp sau nha Thiên thiên, Đậu đậu.” Ta chạy nhanh ra mở cửa, thật sự chịu không nổi hai người bọn họ.
“Dạ! Mau đuổi theo!” Đậu đậu thét lên một tiếng chói tai. Ta không nói gì, đứng ở ngoài cửa chờ Dạ ra.
“A, ngươi đang đợi ta?” Dạ bước ra thấy ta đứng ở cửa có chút hoảng.
“Vô nghĩa, xem bộ dạng dù có thế nào cũng muốn đưa ta về của ngươi, thì ta chạy mà làm gì, ta cũng không phải nữ sinh rụt rè nhút nhát.” Ta bất đắc dĩ nói.
Dạ cùng ta đi ăn trưa, sau đó đưa ta về ký túc xá, Dạ cũng không có ý muốn rời đi, bảo muốn theo ta vào lớp học, mấy giáo sư dạy tiết Văn hóa có rất nhiều lớp, mà hệ nào cũng có, chẳng ai biết ai, chủ yếu là điểm danh thôi, cho nên có thêm một Dạ cũng không quan trọng.
“Quan hệ của Dạ với Mặc mặc cũng tốt thật.” Lão Tứ nói.
“Thuần khiết lão Tứ……” Lão Tam lắc lắc đầu. Lão Tứ hỏi lão Tam có ý gì, thì lão Tam lại lắc lắc đầu nói, “Hỏi bà xã ngươi đi.”
“Hoa khôi hắn cũng là đàn ông a, ngươi không mở miệng cũng không ai nói ngươi câm điếc đâu.” Ta quay đầu lại nói với lão Tam.
Lão Tam nhún vai, lão Tứ vẻ mặt mù mịt.
Tiết buổi tối là văn học cổ, giáo sư là một người trên 40 tuổi, hắn nói chuyện có chút ẻo lả, mà lại hay dùng kiểu Lan hoa chỉ để viết bảng. Chưa kể hắn lớn lên xấu, thật sự rất không đẹp mắt, không phải chúng ta trông mặt mà bắt hình dong, chính là bản thân đã xấu, còn đi lấy ngoại hình của người khác ra chê cười. Các bạn trong lớp xem chừng cũng nghĩ giống như bọn ta, nói miết nói miết thành quen a.
*Lan hoa chỉ: Mường tượng tới bàn tay đứa phật ấy. 2 ngón cái + ngón trỏ cầm phấn, 3 ngón còn lại cong cong )
Hắn lên lớp vừa nói vừa hát vừa nhảy, cứ như chạy show, làm cho tiết học cứ y như màn độc diễn, tiếc là trong mắt bọn ta nhiều lắm cũng chỉ có thể xem là coi xiếc thú mà thôi.
Ta cùng Dạ ngồi ở dãy cuối, cũng không có nhiều người chú ý tới y, sinh viên trường ta ngoại trừ việc của bản thân cùng vài việc vụn vặt ra, những thứ khác đều không hứng thú.
Giáo sư ở trên bảng nói gì đó, chúng ta cũng không nghe rõ, bỗng nhiên có một câu truyền vào lỗ tai ta.
“Lúc trước ta dạy ở lớp kia, có một nam sinh, trông y như con gái, vừa nhìn là biết ngay đồng tính luyến ái.” Người nào đó biểu tình khinh thường nói.
“Hứ. Hắn nói người khác như thế mà không cảm thấy xấu hổ sao.” Ta đối với da mặt dày của người nào đó có phần không nói nên lời.
“Ai, ‘Phụ nữ’, luôn ghen tị với ngoại hình của người khác.” Dạ lặng lẽ nói.
“Ta muốn ói.” Phụ nữ ư, làm ta sợ muốn chết a.
“Có em bé?” Dạ vụng trộm đưa tay qua sờ bụng ta, bị ta mở miệng xỉ vả nhéo cho một cái.
Thật vất vả mới chờ tới cuối tiết, quả nhiên lại điểm danh, bình thường các giáo sư khác điểm danh đầu giờ, chỉ có hắn là học xong mới điểm, sợ người khác học nữa chừng rồi chuồn mất.
Phi ngư ở cửa len lén ngó vào, thấy bộ mặt đưa đám của bọn ta mà cười trộm.
Bên cạnh sân bóng rổ dưới ký túc xá có một quán nước, bên ngoài bày rất nhiều bàn, Cả đám chúng ta tới tìm một bàn ngồi nói chuyện phiếm.
“Phỉ phỉ, vừa rồi ta nói quan hệ của Dạ cùng Mặc mặc rất tốt, lão Tam đã nói ta thuần khiết, là có ý tứ gì?” Lão Tứ còn nhớ tới việc này.
“Vậy à??” Phi ngư thực hưng phấn nhìn ta cùng Dạ, “Bạn học Dạ à, thành thật sẽ được khoan hồng, ngươi có phải đã đem bạn học Momo đáng yêu nhà chúng ta giữ trong tay rồi không?”
“Không có, tiếc là làm cho ngươi thất vọng rồi.” Ta giành nói trước.
“Đúng vậy, Mặc mặc cùng Dạ sao có quan hệ đó được. Mặc mặc cũng không phải lão Tam, thích nam nhân.”
“Quỷ ~ ngươi biết cái P gì!” Lão Tam cắt lời lão Tứ, nói với Phi ngư, “Phi ngư, trọng điểm trọng điểm.” Lão Tam ra hiệu chỉ chỉ vào cổ mình.
“Ác ha ha ha ha……” Phi ngư phát ra tiếng cười khủng bố.“Nguyên lai là màu đỏ tím. Không thừa nhận quan hệ, tự mình bơi móc cũng là lạc thú. Đúng rồi, gần đây Đậu đậu vì sao mà không kiếm ta a, dạo này nàng bị gì à?” Bởi vì Phi ngư không cùng chúng ta chơi Thiên đường 2, cho nên không biết chuyện Đậu đậu, chúng ta cũng cố ý che giấu.
“Bận việc, qua vài ngày sẽ rảnh, lúc ấy sẽ chạy tới chơi.” Dạ nói.
“Tốt tốt, Khi nào gặp Đậu đậu nhớ nói ta rất nhớ nàng nha.”
Ký túc xá sắp đóng cửa, quán nước cũng muốn dọn dẹp, ta định về ký túc xá, Dạ lại muốn ta đi qua nhà y ngủ. Do dự sợ người khác nhìn thấy náo nhiệt, cuối cùng bất đắc dĩ đành đem Dạ về ký túc xá. Giờ ta mới phát hiện nguyên lai Dạ có bệnh thích đeo bám nha.