Không hiểu sao, tôi luôn tìm cách tránh mặt Vũ. Nếu Vũ đi xe đạp để trong trường, tôi sẽ mang xe gửi bên ngoài, nếu Vũ vô tình chạm khuỷu tay, tôi sẽ rút về ngay lập tức. Cậu ấy dường như nhận ra sự lảng tránh này nên hầu như giờ ra chơi nào cũng không ở trong lớp, có những hôm không có tiết của cô chủ nhiệm, cậu ấy nghỉ luôn. Không có Vũ ngồi bên, tôi thấy trống vắng.
Tôi vẫn đi học cùng đường với Phong, thường thì mỗi sáng chúng tôi gặp nhau ở trường mầm non, và lúc về cùng lấy xe. Lâm Anh em cậu ấy nhớ mặt tôi, cậu nhóc gọi tôi là chị Chun Chun.
“Chị Yến là của anh Phong, anh Phong của chị Quyên, còn chị Chun Chun đợi em lớn nhá!”
Tôi phá lên cười khi nghe thằng bé vừa ôm cổ tôi vừa nói.
“Thế còn bạn Nhím?”
“Vậy thì chị Chun Chun làm vợ hai.”
Tôi ôm Lâm Anh cười nắc nẻ, cái số tôi không được làm vợ cả. Phong mua đồ ăn sáng cho em, thấy tôi cười không dừng được đành tống Lâm Anh vào lớp và kéo tôi đi học.
Cười toe toét là vậy nhưng gặp Vũ ở sân trường tôi ngậm miệng ngay. Phong đứng lại nói chuyện với Vũ thì tôi đi vào lớp trước.
Trời cuối thu, lá vàng đã hạ cánh an toàn dưới khoảng sân rộng, tôi thẩn thơ nhìn gió cuốn chiếc lá quay vòng vòng. Vũ đặt cặp nhẹ nhàng trên bàn, tôi biết nhưng vờ không để ý.
“Tao sắp trở về Hà Nội rồi!”
“Cậu… cậu sắp chuyển đi?”
Tôi giật mình quay lại, ngước lên nhìn Vũ, vẻ mặt hốt hoảng, thoáng có một nỗi buồn trào dâng.
“Có chuyện gì sao? Cậu đi bao lâu? Bao giờ cậu trở lại?”
Tôi không đợi được câu trả lời từ Vũ nên thúc giục.
“Họ hàng gia đình tao ở trên ấy hết.”
“Còn hơn hai tháng nữa mới hết kỳ, cậu phải đợi thi học kỳ xong đã chứ?”
Sốt sắng nắm chặt lấy cặp cậu ấy, tôi không muốn xa Vũ chút nào.
“Đi ăn cưới. Ha ha, đi sáng tối về luôn chứ ở lại ai chứa?!”
“Thật… thật không?”
Tôi thở phào nhưng vẫn không dám tin.
“Thật. Giấy nghỉ phép của tao đây.”
Trước khi đưa cho lớp trưởng, tôi giật lấy tờ giấy xin phép đọc thật kỹ, Vũ viết, mẹ cậu ấy ký, ngày xin nghỉ là đầu tuần tới.
“Lâm Anh khóc đấy à?”
Tôi lấy tay gạt đi giọt nước rơm rớm trên khóe mi,
“Không khóc, việc gì tớ phải khóc.”
Nhưng vô cùng lo sợ nếu điều đó xảy ra.
Vũ không nói gì nữa, thi thoảng tôi trông thấy cậu ấy cúi mặt xuống bàn nhoẻn miệng cười.
Chợt tôi thấy nỗi buồn tan biến.
*
Hành lang lớp 11B1 có vụ gì tập trung rất nhiều người, cả các anh chị khóa 12 và các em khóa dưới.
“Lớp mình đánh nhau với bọn tiểu yêu B1 anh em ới!”
Vũ đang vặn mình nghe Thịnh lớp trưởng từ lớp bên chạy về thông báo, lập tức Vũ cùng mấy bạn nam “đổ quân” sang, theo đó là các bạn nữ đi theo cổ động. (+___+)
Lớp bên ấy xưa nay toàn thành phần ngoan ngoãn, có khi nào gây sự với ai, trong khi lớp tôi toàn đối tượng hiếu chiến. Nghĩ thế nào tôi bỏ sách vở theo sang. Mà chẳng nhìn được gì vì mấy bạn nam đứng che hết. Chỉ thấy ồn ào và những âm thanh kích động. Kiễng chân hết cỡ tôi thấy Phong và Vũ đứng trong vòng tròn trung tâm.
“Bọn nào choảng nhau vậy?”
“Hai hot girl chứ đứa nào vào đây, mấy đứa nom yểu điệu thục nữ thế mà ghê, có thằng xông ra can bị cào một vệt dọc cánh tay. Các em bé càng ngày càng ghê gớm.”
Tôi nghe từ hai anh khối trên nói với nhau, học sinh nữ đánh nhau thì có trời cản nổi, trường cũ của tôi đánh nhau nhiều, kết thúc mỗi vụ cào cấu của các bạn nữ sinh, sẽ có ít nhất một bạn nam bị vạ lây, vì thường họ xích mích bởi chữ ”Tình”. Hiu hiu.
“Hàng về đây chúng mày.”
Một anh khác từ trong đám đông thở hổn hển đi ra, giơ điện thoại cho cả bọn cùng xem, tiện trong tầm mắt tôi đứng ngó xem cùng. Đoạn phim quay bị rung nhưng đủ để nắm bắt hiện trường.
Trời ơi, Diệp Lệ Quyên và Nguyễn Hải Yến. Ở giữa là Phong và một vài bạn đang cố can ngăn. Một chút sau Vũ xuất hiện, sau đó rung quá không thể xem được nữa.
“Chúng mày tản ra mau!”
Đó là tiếng của Vũ, chất giọng có sức ảnh hưởng khiến đám người nới lỏng rồi dãn ra dần dần, tôi thấy cậu ấy di chuyển ra. Vũ úp mặt Lệ Quyên vào ngực, hay tay ôm bạn ấy đi về lớp, mắt nhìn láo liên. Trong khi đó Phong mặc áo may-ô, khoác áo trắng của mình lên lớp áo dài của Yến. Tóc của Yến rối bù, dính vào vết thương trên tay Phong, Phong giữ Yến trong vòng tay, rất chặt.
Vũ đi qua tôi, đúng lúc Quyên ném sang cái nhìn sắc lẹm.
Về tới lớp, tôi bắt gặp Lệ Quyên ôm Vũ khóc. Vũ vỗ nhẹ lưng bạn ấy, rất lâu, đến khi giáo viên vào lớp, chúng tôi mới trở lại chỗ ngồi.
Giờ ra chơi tiết sau, Phong ra lớp tôi, cậu ấy ngồi lên bàn đầu phía đối diện, đặt hộp sữa Vinamilk cạnh hộp bút Quyên. Tôi đã định sang hỏi han Yến, không hiểu sao không muốn đi nữa, ngồi im một chỗ.
“Đến đây làm gì?”
Dù ngồi tận bàn cuối tôi vẫn nghe được lời Quyên giận dỗi. Phong không đáp, chỉ cười trừ, và dẫu Quyên cầm bịch sữa ném trả lại cậu ấy cũng chỉ cười.
“Về lớp!”
Phong nán lại, sau đó cũng đứng dậy, cậu có đưa mắt chào nhưng tôi vờ không để ý. Thế mà tôi cứ đứng dõi theo tấm lưng ấy…
Hôm ấy Phong không về cùng tôi, cậu ấy đưa Hải Yến về và nhờ một bạn lớp tôi giúp chở Quyên.
“Quyên bảo tao đèo nó về? Được chứ?”
Vũ giật tóc tôi gọi lại. Tôi gật đầu luôn, đó là việc nên làm mà, đâu cần hỏi ý kiến.
Tôi đạp xe về nhà, tâm trạng không được tốt. Trong bữa cơm, chỉ cắm mặt ăn.
Mai Mít bảo với tôi, nó hóng được nguyên nhân vụ xô xát, chính là từ Phong. Tôi đã cảm nhận đúng.
“Con Yến hâm lắm, nó thích thằng Phong từ lâu lẩu lầu lâu rồi. Từ cái hồi mà tao với nó tưởng thằng Phong không chơi điện tử để góp tiền mua quà sinh nhật nó ấy. Hóa ra hồi đó thằng Phong thấy mày đi học nhiều quá nên nghỉ chơi điện tử chứ có ý gì.”
“Thật như vậy á?”
Mai nhắc tôi nhớ đến những ngày đầu vào lớp một, bố mẹ bắt tôi đi học cả Tiếng Việt, Tiếng Anh và Toán.
“Mày đã khóc lóc, cầu xin ông nội nói với mẹ mày không bắt đi học Ngoại ngữ còn gì. Tụi tao ở nhà chơi xây nhà, mình mày vác cặp đi học, nghĩ lại thấy tội nghiệp.”
Hic, giờ nghĩ lại với đứa ham chơi như tôi đúng là thấy tội thật.
“Con Yến lắm đứa thích lắm, vừa xinh, lại còn dịu dàng. Hồi thằng Phong về nước tao cũng hùn hai đứa với nhau suốt, nhưng thằng Phong chỉ coi như bạn bè. Yến nó quen thằng Vũ chỉ vì muốn thằng Phong ghen, hai thằng chơi với nhau mà, biết nhau từ trước rồi hay sao ấy, ai dè thằng Vũ bắt cá hai tay thích cả con Quyên nữa.”
Tôi lắng nghe câu chuyện phức tạp mà không bỏ sót từ nào.
“Đó, nhưng thằng Vũ nó lại bỏ hai đứa để thích mày. Bọn trong trường toàn bảo nó bị ngu.”
Tôi coi như không nghe những gì Mai Mít vừa nói.
“Con Yến bảo con Quyên còn thích thằng Vũ mà lừa gạt thằng Phong, như thế không được. Trong khi đó con Yến có khác gì. Con Quyên trách mày, bà chị của nó nghe thấy thế định tìm xử mày. Yến can ngăn, đâm ra cãi nhau rồi ghét nhau. Suy cho cùng là tại mày chứ không phải Phong.”
Tại tôi ư? Cô bạn thuở bé kiêu kỳ của tôi và người bạn đã vớt tôi lên khỏi mặt nước, họ vì tôi mà sứt mẻ tình bạn. Tôi rắc rối đến như vậy ư?
“Vậy tóm lại mày có yêu thằng Vũ không?”
Tôi nhìn Mai Mít.
“Tuổi này yêu với đương cái gì. Tao quý Vũ,… như yêu quý mày, cái Yến và… Phong.”
“Mày nói cứ như bà già, tao nghi lắm, dạo này tao thấy mày đi với thằng Phong suốt, còn cười hớn hở. Rốt cuộc mày thích thằng nào? Vũ hay Phong?”
Vũ hay Phong?
Tôi cảm thấy hai tai nóng bừng, như bị Mai Mít nắm thót,
Có lẽ tôi cần xác định rõ thứ tình cảm đang lớn dần lên trong mình,
Vì sao tôi lại có cảm giác bối rối khi bị nhắc tới chuyện này?
*
Lệ Quyên đã cắt tóc ngắn, tóc bạn ấy giờ chỉ dài chấm vai, trông cá tính vô cùng. Nhìn thấy tôi Quyên ngó lơ như mọi lần, điều đó khiến tôi cảm thấy day dứt. Đó là người bạn đầu tiên của tôi khi vào lớp, bênh vực tôi mỗi khi bị người khác châm chọc, tôi đã chưa giúp bạn ấy được điều gì, vậy mà như mọi người nói, tôi là kẻ chen giữa Vũ và Quyên.
Nhưng nếu Quyên không thích Phong, chỉ nhận lời đại, có phải là cách hay không? Còn Hải Yến nữa, Yến thích Phong từ lâu lắm rồi, thế mà Phong từ chối,… chuyện tình cảm thật đau đầu, hỏi sao người lớn cấm đoán là phải.
Năm tiết ngồi cạnh Vũ, tôi suy ngẫm, về mọi thứ liên quan tới Vũ, giọng nói của cậu ấy khi tôi bị các bạn nam kéo vào nhà vệ sinh; về việc Vũ muốn giúp tôi vạch mặt bạn nào đã nhét đồ vào ba lô; Vũ còn nhảy xuống nước kéo tôi lên bờ, đưa cả hai cái khăn khô để tôi lau tóc, trong khi người ướt sũng; một mình chạy tới cứu tôi dù có thể sẽ bị đánh hội đồng; cho tôi nghe một bài hát rất hay và nói rằng rất thích tôi.
…
Trống tan trường, tôi soạn sách vở cất vào cặp, Vũ hỏi tôi một câu, mà giọng rất trầm:
“Tao đưa Lệ Quyên về, được không?”
Lần này tôi không gật đầu ngay,
Mất hai phút để nói:
“Ừ,… Vũ này,… hình như Lệ Quyên thích cậu.”
Rồi tôi cười, như thế tôi mới thấy thanh thản vì họ phù hợp với nhau hơn.
Vũ quàng cặp lên vai, không nhìn tôi, im lặng một lúc.
“Còn Lâm Anh thích Phong.”
Đó là nụ cười đắng của Vũ, mà không bao giờ tôi quên.
Lòng tôi cũng đắng ngắt, không vui.
Tôi ngồi lại rất lâu một mình, vì tôi biết, hình như Vũ không nói sai.
Đọc tiếp Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa? – Chương 22