Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 30: Chương 30




Tôi đứng chờ Phong tan học, mấy hôm nay cậu ấy sang ở với bố nên cùng đường về. Nhìn thấy tôi Phong ngượng ngùng, hai má ửng hồng vì nẻ, càng khiến cậu trông bối rối hơn, tôi lại gần và đấm thụm vào bụng. Đương nhiên cái đấm rất nhẹ, vì tôi trách, hai đứa thân như thế còn bày đặt.

Cậu ấy cười hì hì.

“Phong ngày xưa sẽ dùng cái tay bẩn cậy miệng hỏi chuyện tớ và không cho chơi cùng tới khi nào tớ khỏi hẳn cơ!”

Nói được câu này tôi cảm thấy lòng nhẹ bẫng, như chả còn khoảng cách gì với Phong.

“Nghĩ lại… thấy tội lắm.”

Cậu nói xong và thở ra làn khói trắng, đưa tay gãi đầu, tôi thích nhất nhìn vẻ vụng về ấy vì chẳng bao giờ Phong có lúc ngô ngố thế cả.

“Nhưng tớ thích!”

Cậu ấy đâu có biết mỗi khi những vết sứt sát của tôi sắp lành, mà được rủ đi chơi là tôi lại chốn bà lẻn theo, còn khi bị ép uống thuốc đắng ngắt, chỉ cần có mặt cậu là tôi giả vờ uống ừng ực dễ dàng lắm. Để đến nỗi bà nội còn nói: “Ngàn lời người lớn bảo cũng không bằng một lời thằng Phong”, và rồi thời gian cậu ấy biến mất khiến tôi gần như khép mình trong vỏ ốc.

Thế nên tôi đòi cậu ấy đèo về. Phong vừa chở… bao cát phía sau, vừa phải rong chiếc xe mini của tôi.

“Vì cậu đau tay nên châm chước đó!”

Đau tay nhưng tớ vẫn đi xe được mà, tôi im lặng mặc kệ, cậu ấy thích bị bắt nạt thì tôi cho phép. (>_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.