Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 36: Chương 36




Cả lớp hẹn tập trung ở nhà Vũ từ bốn giờ, nhìn chiếc vòng trên tay rất lâu, tôi còn muốn kéo dài thời gian nữa, như thể dự liệu một chuyện gì đó quan trọng lắm. Điện thoại reo inh ỏi, bố mẹ cho phép đi rồi mà tôi vẫn còn chần chừ.

“Con Chun hả? Nó ở nhà có làm gì đâu.”

Cho đến khi ông nói rõ to trong điện thoại tôi mới giật mình.

“Này, điện thoại có không dùng, sợ nó cũ hả?!”

Ông áp cục gạch của mình vào sát tai cháu gái, để mức âm lượng to nhất. Hic, tôi cố ý không nghe chứ có phải sợ cũ máy đâu.

“…A lô.”

“Lâm Anh sao chưa tới?”

Tôi nghe thấy tiếng các bạn cười đùa qua điện thoại, ở đó không khí hẳn náo nhiệt lắm.

“À ừ… Tớ sắp đi đây.”

Giọng cậu ấy đang rất mong chờ thì phải, điều đó càng khiến tôi bất an hơn.

“Thằng Phong đang trên đường, tôi dặn nó qua đón Lâm Anh luôn.”

Vũ vẫn luôn quan tâm tôi như vậy.

“Không… không cần đâu. Tớ đến ngay bây giờ.”

Phải mất tới hai mươi giây tôi mới nhận ra cuộc gọi chưa kết thúc. Có phải sẽ xảy ra chuyện gì nên Vũ muốn Phong đưa tôi đến?

Sau thì gần sáu giờ tôi mới dám tới, trong lòng mang nỗi lo lắng khó tả. Khi vào tới cổng khách sạn, bác bảo vệ chỉ vào sảnh lớn. Ăn liên hoan đâu cần tổ chức long trọng như thế? Không, chắc vì nhà Vũ có điều kiện, hơn nữa hôm nay kết thúc năm, sự kiện lớn đáng để ăn tiệc, phải rồi. Tại tôi nghĩ quá lên thôi.

Vào đến sảnh, tôi gặp rất nhiều người quen, những cậu gọi Vũ là đàn anh, một số bạn cùng khối, các anh chị khóa trên, kể cả Hải Yến, rất nhiều bạn bè của Vũ, cái suy nghĩ đó lại dấy lên trong tôi, nỗi lo sợ ngày một lớn. Hôm ấy mẹ Vũ đã nói với Phong về dự định nào đó, cô Khánh cũng nói rằng nếu Phong nhập trường mới sẽ có bạn đi cùng, chẳng lẽ…

“Lâm Anh là con bé này cô ơi. Vũ mất ăn mất ngủ vì nó bao ngày bao đêm.”

Vừa trông thấy tôi Đức đã kéo vào câu chuyện của mình, nhưng lần này có cả bố mẹ Vũ. Bữa trước cô còn hỏi Lâm Anh là ai? Rõ là không khảo đã có người xưng danh hộ.

“Cháu… cháu chào cô chú.”

Tôi cúi sát người y như nữ tỳ trong phim bộ cổ trang. Đức đùa không đúng người đúng cảnh chút nào. Bố Vũ nghiêm nghị đến nỗi tôi thấy mình bé nhỏ như con kiến.

“Cảm ơn cháu, Lâm Anh. Kể từ ngày Vũ nhà cô ngồi cạnh cháu, nó ngoan lên trông thấy.”

Thì ra cô biết tôi từ lâu rồi, người mẹ luôn gọi điện kiểm tra Vũ đang ở đâu như thế thừa biết, chỉ là cô không xét tới.

“Sức mạnh tình yêu đó cô.”

Tôi mong có thể lấy khẩu trang bịt miệng Đức ngay lập tức. Cậu ta hễ mở miệng là yêu mới chả đương.

“Không phải đâu ạ, Vũ và cháu…”

“Ha ha, cô không cấm chuyện yêu đương của mấy đứa, mà cấm chẳng được. Miễn sao các cháu giúp nhau đi lên.”

Chắc bởi tôi lúng túng, ngây ngô, có nói cũng không giải thích ra hồn, giống như đang thừa nhận vậy, nên cả hai cô chú cười, chú ấy còn vỗ vai tôi:

“Vũ sang bên kia rồi, cháu nhớ giữ liên lạc với nó nhé.”

“…”

Lần thứ hai trong đời tôi thấy mình ngạt thở. Mọi thứ trước mặt, tất cả trở thành bức tranh trắng đen vô vị, chẳng khác cơn mưa rào đổ ập xuống mình tôi.

Ai đó làm ơn nói rằng đó không phải sự thật. Làm ơn nói rằng, cũng như Phong, cậu ấy sẽ chọn ở lại. Chân tôi bước hụt, chưa bao giờ tôi hình dung tới chuyện Vũ sẽ đi, không thể tin được.

“A! Lâm Anh đến rồi.”

Thế mà cậu ấy còn ra vẻ không hề có chuyện gì, cớ sao lại để tôi là người biết cuối cùng chứ, à không, nếu bố cậu không nói tôi sẽ chẳng biết. Tim tôi rung lên những nhịp đập đau đớn, như người ta đem xát muối, rồi nó được trở lại bình thường, và lại bị xát muối.

Tôi đã không thể khóc được nữa, tay bám víu dọc đường chỉ quần, cố gượng cười chào Vũ, rồi bước đi, bước nhanh nhất có thể, để thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

“Phong, mày giúp tao nói chuyện với bạn ấy.”

“Tớ không cần ai hết!”

Tôi đã làm ảnh hưởng tới buổi chia tay của Vũ. Mặc kệ, giờ tôi chỉ biết chạy thẳng về phía trước, đến đâu thì đến, ra sao thì ra. Các cậu độc ác lắm, tưởng tớ là con ngốc mà hết người này đến người kia an ủi là nguôi ngoai được ư?

Tại sao không cho tớ biết, tại sao cứ tỏ ra vui vẻ, sao cứ lặng thầm nhìn tớ đi chung đường với Phong, khóc vì Phong, đau vì Phong thôi chứ? Sao không nói cho tớ biết cậu mới là người thực sự ra đi?

Tôi chạy về đến nhà thì khóc nức nở, ai nói gì đều không nghe. Vũ làm hòa chỉ vì sẽ không ở bên tôi nữa, cậu ấy gọi rất nhiều món ở quán ăn vặt chỉ vì sẽ không thể tìm thấy chúng ở nơi khác, học tiếng Anh suốt những ngày qua chỉ vì sẽ giao tiếp ngôn ngữ khác, tại sao tôi lại ngu ngốc không nhận ra điều đó.

“Lâm Anh đừng nghĩ về quá khứ mà quên mất hiện tại.”

Đến bây giờ tôi mới nhớ tới câu nói của Vũ ngày nào. Tôi ghét mình lắm, đã hững hờ với thời gian giữa tôi và cậu, mà nào có biết Vũ cũng là một phần niềm vui, nỗi buồn của mình.

Cậu ấy mới có mười bảy tuổi, non nớt lắm, sang bên ấy sẽ sống làm sao?

“Xe đạp đâu hả cháu? Mất rồi hả?”

Tôi rúc vào xó nhà khóc tu tu. Nếu chỉ đơn giản như mất một thứ gì đó thì tôi đã không tổn thương hơn thế này.

“Bạn con tìm kìa. Lớn rồi chứ còn bé bỏng gì đâu. Mau, không bạn nó cười.”

Mẹ tôi lấy khăn mặt ghì vào mặt tôi y như hồi bé.

“Con không muốn gặp ai hết.”

Tôi chạy lên tầng khóa trái cửa khi thấy Vũ cùng chiếc xe đạp của mình. Tôi không cần cậu ấy dỗ dành để rồi mai bỏ đi.

Vậy mà mẹ lại lấy chìa mở cửa cho cậu ấy.

“Bạn đi năm, sáu năm nữa mới về, không nói chuyện sau này hối tiếc.”

Mẹ khép cửa lại để Vũ vào trong. Mẹ từng không muốn tôi chơi với Vũ cơ mà. Tiếng cửa nhẹ nhàng đóng, bước chân Vũ rất khẽ, có tiếng thở dài là nghe rõ.

“Thằng Phong nói đúng thật, nó bảo Lâm Anh sẽ chạy một mạch về nhà.”

Tôi áp hai tay lên tai, cậu ta nói gì thì nói, đi lượn vòng quanh phòng muốn làm gì thì làm.

“À, tờ giấy hôm qua tôi hỏi Lâm Anh đâu rồi? Trả lại tôi đi.”

Tôi thò tay vào trong túi, cầm tờ giấy vò cho nát hơn và ném thẳng vào góc tường. Vũ nhặt lên, gỡ ra cẩn thận bằng vẻ mặt đầy hy vọng. Tôi thương cậu ấy lắm, chỉ muốn nhào đến ôm thật chặt.

Nhưng làm gì có câu trả lời vì tôi đâu đã viết.

“Tình cảm của thằng Phong với Lâm Anh đáng ghen tỵ thật đấy. Haiz…”

Thế là Vũ đứng lên, tiến về phía cửa. Cậu định bỏ đi dễ dàng thế ư? Nỡ gạt hết những tình cảm dành cho tớ ư? Cậu còn ngồi dưới mưa đợi gặp tớ, hát cho tớ nghe trước lớp, cho tớ mượn áo, cứu tớ nữa mà? Cậu cho những sự cố gắng đó đi đâu mất rồi?

Tôi gào lên như một đứa trẻ con:

“Tớ chưa trả lời chứ tớ có nói không đâu?! Là do bút hết mực, là do tớ chưa có thời gian, là tớ lười viết, tớ sợ, được chưa?”

Tôi gào đến khàn cả tiếng, càng về cuối câu càng nói thật. Vũ nhìn bàn học với nắm bút nhét đầy trong cốc của tôi phì cười. Cậu cười cái gì chứ? Hay ho đến nỗi cười được ư?

Cậu ấy ngồi xuống cùng, nắm chặt chiếc vòng trên tay tôi rồi trượt lên cầm tay đặt lên ngực trái của mình, và ôm tôi rất chặt. Giờ thì tôi đã biết, ở đường chạy hôm ấy, người đứng ở đích để tôi vướn tới không chỉ là Phong.

“Chỉ cần trong nỗi nhớ của bạn có tôi, thì một thằng Phong hay cả trăm thằng Phong, kể cả nó chuyển tới ở cạnh nhà Lâm Anh đi nữa, khi tôi trở về, tôi biết bạn sẽ luôn công bằng.”

Tôi vòng tay đáp lại cái ôm từ Vũ, rất lâu, để khoảnh khắc này dệt lên kỉ niệm.

“Không đến nỗi Vũ này đi mất tăm luôn đâu. Thời đại nào còn lo cắt liên lạc?!”

Tôi vẫn nghe trái tim cậu ấy đập gấp gáp như lần đầu tiên áp tôi vào người.

“Nhưng gọi điện thoại quốc tế đắt lắm, còn khác nhau về giờ giấc…”

Một lần nữa tôi để nước mắt làm ướt áo Vũ.

“Tôi sẽ gọi, sẽ căn thời giờ, tôi sẽ bắt Lâm Anh chat webcam cho tôi nhìn mặt mỗi ngày. Tôi không để thằng Phong có thời cơ nào hết.”

Vũ siết chặt hơn, cả người tôi run rẩy trong vòng tay của cậu ấy.

Tớ hứa, tớ hứa sẽ công bằng.

*

Chúng tôi vào kỳ hai, còn Vũ dừng việc học văn hóa trở lại Hà Nội thăm hỏi họ hàng, cũng để tập trung cho Tiếng Anh. Cậu sẽ học tiếp trung học và theo khóa học đào tạo Quản trị Khách sạn nơi đất khách quê người. Bên cạnh đó gia đình khuyến khích để Vũ phát triển khả năng ẩm thực phục vụ việc quản lý nhà hàng sau này. Cậu ấy đi theo con đường du học nhưng chắc chắn sẽ trở về đóng góp cho đất nước.

Ngày Vũ bay, Phong có rủ tôi ra sân Nội Bài cùng, vì gia đình mẹ cậu cũng đi. Vũ sang bên ấy còn có thể nhờ vả cô Khánh nên mọi người an tâm hơn.

Tôi có theo đi cùng nhưng không dám vào trong gặp. Mẹ Vũ thậm chí còn nhờ người khác khóa ngoài cửa để không tới được vì không muốn cậu con trai mới mười bảy tuổi phải thấy cảnh khóc lóc chia ly.

Điện thoại của tôi không có cuộc gọi hay tin nhắn nào, tôi biết không vì Vũ không muốn gặp mặt lần cuối mà bởi chúng tôi đã có đủ niềm tin.

Đến giờ máy bay cất cánh tôi mới dám lôi một mảnh giấy nho nhỏ viết rằng: “Hẹn gặp lại.”

Suốt quãng đường trở về, Phong và tôi ngồi cùng hàng ghế sau. Tâm trạng của cậu chẳng khá hơn người đi. Cậu ấy lựa chọn ở lại và chấp nhận đánh đổi mẹ cùng em gái, cả người bạn thân. Tuy không thể hiện nhưng tôi biết Phong nhớ mẹ lắm, cô Khánh đã thất vọng rất nhiều khi cậu không theo. Tôi đưa tay mình len vào những ngón tay cậu, ngồi sát sịt, không hở ra bọng khí nào.

Khi về tới nhà, Phong đã ngủ gục trên vai tôi. Cảm ơn trời vì tôi có thể ở bên lúc cậu yếu lòng nhất.

*

*         *

Lên lớp mười hai, tôi đủ điều kiện vào A1, cùng lớp Phong. Đó là mơ ước lớn lao từ suốt những tháng ngày ôn luyện vào THPT Hùng Vương của tôi. Cả nhà mừng lắm, tuy nhiên mẹ tôi không cho hai đứa đi học chung nữa. Mẹ bảo con gái đi với con trai nhiều dễ mang tiếng, có là bạn từ thuở lọt lòng cũng phải giữ khoảng cách, vào được đại học rồi mới được có bạn trai.

Mẹ nói vậy nhưng ở trên lớp tôi và Phong vẫn thường đi cùng nhau, mẹ biết thế nào được. Mai Mít còn cho tôi ăn khao chuyện giữa nó với cái cậu ngồi bàn trên. Yến thì thường kéo tôi đi ăn cùng khi có người theo đuổi.

Tôi vẫn giữ liên lạc với các bạn lớp cũ, ở bảng tin cuối lớp còn giữ nguyên dòng chữ: “Chào mừng thành viên thứ bốn chín và năm mươi của 11B3″ cách đây đúng một năm.

Hải Yến chơi thân với Lệ Quyên nên dần dần bạn ấy đã nói chuyện lại với tôi. Trong tôi Quyên vẫn luôn là người hùng sẵn sàng bênh vực kẻ yếu. Thi thoảng Quyên hỏi tôi về Vũ, hai người ấy thường hay chat webcam đều đều. Chắc Quyên không biết kể từ ngày cuối cùng gặp nhau đế

n giờ, tôi chưa từng được nghe giọng cậu ấy nói, tiếng cậu ấy cười…

Mọi người đều được nói chuyện với Vũ, trừ tôi, dù cậu ấy đã hứa. Nhiều lúc ngồi học với Phong, điện thoại của Phong sáng đèn vì tin nhắn từ Vũ, tôi không khỏi tủi thân. Duy nhất một lần, Phong bấm nút gọi và áp vào tai tôi.

“Tút… tút… Gọi tao gì vào giờ này hả? Nhớ quá à?”

Tôi bối rối tắt máy trả lại Phong. Sau dịp đó chẳng còn cơ hội nào khác.

Đọc tiếp Đã có anh trong nỗi nhớ của em chưa? – Chương 37 (end)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.