Đã Có Tôi Bên Em

Chương 72: Chương 72: HỌA VÔ ĐƠN CHÍ




Người ta nói đến lúc xui xẻo thì cái gì cũng đen đủi, tai nạn muốn đến thì không thể tránh khỏi. Đôi khi có thể tránh nhưng do hoàn cảnh vốn không thể lựa chọn.

Tình bạn hóa kẻ thù, từ kẻ thù lại trở thành người đồng hành, phải chăng cái ranh giới giữa bạn và thù vốn không có ngăn cách quá xa chỉ là do lòng người quyết định?

Đến lúc Tử Phong cùng Khả Chiêu đi đã cảm thấy đi mệt mỏi rồi mới ngừng lại quan sát một lúc. Lúc này, trời lại ngừng mưa, có ánh sáng yếu ớt từ một vài tinh tú.

- Ông trời cũng đối xử với chúng ta tốt thật._Khả Chiêu than oán vô cùng khổ sở.

Cả buổi chiều, cậu ta đã đi ra ngoài tìm người quên ăn quên uống. Thế nhưng một chút tin tức cũng không thấy. Lại bị lạc đường còn không biết là đang ở đâu. Hiện tại phương tiện liên lạc cũng chẳng có. Đây gọi là thần xui xẻo ghé thăm sao? Phải gọi là họa vô đơn chí thì đúng hơn.

Tử Phong lại không có biểu hiện gì, anh đang cố lắng nghe tiếng động quanh đây.

- Đừng than nữa, hình như có tiếng xe.

Khả Chiêu chỉnh lại tư thế đứng đắn, cậu ta cũng tập trung lắng nghe. Đúng là có tiếng xe thậm chí càng lúc càng gần, nghe mỗi lúc một rõ hơn.

- Lần này thì ông trời có mắt thật rồi._môi Khả Chiêu nở một nụ cười vui vẻ.

- Còn chưa biết là thù hay bạn vui vẻ cái gì._Tử Phong lại lạnh giọng cảnh cáo.

- Cũng phải. Vậy làm thế nào, tránh mặt sao?

- Cũng không cần thiết phải như vậy.

Hai người đứng sang một bên, ánh đèn sáng rực phản chiếu làm hai người chói mặt hơi xoay mặt đi. Chiếc xe đen bóng dần giảm tốc độ, rồi dừng hẳn bên cạnh hai người. Trịnh Bằng hạ cửa kính nói lớn một chút sợ hai người không nghe rõ.

- Hai người không sao chứ?

Tử Phong hơi cười khoát tay ý bảo không sao, anh tao nhã đi vào xe. Tử Phong nhìn từ xa đã nhận ra xe của Trịnh Bằng. Xem ra có một người làm việc cũng vô cùng nhanh nhẹn. Khả Chiêu ngẩn ra một lúc, cúi người nhìn vào trong xe đến khi xác định người trong xe là Trịnh Bằng mới chui vào ngồi cạnh ghế lái.

- Người anh em, anh cũng nhanh nhẹn thật._Khả Chiêu vỗ vai Trịnh Bằng khen ngợi.

- Quá khen, nếu không phải sợ thiếu gia như cậu không quen chịu đói chịu lạnh, tôi cũng muốn ngủ một giấc tới sáng mới đến._Trịnh Bằng cười cười, nhanh chóng đảo tay lái quay đầu xe.

Khả Chiêu trừng mắt nhìn ý cười khinh thường của Trịnh Bằng. Cậu ta sao lại không biết anh ta nói móc cậu ta chứ.

Tử Phong vào xe ngồi mới giật mình kinh ngạc, người ở trong xe cũng không có biểu hiện gì khác thường. Chỉ thấy trên trán có miếng băng, máu chảy xuống gần đông lại rồi. Trên người quần áo hình như có hơi chật vật, đầu tóc cũng rối loạn. Tử Phong nhíu mày tự hỏi cậu ta từ đâu ra? Khả Chiêu cũng quay lại phía sau nhìn há hốc mồm một cái.

- Cậu…cậu ta sao lại ở đây?_Khả Chiêu bày ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.

- Cậu trốn đi sao?_Tử Phong lại hơi nhếch lên một nụ cười nhìn người ngồi bên cạnh.

- Người ta nói đúng, người hiểu bản thân mình nhất lại là đối thủ._Hạo Minh chỉ đơn giản đáp lời, hơi kéo khóe môi.

Tử Phong cũng không muốn dài dòng truy cứu Hạo Minh làm sao ra nông nỗi này và cũng không muốn biết tại sao cậu ta lại ngồi trong xe của Trịnh Bằng.

Trịnh Bằng nhìn qua kính chiếu hậu, khẽ nhăn mày nhớ đến tình cảnh mình thấy. Anh ta thấy người xảy ra tai nạn thầm đoán là Hạo Minh, nhưng anh ta cũng không quan tâm, quan trọng là tìm thấy Tử Phong cùng Khả Chiêu trước. Không ngờ Trịnh Bằng lái xe đi được một đoạn, phía trước lại từ trong đám lau sậy ven đường phóng ra một người vẫy tay. Trịnh Bằng vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Người đứng chắn xe rõ ràng là Hạo Minh, trên trán còn có vết máu hẳn là bị thương đi. Cái lạ chính là cậu ta không gọi người của mình tới giúp lại chắn xe người lạ làm gì? Nghĩ là nghĩ muốn giúp Hạo Minh nhưng anh ta vẫn chần chừ cho Hạo Minh đi nhờ xe. Anh ta không muốn để lộ thân phận cũng có đôi chút phân vân, nếu để cậu ta thấy anh ta đón Tử Phong như vậy hẳn là lộ rồi. Thế nhưng khi Trịnh Bằng lái xe rời đi, Hạo Minh lập tức gục ngã bên đường. Trịnh Bằng thở dài, anh ta không thể thấy chết không cứu, đành vậy đến đâu thì đến.

Hạo Minh được Trịnh Bằng dìu lên xe, một lát sau cậu ta mới hồi tỉnh nhưng có thể nhìn ra tinh thần vô cùng sa sút. Hạo Minh định hỏi Trịnh Bằng đưa mình đi đâu thì đã thấy Trịnh Bằng giảm tốc độ tấp vào bên đường. Mà người bên ngoài không ai khác lại là Tử Phong và Khả Chiêu. Hạo Minh nhăn mày đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ cậu ta lại nhờ đến sự giúp đỡ từ người của Tử Phong. Có điều đây không phải trợ lí 3K mà cậu ta thường gặp nên không nhận ra cũng là lẽ thường. Quả nhiên, Tử Phong không đơn giản vẫn còn những cận vệ chưa bao giờ lộ diện. Nhưng hiện tại cậu ta cũng không có tâm trạng đi quản Tử Phong có bao nhiêu cận vệ mà là tìm cách cứu Thiên Tư trở về. Cậu ta làm vậy cũng một phần muốn chuộc lại một ít lỗi lầm của ba cậu ta. Cậu ta cũng không thể đứng nhìn người mà mình gọi bằng ba cứ phạm phải sai lầm như thế.

- Cậu không hỏi tôi tại sao ra nông nỗi này sao?_Hạo Minh hỏi Tử Phong.

- Không cần thiết._Tử Phong đạm mạc không quan tâm.

Hạo Minh nhẹ gật đầu rồi giương môi hơi cười. Cậu ta nhịn không được nhớ đến chuyện vừa xảy ra, xém chút cậu ta mất mạng rồi. Xem như họa vô đơn chí, họa cứ như vậy ập đến bảo cậu ta làm sao mà tránh,đành phó mặc tới đâu hay tới đó. Lại lợi dụng lúc lạc tay lái mà nhảy khỏi xe trốn đi. Cũng may bên đường là cỏ nếu không… Nguyên nhân chính là cậu ta nhận được một cuộc điện thoại của cận vệ.

- Tôi nhận được điện thoại bảo là có tin tức của Hạnh Nghi nên không kịp nhìn đường, cho nên…

Cho nên cậu ta mới có bộ dạng thảm hại như hiện tại? Nghe cậu ta nói vậy, Khả Chiêu cùng Tử Phong đồng loạt giật mình nhìn về phía Hạo Minh. Xem ra người con trai này cũng không phải vô tình, cậu ta quan tâm Hạnh Nghi như vậy cớ sao cố chấp giữ lấy tình yêu đơn phương của mình dành cho Thiên Tư làm cái gì. Chi bằng cậu ta đem cái tình yêu đó đặt trên người một người con gái khác có phải tốt hơn không. Tử Phong âm thầm than trong lòng một tiếng nhưng trên gương mặt một chút gợn sóng cũng không có. Anh vẫn duy trì trạng thái trầm mặc không muốn nhắc lại. Chiếc xe cũng cứ như vậy lướt đi, Tử Phong nhìn con đường nhỏ phía trước hiện ra càng có chút quen thuộc. Hạo Minh cũng nhìn nhưng hình như lại có chút phân vân gì đó trong lòng.

- Anh Bằng đây không phải con đường có thể đi ngang mộ của ba mẹ Thiên Tư sao?_Tử Phong xác nhận nghi hoặc.

- Đúng vậy._Trịnh Bằng gật đầu xác nhận.

Hạo Minh nghe như vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tử Phong, trong mắt lóe lên tia sáng giống như có manh mối thật quan trọng.

- Có người đã từng thấy Hạnh Nghi được đưa đến đây._Hạo Minh rất nhanh nói ra thông tin.

Hiện tại, cậu ta cũng không có cách nào khác. Nếu cậu ta trở về thì nhất định không thể rời khỏi sự giám sát của trợ lí Thịnh, vì thế nếu chấp nhận đi cùng Tử Phong thì đành nói ra những gì mình biết. Cho dù cậu ta biết bản thân vốn không thích thú cùng Tử Phong làm việc. Mặc dù từ cái ngày biết được sự thật tàn nhẫn kia thì Hạo Minh cũng không còn thù hằn với Tử Phong nhiều lắm, cùng lắm hiện giờ còn một chút ghen tị, hiện tại nhờ cậy người mình không ưa là có chút quái dị.

- Cậu không gạt chúng tôi đấy chứ?_Khả Chiêu nhìn Hạo Minh qua kính chiếu hậu, khuôn mặt cậu ta tỏ vẻ nghi hoặc sâu sắc giống như không có cách nào tin tưởng Hạo Minh.

Hạo Minh liếc nhìn Khả Chiêu một cái cũng không thèm chấp, dù sao trong tình cảnh hiện tại cậu ta cũng không hơi đâu mà so đo.

Đôi mắt màu cà phê hơi nheo lại trong bóng tối cũng hơi lóe ra tia tinh tường. Anh cũng không nghĩ Hạo Minh còn bày thêm trò để làm gì, nếu là ý định của cậu ta chỉ cần trực tiếp đưa ra điều kiện. Hiện tại cái gì cậu ta cũng không làm lại tỏ ra vô cùng lo lắng cho Hạnh Nghi. Tử Phong hơi thả lỏng trong lòng.

Khả Chiêu thấy bản thân bị trừng mắt phớt lờ nên có chút mất tự nhiên quay mặt nhìn phía trước.

Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một con đường nhỏ âm u, trong bóng tối lối đi cũng trở nên mờ ảo. Cả bốn người cùng xuống xe, Hạo Minh hơi choáng váng dáng đi có chút lảo đảo. Tử Phong nhíu mày nghi hoặc không tin tưởng cậu ta có thể chịu đựng tiếp tục sao?

- Cậu thật sự có thể tiếp tục cùng chúng tôi đi sao, đừng làm vướng bận.

Một câu hỏi rõ ràng quan tâm thế nhưng biến thành châm chọc. Sắc mặt Tử Phong trong bóng tối không chút thay đổi, trong ánh mắt có sự quan sát tinh tế quang cảnh xung quanh. Hạo Minh hơi nghiêng người chống tay vào thân cây, nhíu mày nhưng lại giương môi cười không có ý tốt.

- Tôi đang nghĩ, cậu là sợ tôi một bước cứu Thiên Tư trước chăng?

- Có thể sao?_Tử Phong phát ra tiếng cười nhẹ, ngữ điệu rõ ràng xem thường.

- Vậy chờ xem.

Trịnh Bằng cầm trong tay đèn pin rực sáng hướng về phía trước. Anh ta một mực quan sát xung quanh cũng không thấy có bất cử thứ gì đáng nghi. Khả Chiêu ở một bên cũng trở nên lười biếng đi, than nhẹ một cái.

- Tôi nói Hạo Minh cậu rõ ràng gạt người.

- Gạt hay không còn chưa biết._Hạo Minh hừ lạnh một tiếng chậm rãi tiến lên phía trước.

Bốn người nhất thời trầm mặc một mảnh im lặng chỉ còn tiếng bước chân. Ngôi mộ cũng hiện ra trước mắt nhưng cũng không ai phát hiện ra điểm gì kì lạ. Nơi đây không có gì gọi là giằng co hay xô xát, nơi đây vẫn là một mảnh trầm tĩnh như chưa có người từng đặt chân đến. Cơn gió đột ngột thổi qua, sương đêm rơi xuống mang đến một trận tê buốt, nghe tiếng bước chân một số chim chóc đang ẩn mình trong ngọn trúc cũng kêu lao xao, lạc lạc bay đi. Khả Chiêu toàn thân cứng ngắc, đôi môi thoáng run rẩy.

- Tôi thấy căn bản không có gì lạ có nhầm lẫn không?

- Cậu đừng lải nhải nữa, đừng nói với tôi cậu sợ ma?_Trịnh Bằng tức giận trừng mắt nhìn Khả Chiêu, giọng điệu lại có chút đùa giỡn.

- Ma cỏ cái gì chứ, tôi cái gì cũng không sợ._Khả Chiêu thản nhiên nói nhưng là thân thể đột nhiên tầng tầng lớp lớp da gà nổi lên.

Tử Phong im lặng không nói, anh đi được một lúc bước chân đột nhiên dừng lại. Dưới đế giày có vật gì cộm lên khiến anh nhíu mày nghi hoặc, anh lùi sau vài bước mới ngồi xổm xuống.

- Anh Bằng soi đèn qua đây một chút.

Ba người cũng đang đi cũng đột ngột dừng bước, Trịnh Bằng nhanh chân đi đến bên cạnh Tử Phong. Đưa ánh sáng đèn pin kề sát thứ mà Tử Phong chạm phải. Tử Phong nhặt nắp điện thoại hơi bị mẻ một góc lên, ánh mắt anh kinh ngạc rồi vui mừng lại vô cùng sợ hãi. Tay không tự chủ lực đạo siết chặt thêm vài phần.

- Nắp điện thoại?_Khả Chiêu nghi hoặc nhìn.

- Thiên Tư đã từng bị đưa đến đây._Tử Phong ngữ khí khẳng định đứng dậy đi về phía trước thêm vài bước.

Anh tiến đến phía trước, rồi đến thẳng trước mộ ông bà Diệp. Ánh đèn pin từ tay Trịnh Bằng cũng theo bước đi của Tử Phong mà soi rọi. Trên mộ hiện lên gương mặt của một đôi vợ chồng trẻ khiến người ta cảm thấy đau lòng, trong đêm tối cũng thập phần quỷ dị. Gió chỉ nhẹ thổi qua cũng khiến người ta thoáng lạnh sóng lưng.

- Đây là…_Hạo Minh nhìn đến di ảnh của ông bà Diệp đột nhiên run lên một chút.

- Là ba mẹ Thiên Tư.

Tử Phong nhẹ giọng nói, tư thế gập người cúi đầu kính trọng trước mộ hai người. Anh đứng nhìn di ảnh một lúc lâu giống như muốn họ cho anh biết Thiên Tư hiện giờ ở đâu.

“ Cô chú yên tâm con sẽ không để Thiên Tư có bất cứ mệnh hệ gì”

Ba người còn lại cũng cúi đầu như vậy như một sự tôn trọng đáng phải có.

Tử Phong xoay người lấy đèn pin từ tay Trịnh Bằng tự mình quan sát đám cỏ dưới chân. Hạo Minh cũng nhìn theo hướng đèn pin chiếu đến, trên gương mặt cậu ta là một mảnh trầm mặc không nhìn ra biểu cảm.

- Như vậy hai người họ đã bị nhốt chung một chỗ._Hạo Minh đưa ra ý nghĩ của bản thân.

- Có thể. Đám cỏ ở đây bị giẫm đạp không chỉ một lần nên mới có thể đến bây giờ vẫn ngã rạp. Xem ra đúng là có người đến đây, nhưng chúng ta chậm một bước rồi._Tử Phong than nhẹ xoay người đi về phía xe.

- Sao nhanh như vậy đã đi còn chưa tìm ra mà._Khả Chiêu chậm rãi thu tầm mắt hướng về Tử Phong khó hiểu.

- Chúng ta bị đánh lạc hướng một vòng lớn. Tính ra người không chừng ở trong thành phố. Anh Bằng gọi điện thoại cho Thiên Ân đi.

- Đã rõ.

Trịnh Bằng gật đầu đồng ý, liền gọi cho Thiên Ân báo tin.

Chỉ nghe Tử Phong nói như vậy, ba người còn lại không nói gì thêm cũng lặng lẽ rời khỏi đó. Tiếng động cơ xe chậm rãi vang lên rồi mất hẳn. Nơi đó lại trở về nguyên trạng, yên tĩnh đến lạnh người.

---------------------------------

Tại phòng điều tra, căn phòng kín đáo được bố trí máy quan sát khắp nơi. Người đàn ông dáng dấp tôn quý, lãnh ngạo ngồi đó, mười ngón tay đan chặt đặt trước bụng. Khuôn mặt vô cùng bình tĩnh không nhìn ra ông ta đã thật ở đây gần mười hai tiếng đồng hồ.

Người đối diện quân phục cảnh sát chỉnh tề, trên cổ đeo thẻ cảnh sát, khuôn mặt cũng nghiêm nghị lạ thường. Ánh mắt như có như không quan sát người đối diện nhưng không tài nào nhìn ra nghi điểm.

- Thế nào Triệu đội trưởng? Đã điều tra gần mười hai tiếng cũng không có kết quả gì sao, vì sao vẫn không thả người? _ông Hạo Ưng hơi nhếch lên một nụ cười khinh bạc.

Triệu Thức nheo mắt hít một ngụm khí có chút tức giận nhìn ông Hạo Ưng. Chết tiệt! Ông ta là người tình nghi cớ gì bản thân lại cảm thấy áp lực khi đối diện với người đàn ông này?

- Chủ tịch Doãn đã không phải tận mắt quan sát đoạn băng ghi hình rồi sao? Đó chính là bằng chứng buộc tội.

- Có thể không?_Ông Hạo Ưng cười lạnh một tiếng.

- Vì sao không thể?

- Cậu cho rằng chỉ một đoạn ghi hình mờ ảo ngay cả mặt của người thực hiện hành vi làm giả giấy tờ cũng không rõ mà muốn buộc tội tôi, các người muốn vu oan cũng tìm ra chứng cớ xác thực một chút._từng lời từng chữ thoát ra từ cổ họng trầm thấp khan khàn, nồng đậm châm chọc cùng đắc ý.

Triệu Thức nắm chặt hồ sơ trước mặt, khuôn mặt lại cố bình tĩnh không muốn để lộ bản thân đang có điểm chống đỡ không nổi. Nhẹ cong môi cười, Triệu Thức xem như không nghe thấy những lời nói kiêu ngạo không sợ chết kia của ông ta.

- Vậy có những tấm ảnh chúng tôi thu thập được khi ông ôm lấy thiếu gia Lăng Thiên An rời đi chắc không nhầm lẫn chứ?

Mặt ông Hạo Ưng thoáng cái cứng ngắc khi một sấp ảnh từ tay Triệu Thức. Tấm ảnh chụp rất rõ ràng một người đàn ông mặc áo da màu đen, đội mũ sụp ôm lấy một đứa trẻ chuẩn bị rời đi. Nhưng là vẫn không nhìn rõ mặt. Bởi lẽ đây chỉ là vô tình chụp được của một nhà nhiếp ảnh, bức ảnh lấy chủ yếu một góc độ phong cảnh chẳng qua người đàn ông không để ý nên chạy ngang qua. Bức ảnh hỏng, người nhiếp ảnh lại cảm thấy không tệ nên cũng không xóa. Chỉ đến khi người nhà họ Lăng đăng ảnh tìm người thì tấm ảnh mới được thu thập, đáng tiếc năm đó đã chậm một bước.

- Lại lấy thứ không xác thực ra buộc tội, các người rốt cuộc đang đem thời gian của người khác ra lãng phí sao?

- Lãng phí hay không thì sau ba mươi sáu tiếng nữa sẽ rõ._Triệu Thức không khách khí ban tặng cho ông ta một nụ cười.

Ông Hạo Ưng đơn giản nhếch môi không nói. Rất đơn giản người trong tấm ảnh cũng không phải ông ta. Dáng người khi còn trẻ không ít người giống nhau.

- Nếu đã không có chứng cớ, vì sao tôi vẫn chưa được bảo lãnh?_ông Hạo Ưng cảm thấy kì quái là không có tin tức của trợ lí Thịnh.

- Chúng tôi có quyền giam giữ người trong vòng bốn mươi tám tiếng để điều tra, thứ lỗi chúng tôi không thể cho người bảo lãnh._Triệu Thức vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt có chút hối lỗi nhưng là muốn bao nhiêu giả tạo liền có bấy nhiêu khiến ruột gan người ta sôi sùng sục.

- Vậy được. Vậy cứ như vậy có gì các người cứ trao đổi với luật sư riêng của tôi._Ông Hạo Ưng giọng nói lạnh nhạt, ý bảo từ bây giờ cái gì cũng sẽ không nói.

Triệu Thức nhíu mày nhưng rồi cũng không nói gì, anh ta thong thả đứng dậy mỉm cười.

- Vậy phải làm khó chủ tịch một đêm rồi. Cà phê đã nguội, tôi đi lấy thêm xin hỏi có muốn đổi thức uống khác không?

- Tùy ý đi._ông Hạo Ưng khoát tay không quan tâm.

Triệu Thức gật đầu ôm hồ sơ đi ra khỏi phòng hỏi cung. Một mảnh yên lặng lan tràn khắp căn phòng, ánh đèn huỳnh quang vẫn tỏa ra thứ ánh sáng ấp áp tuy nhiên vẫn không xua đi khí lạnh từ trong ý nghĩ của con người.

Triệu Thức rời khỏi phòng lấy khẩu cung, đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức. Anh ta đi sang phòng theo dõi nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi trên tường, trong đó vẫn một hình ảnh người đàn ông ngạo mạng hơn người. Triệu Thức thầm than trong lòng nếu không tìm ra Thiên Tư những bằng chứng kia vẫn không đủ để buộc tội người đàn ông này.

- Mang cà phê vào cho ông ta đi!_Triệu Thức khoát tay cho một người đồng nghiệp thay mình vào căn phòng vừa rồi.

Người kia nhẹ gật đầu hiểu ý thay Triệu Thức đi vào. Triệu Thức cũng rời phòng theo dõi, anh ta nhấn vào số điện thoại của Tử Phong nhưng không có tín hiệu trả lời. Anh ta lại lần nữa gọi vào số Thiên Ân lần này thì thật sự có người bắt máy.

- Triệu Thức, anh có tin tức gì sao?_giọng Thiên Ân nghe ra có chút sốt ruột.

- Vẫn bất lực, tôi chỉ muốn hỏi bên cậu có tin tức gì không? Tôi đã cho người tìm nhưng cũng không thấy.

- Có thể có chút tin tức, lúc nãy Trịnh Bằng vừa liên lạc nói rằng người có thể ở trong thành phố.

Thiên Ân ở bên này cũng xoa mi tâm đau nhức nhưng cũng có chút thả lỏng khi vừa rồi nhận được một cuộc gọi báo tin của Trịnh Bằng. Nhưng anh ở đây vẫn đứng ngồi không yên liền muốn rời đi tìm kiếm, đáng tiếc Tử Phong lại muốn anh ở lại chờ đợi tin tức cùng phân phó một số việc khi cần thiết.

Triệu Thức hơi dừng suy nghĩ một chút khi nghe Thiên Ân nói, anh ta không phải đã cho người đi tìm rất nhiều nơi trong thành phố rồi sao cũng đâu có dấu vết gì.

- Được rồi, tôi sẽ cho người tìm lại một lần nữa.

- Được, cứ như vậy tiến hành đi!

Thiên Ân cúp máy thở dài một cái, xoay người một cái ngồi lại trên ghế xoay.

- Uống cà phê đi! Anh đã mệt mỏi cả một ngày rồi có cần nghỉ ngơi không?_Tiểu Kì không biết đã vào phòng từ lúc nào đi đến dựa vào ghế bên cạnh anh.

Tiểu Kì mang gương mặt sầu lo nhìn chằm chằm Thiên Ân. Từ khi trở về từ đám cháy kia, Thiên Ân cũng như vậy liên tục điều tra không nghỉ ngơi. Anh cũng không nói gì chỉ cười nhẹ đưa tay xoa chân mày nhíu chặt của cô.

- Không cần, em cũng không nên thức trắng. Bọn anh sẽ có cách tìm ra Thiên Tư.

- Em không phải không tin tưởng các anh mà chỉ sợ họa vô đơn chí làm sao lường được._Tiểu Kì khẽ thở dài đi đến thu thập mấy tập hồ sơ vứt bừa bãi trên bàn.

Cô thật sự không dám tin một lần nữa Thiên Tư có thể tránh khỏi tai nạn này không? Lần trước là vì cô mà gặp họa vậy lần này là vì ai? Nếu cô đoán không lầm là vì thân phận cô em gái không rõ ràng mang tên Hạnh Nghi đi. Tiểu Kì âm thầm than nhưng cái gì đến sẽ đến, cô cũng không biết phải đến khi nào cuộc sống này mới bình yên. Tai họa liên tiếp đến, cô còn chưa biết cái gì sẽ đến tiếp theo.

Căn phòng trở nên im lìm chỉ nghe tiếng giấy tờ sột soạt, Thiên Ân thở dài kéo Tiểu Kì vào trong lòng để cô ngồi lên đùi nhẹ vỗ lưng trấn an. Anh cũng không nghĩ Thiên Tư lại liên tiếp gặp họa như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.