“Xoạch” đây là âm thanh rớt điện thoại, “Ba” đây là âm thanh tắt vội máy tính.
Dịch Nam Phong cau mày nghe âm thanh truyền trong điện thoại, nha đầu kia đang làm gì, tai sao không nghe máy nữa! Bỏ hành lý xuống, anh liền đi vào, Lân nhi bước ra từ phòng ngủ, khuôn mặt ửng hoonff, trên trán còn có mồ hôi, ha ha, đó là biểu hiện khẩn trương nha.
Anh cảm thấy, cô nhóc này hẳn đang làm chuyện xấu.
“A, anh đã về rồi, có mệt hay không?” Giản Lân Nhi đi nhanh tới ngăn cản anh, kéo anh ngồi lên sô pha. “Để em mang nước cho anh uống nha, anh nghỉ ngơi chút đi” Vụng trộm lau mồ hôi, ôi thật sợ quá đi.
Dịch Nam Phong đưa mắt nhìn phòng ngủ, bên trong tối thui, trong lòng bồn chồn,nhưng vẫn không nói gì, hưởng thụ sự hầu hạ của LÂn nhi.
.Uống một ngụm nước, tuy là nước lọc bình thường, nhưng sao lại có vị gì đó? Lân nhi ngồi trên sô pha liếc nhìn về phía phòng ngủ.
Ngồi nhìn anh uống nước, không nói gì, cô giả bộ đứng lên đi vào phòng ngủ. Chân trước vừa mới bước vào, Dịch Nam Phong liền đi theo. Đứng ngoài cửa, anh lén nhìn vào, nhìn hình ảnh trên máy tính, sắc mặt anh trầm xuống, liền quay về sô pha.
Khi LÂn nhi đi ra, Dịch Nam Phong vẫn là một bộ dáng thản nhiên, nhưng thời gian ở chung lâu như vậy,Giản LÂn Nhi liền biết tâm tình của anh không tốt. Vừa rồi còn vui vẻ, sao mới đi một lát liền trở mặt, trong lòng Lân nhi ảo não, muốn hỏi nhưng không dám, trong lòng cô cũng đang chột dạ.
Dịch Nam Phong đương nhiên không thoải mái, anh là người nắm quyền hành to lớn, tính chiễm hữu cao, làm sao có thể chấp nhận được việc người trong lòng mình đi ngắm nhìn thân thể trần truồng của người khác.
Anh nào đâu biết rằng, con mèo nhỏ của anh nay đã lớn rồi, muốn cường bạo anh đó!
“Lại đây”
Giản LÂn Nhi bất động, bởi vì nghe giọng nói của anh không tốt lắm, cô không càn đi qua a.
“Ngoan nào, lại đây” Giọng nói anh nhẹ xuống, mang theo một tia bất đắc dĩ.
Không cam lòng mà đứng lên, bĩu môi, người kia dựa vào gì mà ra lệnh cho cô? Giản Lân Nhi vừa mới đi được vài bước đã bị anh kéo ngã ngồi lên đùi anh, đưa tay giữ chặt hai má cô, cắn một cái vào đôi môi nhỏ nhắn của cô, anh khẽ cười.
“Mấy ngày nay em có ngoan không?”
Gật đầu, ánh mắt xoay chuyển, nhớ tới hình ảnh vừa xem được, trong lòng chột dạ, không dám nhìn vao mắt anh.
“Thật không?”
“Thật mà, ngoan lắm, ngon vô cùng”
“Vừa rồi kéo rèm của lại làm gì đó?”
“Ngủ”
Anh nhếch miệng cười bí hiểm, cũng không nói gì, đôi bàn tay to lớn chậm rãi vuốt eo cô, rồi sau đó dựa vào sô pha, nhắm mắt ngủ.
Đây là cô bé anh ôm đã nhiều rồi, giống như anh nuôi dưỡng tình nhân, cũng như nuôi con gái, nhưng nhìn động tác của anh đi, thật sự là muốn di chuyển xuống dưới? Cô không cần a, nếu không nói rõ ràng, cô cũng không cần anh nữa. Đương nhiên, cô nghĩ tới chàng trai có gương mặt tuấn tú này, mang theo một chút quyền lực thần bí, một người đứng trên đỉnh cao danh vọng, trog trường hẳn chẳng có ai như anh, cho nên cô rất để ý anh.Nhưng xem thái độ của anh, rất sủng cô, cô muốn gì là cho nấy, dù cô không cần, anh cũng suy nghĩ rất chu đáo.Cô cảm thấy được anh nuôi dưỡng như nuôi sủng vật, hừ, Giản Lân Nhi ta đã sắp 18 tuổi rồi, chuyện của ta nếu không tự làm chủ được, có thể sẽ làm sủng vật cảu anh cả đời.
Dịch Nam Phong suy nghĩ, cảm thấy anh sắp có được bảo bối liền cảm thấy hưng phấn.
Vì sao mỗi lần anh nói LÂn nhi là con gái anh, anh liền cảm thấy trong lòng xao động, cảm thấy giống như anh đang nói với người khác rằng đây là cô vợ nhỏ bé mà anh đang nuôi dưỡng?
Từ khi anh đi ba năm rồi trở về, năm đầu tiên, hành động của anh rất mờ ám, không ai biết anh đang làm cái gì. Một năm sau, khi nói về anh, là nói về vầng hào quang xung quanh anh.
Dịch Nam Phong không muốn nhớ lại những năm tháng kia nữa, một lần LÂn nhi bị bắt cóc đối với anh là đủ rồi, tuy sự việc không thànhnhưng anh vẫn đề phòng.
Lúc anh đến nơi, thản nhiên ngồi xuống rồi nói : “Đây là con gái tôi”, mọi ánh mắt đều nhìn anh chằm chằm, nhất là tên cầm đầu. Những người đó biết không nên chọc tới anh, nhưng không nghĩ cô bé này lại có thân phận như thế. Về sau, để đảm bảo an toàn cho cô, anh chỉ có thể nói cô là con gái anh, tuy rằng thân phận này anh cảm thấy không tốt lắm, nhưng cũng không có ai dám động đến cô nữa, bởi vì nhóm người muốn động đến cô, thì đã bốc hơi đâu mất rồi.
Khi thủ hạ của anh mang cô tới cho Giản Chính, Dịch Nam Phong cũng không nói gì, cũng không đuổi Lân nhi đi, bởi vì đây là con của ông.
Vì không để cho người khác có cơ hội, trong sáu năm, Dịch Nam Phong đã dọn dẹp hết các thế lực có uy hiếp đến anh, sau đó đi tùng bước một, đem mọi thứ nắm trong tay, sau đó, trở thành truyền kỳ ở thành Tữ Cửu.
Rốt cục, khát vọng anh chờ đợi mười năm nay sắp được hoàn thành, Dịch Nam Phong cảm thấy đại não như muốn nổ tung, rung động kịch liệt
Nguyên bản anh có thể cùng với LÂn nhi làm sớm hơn, nhưng anh muốn chờ co hội thích hợp để tuyên bố, nên anh dự đinh sẽ hoàn thành vào ngày sinh nhật của cô.Nhưng, trong lòng của cô laijn không biết, không biết anh đã kiềm chế bao nhiêu năm rồi, không biết sự chờ mong của anh, vì thế cô khẩn trương muốn anh là của
Vài ngày sau đó, Giản LÂn Nhi luông trong tâm trạng hưng phấn, thường thường không tự giác mà nhìn anh rồi đỏ mặt, Dịch Nam Phong cảm thấy kỳ quái, cảm thấy cô có điểm không thích hợp,nhưng anh lại không biết không thích hợp ở điểm nào?
Mơ mơ màng màng lắc đầu, Dịch Nam Phong mở to mắt, cảm thấy toàn thân bị trói trên giường.
“Chết tiệt em Giản Lân Nhi,em giải thích cho tôi, rốt cuộc mấy ngày nay em làm cái gì!” Anh đang rất tức giận, ngữ khí trầm thấp,.Lúc này anh thật sự muốn bùng nổ.
Giản LÂn nhi không nói lời nào, nhìn thân thể Dịch Nam Phong,trong mắt tràn đầy ánh sáng, nam nhân to lớn đang nằm trên giường, bị chính cô cường bạo, cô cảm thấy thật thỏa mãn.
“Lân nhi?”
“Em muốn cường bạo anh” Dịch Nam Phong sửng sốt, hoài nghi mình đang nghe nhầm.
“CÁI GÌ?!!”
“EM MUỐN CƯỜNG BẠO ANH!” Tăng thêm can đảm cho mình, cô nói to.
Dịch Nam Phong bỗng nhiên cảm thấy thật kinh khủng,anh suy nghĩ nhiều như thế, nhưng không nghĩ cô nhóc này muốn cường bạo anh, đột nhiên anh cảm thấy vận mệnh thật trêu đùa bọn họ.
Cảm thấy như có dòng điện xẹt qua, đầu óc cấp tốc suy nghĩ, âm thầm động tay dộng chân, khóe miệng cười cười: “ A, em muốn thế à?”
Ngữ khí khinh thường, chọc tức, cô hoàn toàn phẫn nộ, cảm thấy bị anh xem thường, hừ hừ, anh hãy chống mắt mà xem.
Hai tay xoa xoa thắt lưng, nước miếng như muốn chảy ra “ Bà đây hôm nay không cường bạo ngươi, bà đây sẽ không tên là Giản Lân Nhi”
Nghe đi, đây là lời nói của một cô nhóc ngày mai mới tròn 18 tuổi, thật mạnh miệng nha! Ha, Lời này nếu để cho mọi người nghe được, bảo đảm cười to, đây chính là một lão đại bị một cô nhóc cường bạo?
Nhưng trong lúc này, Dịch Nam Phong không cần suy nghĩ là có ai biết không, nhìn biểu hiện của cô, sau đó quay đầu, giả bộ không tình nguyện nói “Không cần làm loạn nữa, mau thả anh ra!” Nhưng tiểu cô nương chỉ nhận biết được sự không tình nguyện của anh, chứ không nghe được sự giả dối của anh.
Ha ha, anh biết rõ cô là người càng phản kháng càng thích làm ngược lại.
“Không được! Hôm nay anh hãy ngoan ngoãn để cho em ăn anh!” Hào khí ngút trời, Giản Lân Nhi cảm thấy mình như nữ vương, tầm mắt cô dừng lại trên người Dịch Nam Phong, từ lúc cởi quần áo anh ra, liếc một cái thì cô không dám nhìn lại lần hai nữa.
Dịch Nam Phong quay đầu, ánh mắt bí hiểm, nhìn tiểu cô nương trước mắt.
Giản Lân Nhi vẫn là một tiểu công chúa, thời trung học hay mặc quân bò, cô đem váy công chúa nhét sâu trong tủ, không thèm mặc. Bởi vì lúc ấy cô đối nghịch với anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn không tỳ vết, lông mi đen như mực, ánh mắt say mê, cái mũi cao cao,đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, nhìn như một tiểu thần tiên. Lúc này chỉ mặc áo ngủ ngắn ,đôi chân trần, hiển nhiên là cô đã chuẩn bị tất cả rồi.
Âm thầm tán thưởng cô, Dịch Nam Phong giả vờ nhỏ vài giọt nước mắt “Nếu hôm nay em dám làm như thế,anh liền đánh nát mông em”
“Hừ, trước khi anh đánh nát mông em, em đã đánh cho mông anh nở hoa rồi!” Xem kìa, Giản LÂn Nhi đắc ý, lời nói ra thật mạnh, ngày thường cô không dám nói như thế.