Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 40: Chương 40: “ Đừng ầm ĩ, là anh.”




Edit: Snow

Beta: Rika

Dựa lưng vào cột, Giản Lân Nhi bị nghẹn, làm thế nào cũng không thể nuốt xuống được, bỗng nhiên có ai đó giúp cô vỗ lưng hai cái. Mặt Lân Nhi bị nghẹn đỏ bừng, cuối cùng đồ ăn cũng được nuốt xuống.

“Cảm ơn.” Lân Nhi lễ phép nói rồi sau đó liền bước rời xa người này, 1015, đêm đó khi cô vừa đến đây liền gặp người Italy này.

Giản Lân Nhi cảm thấy không rõ, rõ ràng lúc trước thái độ người này vô cùng chán ghét cô, vì sao đột nhiên bây giờ lại quay sang giúp cô, Giản Lân Nhi cũng không nhớ rõ chính mình khi nào cùng với người này lại có quan hệ tốt như thế.

Mặc kệ ở chỗ nào, kéo bè kéo cánh là hiện tượng vĩnh viễn tồn tại, ở trong này cũng không có gì khác biệt, cứ việc mới tới nơi này một thời gian, việc bất đồng với người này người kia cũng ngay lập tức hình thành.

Lúc tới đây, đã trễ, có người đã ngủ, có người ôm súng gác bên ngoài. Vừa mới tới nên cô cũng không hiểu rõ, hiện tại cô đã biết, người nào hoàn thành nhiệm vụ thì về ký túc xá ngủ, ai không hoàn thành thì có nhiệm vụ gác đêm hoặc tiếp tục nhận các bài huấn luyện khác.

Bộ đội tôn trọng kẻ mạnh, mà con gái thì trời sinh đã là phái yếu, bao gồm cả huấn luyện viên, nơi này không có để vào mắt một phụ nữ nào, thậm chí có người cho rằng đưa đàn bà đến huấn luyện cùng chính là vũ nhục chính mình.

Năm ngày này của Giản Lân Nhi không quá tốt, chịu được huấn luyện, cơ thể cô dường như đã vượt qua cực hạn của cường độ huấn luyện, về đến ký túc xá lại còn phải chịu những ánh mắt không có ý tốt, thường xuyên lúc cô ngủ gật sẽ có người sờ mông. Lúc ở ký túc xá, không lúc nào là thần kinh của cô được thả lỏng; Giản Lân Nhi hoài nghi chính mình có thể chịu được sáu tháng hay không.

Việc tắm rửa cũng là vấn để, thời gian chỉ có 10 phút, cô chỉ có thể đợi cho mọi người xong hết đi ra mới vào tắm rửa qua loa một chút, đủ loại khó khăn phải chịu. Đêm qua cô lại chứng kiến một thượng úy nhìn quốc kỳ của mình bị đánh với ánh mắt thống khổ, hiện tại cái khiến cô kiên trì duy nhất chỉ còn lại là không để cho quốc kỳ của mình bị đánh, thật là không hiểu sao cô lại tới nơi này nữa.

Nhắm mắt lại, Giản Lân Nhi khẽ ngồi xuống, thả lỏng cơ thể, hít thật sâu vào một hơi. “Tạch” tiếng bẻ tay cùng với giọng nói đàn ông kêu rên vang lên.

“Không cần chọc tôi.” Nghiêm mặt nói một câu, cô hất hết những bàn tay đang tiến đến gần mình, chán ghét xoa xoa đầu đi đến một chỗ không có người ngồi xuống.

Người đó hung ác nheo mắt lại, 1032 chịu đau đớn trên cổ tay chính mình, được lắm, cô gái này không biết tốt xấu, đáng chết…

Hiện tại hệ thống phòng ngự trên người Giản Lân Nhi đều đã mở ra, cả người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, nếu không như thế, cô cảm thấy cô không thể sống được ở đó.

Giản Lân Nhi bây giờ cũng không còn là người mới, huấn luyện ở “Xích Luyện” hai năm đã cho cô rất nhiều, bao gồm đã thành thạo khống chế người, nhưng cô lại là con gái cho nên về phương diện thể lực cô vĩnh viễn thua so với những người con trai.

Cắn răng nhớ lại những lời Võ đại tá nói khi đưa cô đến, Giản Lân Nhi biết cô chỉ có thể kiên trì.

Tập hợp mọi người lại, mặt Rose không có chút thay đổi hạ lệnh, chạy đi, chạy đi, dọc theo mạn bờ sông không cần biết làm gì, chạy đi.

Cho đến khi tầm nhìn không còn thân ảnh khiến cho mình run sợ, Dịch Nam Phong mới thu hồi ánh mắt, bên ngoài đã không còn nghe được âm thanh của Rose.

1015 rũ mắt xuống, nghe bên cạnh 1032 tập kết mọi người đang thương lượng việc tối nay đối phó thế nào với người con gái còn lại trong đội. Ở trong này, đánh nhau là được cho phép, chỉ cần họ có thời gian và tinh lực, nhưng Mạn Địch không cho phép đánh nhau dẫn đến chết người, ông ta cũng nói qua , ông ta tình nguyện huấn luyện người chết, nếu lén lút gây ra tai nạn chết người thì sẽ đưa lên tòa án quân sự.

Quay đầu nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh bờ sông, ánh mắt 1015 vô cùng chuyên chú. Nữ binh phương Đông kia, từ khi đặt chân đến đây đã bị khinh thường, vốn cho rằng con gái là kẻ yếu, không xứng đáng ở cùng một chỗ với họ. Nhưng khi huấn luyện chung một chỗ, anh nhìn thấy cô gái đó bị huấn luyện đến mức bùn lấy bám đầy người nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên cường, anh bỗng nhiên liền cảm thấy coi trọng nữ binh này. Chính bản thân anh ta cũng không hiểu vì sao mình đổi giường ngủ đến giường cách vách. ở trong này, nếu nói đến việc thương hoa tiếc ngọc thì đều không tồn tại, ngươi càng giỏi thì người ta càng tin phục ngươi, bao gồm cả con gái. 1015 không tìm ra được lý do thuyết phục mình.

“Ê, 1015, mày cho ý kiến đi, tao thấy mày đối xử tốt với cô gái kia, tao cảm thấy thực hứng thú, chậc chậc, nhìn xem kia, oa nga, ta thật muốn bổ nhào vào cái mông kia cắn một cái, ha ha.” Thu hồi tầm mắt, 1015 không có đáp lại những lời nói kia. Cao hứng phấn chấn hòa đồng nói chuyện cùng với mọi người, 1015 gia nhập, đêm nay kế hoạch của bọn họ đã định rồi.

Chạy dọc con đường, nếu về trễ bữa tối sẽ bị đổ vào thùng rác, Giản Lân Nhi đi ngang qua, mệt mỏi té ngã, dùng sức nâng người dậy, cố gắng kìm nén nhưng vẫn nôn ra. Một miếng pho mát, thịt bò chin năm phần, nửa cái bánh ngô nướng, tất cả đều dùng để bổ sung năng lượng cho cường độ huấn luyện dày đặc, nhưng lúc này Giản Lân Nhi ăn không vô.

Không thể đủ năng lượng huấn luyện, chạy không xong, đi không xong, bùn lầy quá nhão, nhưng mới có năm ngày trôi qua, tinh thần và áp lực đè nặng, mọi thứ đều cạn kiệt, Giản Lân Nhi cảm thấy càng ngày mình càng yếu đi.

Cách đó không xa có một binh sĩ nhận súng cao áp bắn nước đánh vào, Giản Lân Nhi nhận ra đó là thiếu tá Mexico, mấy ngày nay lúc nào cũng chỉ có một mình anh ta, toàn bộ đội ngũ đều cô lập anh ta, Giản Lân Nhi cảm thấy hoàn cảnh của người này với cô có chút gì đó giống nhau. Ép buộc chính mình cầm lấy bánh ngô ăn một miếng, không ăn gì có điều gì xảy ra Giản Lân Nhi đã rõ ràng.

Ăn được mấy miếng, cô cảm thấy thực sự ăn không được nữa, buông bàn tay, lặng lẽ bỏ miếng bánh ngô xuống, Giản Lân Nhi nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhẹ nhàng thở ra.

Ở trong này, không cho ăn cơm là thường bị trừng phạt, còn nếu mà bỏ đồ ăn đi thì tuyệt đối là không được phép, nếu mà bị phát hiện, thì ký túc xá rẽ trái 10km.

Có người thấy Giản Lân Nhi có động tác, không chỉ một lần, 1015 ra hiệu cho người bên canh, dùng ánh mắt muốn bảo 1017 không cần lộ ra, người nọ nuốt nước miếng xuống, chuyển qua chỗ khác, căn bản muốn hô lên một tiếng nuốt xuống đi.

Híp mắt vui vẻ, 1015 không lên tiếng.

Đêm nay không khí thật là quỷ dị, đầu tiên Mạn Địch gọi Rose lại, bỗng nhiên một giờ bắn súng cao áp trước lễ rửa tội bỗng nhiên bị hủy bỏ, Rose đành phải làm cho trợ lý huấn luyện viên nhìn bọn họ chạy 10km việt dã rồi về ký túc xá ngủ. Lúc mặt trời lặn, Giản lân Nhi đã chạy trở lại, cũng là đến thời gian tắm rửa nhưng mà đợi mãi lại chẳng thấy ai đi tắm. Không còn biện pháp nào khác, Giản Lân Nhi bèn đi tắm trước, lúc đi ra, không may đụng phải thiếu tá Mexico.

“Hi.” Người nọ bỗng chủ động chào hỏi với cô, Giản lân Nhi sửng sốt mất mấy giây sau đó chào lại “Hi”.

Ký túc xá bên ngoài có nhiều cọc gỗ, Giản Lân Nhi tạm thời không biết những cái cọc này dùng vào làm gì, chủ động đi qua ngồi bên cạnh thiếu tá Mexico.

“Xin chào, 1024”. Giản Lân Nhi chủ động chào hỏi.

“Xin chào, cô gái Trung Quốc, cứ xưng hô tên, không cần gọi danh hiệu có được không?” Ngữ khí của anh ta như là đang cầu xin.

Giản Lân Nhi bỗng nhiên như tìm được người bạn có cùng cảm giác, bởi vì cô cũng vô cùng chán ghét gọi người ta bằng danh hiệu. Nở một nụ cười nhẹ, Giản Lân Nhi từ trong túi lấy ra một mẩu bánh ngô đưa cho người bên cạnh.

“Ăn đi”. Vừa đưa tay ra liền tiếp được một vật gì đó ở trong tay, bỗng nhiên ánh mắt anh ta toát ra ánh sáng gì đó làm cho Lân Nhi không dám nhìn, cô cảm thấy sợ, không hiểu đến tột cùng ánh mắt này là có ý gì.

“Đêm nay không cần đến ký túc xá.”

“Vì sao?”

“Bọn họ, tôi nói là bọn họ ở bên trong chờ cô.”

“Chờ tôi làm gì.”

“1032 muốn làm hại cô.”

Giản Lân Nhi cắn răng, người Mỹ kia ư? “Ân”. Nở một nụ cười trấn an mình và người bên cạnh, Giản Lân Nhi phát hiện ánh mắt người Mexico này luôn thực mềm mại, nếu như không tới nơi này, người này hẳn là người tốt.

Đáng tiếc, cuối cùng họ vẫn phải quay trở lại ký túc xá, bởi vì giám thị không cho phép lúc ngủ có người ở bên ngoài.

Từng bước bước về chỗ của mình, ở ký túc xá thật là yên tĩnh, một loại yên tĩnh đến không bình thường, Giản Lân Nhi cảm thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người của cô, cô nhẹ nhàng nắm chặt ống tay áo, đáng tiếc đi đến chỗ giữa, một người tiến đến. Giản Lân Nhi tiếp tục hướng đến vị trí của mình đi đến, cố gắng không để ý đến xung quanh.

“Xôn xao” ở cửa ký túc xá, ánh sáng duy nhất cũng không có, sờ soạng vị trí của mình, Giản Lân Nhi khẽ lới lỏng giầy, chật vật ghé lên giường thì có cảm giác trên người mình có đến hơn mười mấy cánh tay.

Quay người trên giường, tạm thời trên người không còn có cánh tay nào, Giản Lân Nhi cảm thấy người ở giường bên cách vách thân hình cũng chưa động đậy chút nào, trong bóng đêm lờ mờ có bóng người đang hướng phía cô đi đến, âm thầm đánh giá có năm người.

Âm thầm nắm chặt tay, nhưng Giản Lân Nhi đánh giá cao mình, đợi cho đến lúc bị người ta bịt chặt miệng ở trên giường, trong lòng ngay lập tức muốn hô to lên nhưng âm thanh không thoát ra được, tay chân đều bị ghìm chặt, cả người không thể nhúc nhích. Lúc này hối hận chính mình lỗ mãng thì có thể không phải là muộn, nhưng là cho dù đêm nay kết quả ra sao, Giản Lân Nhi chắc chắn vẫn sẽ ra tay.

Bỗng nhiên bên phía cách vách có bóng người ngồi dậy, đồng thời, cánh cửa ký túc xá mở ra, người bên cách vách cũng đang định đi ra cũng lui trở về.

Hai người đi vào, Giản Lân Nhi cảm thấy những người đang khống chế mình đã buông tay ra, những người đó thấy huấn luyện viên tiến vào, nhanh chóng lui về vị trí của mình, nghĩ mà sợ chỉnh sửa lại quần áo của mình, không chú ý đến hai bóng người đứng ở phía trước giường mình.

“1048, cậu ngủ nơi này.” Đây là âm thanh của Rose.

“Báo cáo huấn luyện viên, nơi này có người.” Giản Lân Nhi nghe ra được đây là giọng nói của 1015.

“Cậu dịch ra một vị trí, 1048, về sau cậu ngủ ở chỗ này.” Một lúc sau, Giản Lân Nhi cảm giác được 1015 chuyển sang bên cạnh, 1048 mới tới đứng ở phía trước giường không nhúc nhích. Đợi cho đến khi huấn luyện viên ra ngoài, cánh cửa một lần nữa đống lại, 1032 thấy có người mới đến bèn quyết định tạm thời buông tha Lân Nhi.

Mọi chuyện qua đi, người mới chậm rãi lên giường, người nọ nhẹ nằm ở phía cách vách Lân nhi, ánh mắt tựa hồ tuần tra trên người cô một vòng. Cô vân ngồi im ở góc tường không dám nằm xuống, đợi cho đến khi mọi người bắt đầu ngáy, hô hấp người ở bên cạnh cũng trở lên có quy luật, Giản Lân Nhi mới hướng đến phía sát tường nằm xuống.

Nằm ngủ mông lung, Lân Nhi chưa kịp ngủ sâu giấc thì bỗng nhiên phía sau có một người áp lên thân thể cô, thân thể Lân nhi ngay lập tức cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng mở ra, theo phản xạ có điều kiện chân còn chưa kịp cử động hai chân đã bị hai cái chân dài kẹp lấy, cánh tay cũng nhanh chóng bị chế trụ, lúc này Giản lân Nhi dường như muốn ho to lên, lỗ tay bỗng nhiên truyền đến gióng nói trầm thấp. “ Đừng ầm ĩ, là anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.