Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 70: Chương 70




Edit: Rika

Cúi đầu nhìn tập ảnh nửa ngày, một lúc sau cô mới nói: “Cháu biết rồi”

“Tiểu tử Dịch gia một đường che chở cho cháu, cháu đi đâu, làm gì, tất cả nó đều biết, hiện tại chuyện các cháu kết hôn, dù thế nào tiệc rượu này nhất định phải có”

“Cháu muốn vào quân đội”

“Lân Nhi, nếu kết hôn, không thể chạy loạn như trước nữa”

“Ông nội” Giản Lân Nhi biết ý của ông, nhưng nghĩ đến việc cô phải rời khỏi quân đội, sau này cô nên làm cái gì đây, chẳng lẽ muốn cô ngày ngày ở nhà cho người ta nuôi nấng, sống như vậy thật sự có ý nghĩa sao?

“Rút lui đi, quay lại trường học lấy cái bằng, sau này kiếm việc cũng dễ”

Giản Lân Nhi không nói lời nào, vẻ mặt cô hiện lên sự cố chấp, Giản Chính thở dài, cũng biết là ông đang làm khó cháu gái của mình.

Đêm đó, hai người không trở về, mà ngủ ở phòng của cô. Lên giường, cô tiến vào trong lòng anh, bất động cả nửa ngày.

“Có chuyện gì thế?” Khẽ hôn lên mặt cô, cắn cắn lỗ tai cô, Dịch Nam Phong nhỏ giọng hỏi một câu.

Lắc lắc đầu, Giản Lân Nhi không biết nên nói như thế nào, sau một lúc lâu: “Dịch Nam Phong, em không muốn rút lui”

Dịch Nam Phong không nói lời nào: “Không muốn thì cũng không ép em”. Trừ bỏ câu này, anh còn có thể nói cái gì đây.

“Chờ em rèn luyện thêm hai năm nữa được không?”

“Ân”. Thôi vậy, tiệc cưới anh chuẩn bị cũng im lặng mà bỏ thôi

Ngày hôm sau, Dịch Hàn Sơn tự mình lái xe đến đón Lân Nhi.

Mấy tháng trước cách biệt nhau như cách một thế hệ, hết thảy cũng đã trôi qua, có người đến chúc mừng cô, cô là người đầu tiên đi Venezuela về, hơn nữa cũng đã thuận lợi tốt nghiệp, và còn là phái nữ nữa. Ảnh chụp của Lân Nhi vừa được lan ra ngoài, ngay lập tức tình nhân trong mộng của các nam chiến sĩ đều thay đổi, mỗi người đều hi vọng được nhìn thấy Giản Lân Nhi, một cô gái tuổi đôi mươi vô cùng chói lọi. Nhưng hết thảy, mọi thứ làm cho Lân Nhi cảm thấy hơi phiền.

Vì sao a, mỗi ngày đều có người chạy tới hỏi cô sao lại dũng cảm thế, cô không sợ gian nan khốn khổ sao, rồi lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô, ai mà có thể chịu được? Huống chi Giản Lân Nhi còn cảm thấy chột dạ, bởi vì cô có thể thuận lợi tốt nghiệp, công lao lớn nhất là của Dịch Nam Phong.

Giản Lân Nhi biết cô có thể thuận lợi tốt nghiệp có liên hệ tới anh, nhưng căn bản cô không biết cô đi tới những nơi đó là do âm mưu sắp đặt sẵn, lúc này, bỗng nhiên có một ánh mắt âm lãnh nhìn cô, cô có thể cảm nhận được.

Theo cảm giác cô quay đầu lại, có người ngồi ở trên cao, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt kia rõ ràng là từ nơi đó, Giản Lân Nhi khó hiểu, lại quay đầu trở về, giống như là cô bị nhầm lẫn, làm gì có ánh mắt âm lãnh nào. Lúc này, toàn quân đang mở hội nghị nghiên cứu và thảo luận, các quân khu đều cử người đến đây, mục đích chủ yếu là đến vì cô.

Cầm trong tay xấp tài liệu thật dày, không chần chừ, Giản Lân Nhi chỉ chờ đến khi kết thúc hội nghị là chạy bay về nhà ăn cơm Dịch Nam Phong nấu, đến quân khu mấy ngày, nhưng mỗi ngày hết đại hội rồi tiểu hội, Giản Lân Nhi sắp điên rồi.

Cô cố gắng xốc lại tinh thần, thẳng lưng ngồi trên ghế, hiện tại việc cô mong chờ nhất là sớm tan họp.

Thật vất vả đợi Đại hội khai mạc xong, lúc này bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, dĩ nhiên là tướng quân của các quân khu cũng mong muốn tới xem một vài hạng mục, muốn Lân Nhi biểu diễn một chút. Đề nghị này được mọi người nhất tề hưởng ứng, tất cả mọi người cũng muốn nhìn một chút quân nhân chính thức bước ra từ trường huấn luyện “Thợ săn” trong truyền thuyết sẽ như thế nào?

Thấy Giản Khiêm Trạch ngồi phía dưới nhướng mày với cô, Lân Nhi tức giận liếc anh một cái, nghĩ ngầy hôm nay thực xui xẻo, mấy ngày trước có tuyết rơi, băng còn chưa tan hết, vậy mà giờ ra ngoài thực hiện vượt chướng ngại vật, cô cũng cần phải chuẩn bị một chút, cũng không thể dọa người, có nhiều người rất mong chờ xem cô biểu diễn a.

Giữa trưa, đi theo những người khác tới căn tin ăn cơm xong, Giản Lân Nhi tự nhiên là ngồi một bàn, Giản Khiêm Trạch có vài chuyện muốn nói với tiểu công chúa nhà mình, nhưng không tìm được cơ hội.

Rốt cục cơm nước xong, các tướng quân nói chuyện với anh, mắt thấy anh chưa thể nói chuyện được với cô, Giản Khiêm Trạch cũng không quản, nói xin lỗi với mọi người, sau đó chạy tới kéo Lân Nhi ra một góc nói chuyện.

“Giản Lân Nhi, nghe nói em kết hôn?!!” Giọng của Giản Khiêm Trạch thật không tốt lắm.

“Ân, đúng rồi, có chuyện gì sao, mà làm sao anh lại biết?”. Nghe thấy hai chữ kết hôn, Giản Lân Nhi cảm thấy không chân thực cho lắm, như thế nào từ trong miệng người khác nói ra giống như là muốn chém cô vậy?

Một thân quân phục, Giản Lân Nhi mặc vào so với người khác hiên ngang vài phần.

“Còn sao nữa? Lão đại nói em không chịu đãi tiệc, rồi sau đó đẩy mọi vấn đề lên người anh, nói là anh để cho em vào quân đội như thế nào, thì liền mang em ra như thế! Em có còn để cho người anh này còn đường sống không?”. Mấy ngày trước anh bị Giản Khiêm Hải đánh cho vài cú, mùa đông lạnh lẽo đánh càng thêm đau, sau đó lại nhận được điện thoại của Dịch Nam Phong. Ngữ khí kia, so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn, vì thế hôm nay anh vội vàng đến đây họp, nói cái gì anh cũng muốn gõ gõ cái đầu của nha đầu Lân Nhi này vài cái mới bõ tức. Còn nói nữa, tiểu công chúa Giản gia kết hôn, nhưng không có ai biết, tiệc rượu cũng không có.

Giản Lân Nhi không nói lời nào, nhìn bộ dáng của Giản Khiêm Trạch mà bật cười: “Anh ba, hiện tại em kết hôn, Dịch Nam Phong phải gọi ành là anh ba đấy, tại sao anh lại sợ anh ấy?”

Giản Khiêm Trạch nghĩ tới cảnh Dịch Nam Phong gọi anh một tiếng anh ba, rùn mình một cái, sau đó kéo cô ra khỏi nơi này.

Dịch Nam Phong đã nói, anh là người có thể nói chuyện và đả động được Lân Nhi, kết hôn, mở tiệc linh tinh, anh lúc đầu còn không tin. Từ lúc ở Thợ Săn, Dịch Nam Phong và Giản Lân Nhi làm chuyện đó, cho tới bây giờ cũng chưa thấy bụng cô có phản ứng gì. Thầm nghĩ, muốn sinh con, trước tiên phải mau chóng bắt được cô.

Một đường đi theo mọi người tới thao trường luyện tập, một đám người thực hiện các hạng mục đã qua, cuối cùng cũng tới phiên Giản Lân Nhi, một đống chướng ngại đã được dọn xong, chỉ còn chờ cô ra thực hiện mà thôi, cô cũng đã thay ra bộ huấn phục trên người, vận động cơ thể, Giản Lân Nhi bắt đầu.

Lấy lại bình tĩnh, xuất phát, chạy, vượt chướng ngại vật, bò dưới đất, trèo tường, các động tác của cô làm vô cùng lưu loát, tư thế xinh đẹp, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã thấy chính cô chuẩn bị lấy đà để băng qua tường, Giản Khiêm Trạch thậm chí còn chuẩn bị những lời khen ngợi, nhưng không hề dự liệu,một chân mới đi lên, cả người Giản Lân Nhi gục xuống, tất cả mọi người ngây dại.

Giản Khiêm Trạch nhìn thấy rõ, không phải cô rơi xuống mà là ngất xỉu, không đợi người khác phản ứng, anh đã sớm lao ra, ôm lấy Lân Nhi, vỗ vỗ vào hai má cô nhưng không thấy động tĩnh gì cả, Giản Khiêm Trạch bị dọa tới ngây người, một vài người chạy tới hỏi, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô, đây là chuyện gì?

Có người đi trước gọi bảo vệ lái xe, Giản Khiêm Trạch nóng nảy cuống quýt ôm người chạy ra ngoại, Lân Nhi gặp chuyện không may, đất trời như sụp xuống, nếu hôm nay Lân Nhi có chuyện gì, anh tin rằng Dịch Nam Phong tức giận sẽ giết người.

“Ngươi, con mẹ nói chạy nhanh lên” Ôm Lân Nhi ngồi vào ghế, Giản Khiêm Trạch mặt mày đoe bừng quát lên với bảo vệ, tay bấm vào huyệt nhân trung của cô, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.

Thật vất vả mới tới bệnh viện quân y, cửa đã sớm được mở, Giản Khiêm Trạch đẩy các vị lãnh đạo ra, chạy vào trong, con mẹ nó một đám vô liêm sỉ, đứng ở trước cửa đều là các vị lãnh đạo lớn nhỏ, một người bác sĩ đâu cũng không thấy.

“Bác sĩ”, quát một tiếng, các bác sĩ và y ta lúc này mới đẩy xe xuất hiện, Giản Khiêm Trạch đặt cô lên xe đẩy, thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi.

Lúc này lãnh đạo bệnh viện quân y bị khủng hoảng, tự dưng môt đám lãnh đạo chủ chốt lúc này đều tập trung tại đây, tất cả tập trung bên ngoài, làm cho từ viện trưởng tới bác gái quét tước vệ sinh đều căng thẳng.

Trên mặt xuất ra vài giọt một hôi, khoác áo khoác đen lên, Dịch Nam Phong chạy nhanh tới quân y. Lúc đầu anh nhận được điện thoại của ba, Dịch Nam Phon cảm thấy tai mình ù lên, “ong” một tiếng, tiếng vang bén nhọn xuất hiện trong đầu, đinh tai nhức óc.

Dịch Nam Phong vừa tới, ánh mắt đảo qua đám người bên ngoài, có ba anh, người Giản gia và thủ vệ của Giản gia đợi bên ngoài, không hỏi có chuyện gì, lúc này bác sĩ đi ra, sắc mặt rất kỳ quái.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Tôi”, vài giọng nói đồng thời phát ra, bác sĩ ở đây đảo qua trên mặt mọi người một vòng, không nói gì.

“Tôi, tôi là chồng của cô ấy” Dịch Nam Phong nói.

Bác sĩ lúc này mới chậm rãi thở ra: “Bệnh nhân mang thai, được 3, 4 tuần, có dấu hiệu lưu sản, thân thể không ổn định…” Dịch Nam Phong đưa tay làm dấu để bác sĩ dừng lại một chút.

Lấy lại bình tĩnh, đưa bác sĩ ra xa, Giản Khiêm Trạch lo lắng nhìn Dịch Nam Phong, phát hiện trên tay anh nắm chặt tới nổi cả gân xanh.

“Không được vận động mạnh, không được quan hệ vợ chồng… Vấn đề lớn nhất chính là, tử cung của bệnh nhân khá yếu, trước kia có dấu hiệu bị thay đổi, tử cung không thích hợp để thai nhi sinh trưởng, mặc dù có chăm sóc kỹ càng, nhưng đối với cơ thể mẹ và thai nhi đều bất lợi, hơn nữa lần này, phỏng chừng thai nhi. . .”

Dịch Nam Phong cơ hồ không nghe rõ bác sĩ nói cái gì, sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận tiêu hóa lời nói của bác sĩ.

“Mặc kệ dùng phương pháp gì, nếu cô ấy xảy ra một chút vấn đề, ông liền cút xéo về quê đi”. Giọng nói âm trầm mang theo sự uy hiếp, trên mặt bác sĩ không tự giác chảy mồ hôi lạnh, lời nói người đàn ông này, thật sự là nói được làm được.

Xoay người đi nhanh về phía trước, thấy Dịch Hàn Sơn đang nghiêm mặt nới chuyện với viện trưởng, lau lau mặt, Lân Nhi đã được y ta đẩy xe từ phòng cấp cứu chuyển tới phòng bệnh, Dịch Nam Phong cũng đi theo.

Gần một tháng, thì tức là lúc ở “Thợ Săn”, thời điểm sát hạch dã ngoại đó, nhớ tới mấy ngày trước anh còn kịch liệt như thế, Lân Nhi còn có dấu hiệu xuất huyết, khả năng là dấu hiệu lưu sản, thêm mấy ngày nay anh luôn tạo áp lực cho cô, Dịch Nam Phong mím môi thật chặt.

Đi vào thang máy, ra khỏi thang máy, đi vào phòng bệnh, thẳng đến khi nhìn thấy cô nằm trên giường, Dịch Nam Phong mới lấy lại tinh thần, ánh mắt di chuyển đến bụng cô, sắc mặt nặng nề.

“Đại ca. . .” Giản Khiêm Trạch gọi một tiếng.

Bất chấp bàn tay cô lạnh lẽo, anh đặt lên miệng hôn, một tay nắm lấy tay cô, một tay vuốt ve gương mặt cô, không biết lúc này Dịch Nam Phong đang nghĩ gì.

Lục tục có bác sĩ tiến tới, Dịch Nam Phong từ đầu tới cuối không nói một câu, đợi cho bác sĩ và y tá ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn vài người Giản gia cùng Dịch Hàn Sơn.

“Mọi người về đi, Lân Nhi không có chuyện gì đâu, nơi này để tôi ở lại là được rồi, đừng nói cho ông nội biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.