Đa Dạng Sắc Tình

Chương 43: Chương 43




Căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ, nhóm bộ đội cũng không ở trong phòng ngủ, trải vài lớp vải giữa phòng khách, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi, người lau lau cái mình, người nấu nước nóng pha mì.

“Hôm nay vị tôm chua cay đi.”

“Còn có vị sườn heo. Bớt đòi hỏi đi.”

“Hôm nay rõ ràng tao thấy còn vài gói mì tôm chua cay. Mày lén ăn sống rồi vài không?”

“Mày nhìn lầm.”

Nhìn hai thanh niên phân công nấu mì chí chóe với nhau về gia vị, cô khờ chép chép miệng, cô tắm xong liền tốt đói. Muốn ăn thật nhiều đồ ăn.

“Đến lượt bọn mày đi tắm kìa. Bây giờ có gì ăn nấy, bớt ồn ào đi.” Mấy thanh niên chỉ lau lau người, tốc độ chỉ cần năm phút. Cả bọn ngồi xuống tấm vải, phân nhau người đôi đũa vs chén nhựa.

“Đây. Của em gái.”

Cô khờ cầm đũa và chén, khoé môi cười rất tươi. Thanh niên cũng cảm thấy vui vẻ, xoa xoa đầu cô.

Hai người vừa mới chí chóe với nhau cũng bằng tốc độ tên lửa lau mình rồi phi lại, bảy người trưởng thành, ở quân đội ăn nhanh uống nhanh quen thuộc, tốc độ tay gắp mì chỉ thấy được tàn ảnh. Hai mươi gói mì chỉ trong phòng mười phút đã hết sạch.

Ăn no, đầu lĩnh phân công chia nhau gác đêm. Cô khờ là nữ, trong lúc này được mấy thanh niên cho ngủ nguyên đêm. Cô khờ nghe nghe, khàn khàn giọng nói.

“Vợ biết canh gác nguyên đêm.”

Mấy thanh niên đưa mắt nhìn nhau, đầu lĩnh nghiêm túc nhìn cô khờ.

“Bọn anh phải phải là chồng em. Em không phải vợ bọn anh.”

Cô khờ ngơ ngác nhìn đầu lĩnh.

“Nhưng đều gọi là chồng, Khờ là vợ.”

Đầu lĩnh:“...” Em gái này hoàn toàn nghe không hiểu.

“Đầu nhi, thôi bỏ đi. Có cô vợ nhỏ xinh vậy cũng được mà.”

Thanh niên chưa tới giờ gác ngồi lấy cái gối bỏ một góc, vừa cười vừa nói.

“Ha hả.” Mấy thanh niên khác khinh thường lườm hắn một cái.

Tắt đèn pin, mọi người ngủ thì ngủ, gác thì gác, cô khờ ngồi ngơ ngẩn nhìn mấy thanh niên đang nằm nhắm mắt. Không biết nhớ ra cái gì, cô khờ cởi áo, lại cởi váy, cả người trần truồng chui vào ổ chăn của thanh niên nằm gần nhất, thanh niên vừa mới thiu thiu ngủ, cảnh giác vẫn còn, lập tức đưa tay lật người đè nặng lên người cô khờ. Cảm giác da thịt cách lớp áo mỏng manh tương thiếp, trong tay cũng là một mảnh mềm mại, thanh niên lập tức như bị bỏng trợn mắt rụt tay, đè thấp giọng nói.

“Em gái, đêm khuya không ngủ mò vào trong chăn của anh làm gì. Còn cởi hết đồ ra như vậy. Cảm lạnh bây giờ không có sẵn tiệm thuốc tây đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.