Nụ cười nhẹ trên đôi môi đỏ mọng của Chủ tịch tập đoàn thời trang Prada trẻ tuổi.Gấp cuốn sổ hộ chiếu lại,cất vào vali,ngày mai là ngày cô về nước.Phải...đã gần 7 năm rồi cô chưa về quê hương rồi,ngày mai chắc phải dậy sớm thôi!!!
Tingg..Tinggg chuông điện thoại khẽ vang lên là lịch hẹn gặp mặt đối tác của công ty,sắp đến lúc cả thế giới biết đến cô rồi.
Trời đã khuya,cảnh vật tĩnh lặng,chắc hôm nay cô cần ngủ sớm hơn mọi hôm để sức khỏe tốt cho chuyến bay ngày mai...hơn nữa cô còn phải gặp người cô muốn biết xem trong thời gian cô bên Pháp người đó sống chết ra sao nữa.
Tắt đèn,đi ngủ,khóe môi cô vẫn còn khẽ nhếch lên.
Phạm Ngọc Kim Ngân-cô gái trẻ tuổi sở hữu 1 tập đoàn có tiếng tăm ở Pháp,người mà bao nhiêu ánh mắt luôn săm soi nghen tị
Mặt trời vừa hé qua chiếc rèm màu vàng nhạt,đôi mắt màu phong thu đượm buồn khẽ mở...ngó điện thoại gần 5 giờ rồi...Vẫn còn kịp chán 6h30 chuyến bay mới bắt đầu.Tỉnh dậy đi làm VSCN,ngạc nhiên vì thấy mĩ phẩm của mình đâu hết,chợt Kim Ngân mới nhớ ra hôm qua đã cho người đem về Việt Nam trước rồi.Chỉ còn mấy lọ phấn phủ,mascara trên bàn.Thở dài...trang điểm 1 lớp phấn nhẹ và đeo mascara,xong xuôi cô xuống nhà ăn sáng.Ngân-cô gái tài sắc vẹn toàn nhưng k hẳn...Nấu ăn là 1 trong những cái cô ghét nhất,và Ngân chẳng biết nấu gì.Mở tử lạnh lấy phần thức ăn đầu bếp chuẩn bị cho cô hôm qua,ăn nhanh rồi lên phòng thay quần áo.Mặc tạm chiếc chân váy do chính mình thiết kế,họa tiết tuy hẹ nhàng nhưng k kém phần tinh tế,chiếc áo thun Saint Laurent vàng nhạt.Nhìn chung cũng không tệ,kéo vali xuống nhà,tạm biệt căn nhà gắn bó cùng cô gần 5 năm nay rồi ra sân bay.
14h trên khoang VIP tiếng cô tiếp viên hàng không nhẹ nhàng:Xin thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh đề nghị các hành khách thắt dây an toàn,ngôi nghiêm chỉnh để chúng ta hạ cánh an toàn nhất
Máy bay đáp xuống sân bay,trong khoang hạng VIP một cô gái trẻ trung,năng động bước ra.Ngó nhìn đồng hồ ,gần 14h15 rồi đến lúc gặp xem người đó ra sao rồi...
Từ đâu tới bỗng có 1 người đàn ông trung niên cùng 2 tên đô con bước ra,người đàn ông trung niên ôm chầm lấy cô.Đẩy người đó ra,Kim Ngân nói:Ra quán đi
Chiếc Ferrari lướt nhẹ trên con phố.Trên xe 2 người chẳng nói với nhau lời nào,sự im lặng bao trùm.Liếc nhìn người đàn ông đang lái xe,xong lại quay ra nhìn cảnh vật.Nhớ ghê,cũng gần 7 năm rồi mà cái quê hương này.Nó thay đổi nhiều thật...khẽ thở dài.Chiếc xe dùng lại trên một quán coffee nhỏ nhưng mang phong cách quý tộc,ngồi đối diện người đàn ông trung niên cô nói:
Gặp tôi,có việc gì nói nhanh lên,chiều nay tôi còn đi có việc.Vừa nói cô vừa nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu đeo trên tay.
Con gái,lâu k gặp con có thái độ như thế với bố sao? Phải chính là bố Ngân
Bố??Sao bây h tôi mới biết thế??Tôi có bố??? Cô nói với khuôn mặt đầy ngạc nhiên
Con nói gì vậy chứ???Sao lại nói như thế,con nói có ý gì???
Nhếch mép cười,cô có bố sao???Bây giờ cô mới biết thì phải.
Ý gì...chỉ là bây giờ tôi mới biết mình có bố.Thế thôi!
Người đàn ông trung niên đã có vẻ tức giận nhưng mặt vẫn cố nói:
Con gái à,đừng đùa nữa bố của con đây!
What???Cái người đàn ông bỏ mẹ con chết đói để đi theo người phụ nữa giàu có,ôm gia tài hưởng thụ đây sao???Người mà bỏ cô chết rét,chết cóng cả mùa đông được một cái áo rách bươm đang ngồi trước mặt cô???Kinh tởm...
Thật ghê tởm...bố tôi k phải là ông,tôi k có loại bố khốn nạn như ông.Nói đoạn cô nhếch mép cười
Mày...
Vào chủ đề chính..Ngân lên tiếng k để cho bốcô nói hết câu
Hôm nay bố gặp con để muốn con về sống với bố va dì cùng em con.Ông lên tiếng