Trong hoàng cung, Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên ngủ thực mơ mơ màng màng, bôn nguyệt*, chậm rì rì quay trở về Dạ Long điện…..
(Quỳnh: *đạp lên ánh trăng mà đi….ý nói là dáng đi lã lướt, thoát tục…>.<) Nhìn bảo bối nằm trong lòng đang nắm chặt lấy vạt áo mình không buông, Dạ Minh Hiên phất tay ý bảo các cung nữ lui ra, tự thân ôm Dạ Diên đi vào ôn tuyền hậu diện Dạ Long điện….. Dạ Diên nghe khí tức mình thập phần quen thuộc, biết Phụ hoàng đang ôm chính mình, cũng rất thích ý nhắm mắt lại, vù vù say ngủ. Một trận hỗn chiến vừa rồi thật sự khiến mình tiêu hao không ít thể lực….. Dạ Minh Hiên nhanh chóng cởi y phục của hai người, ôm lấy Dạ Diên, chậm rãi đi vào đại bể…cảm giác tiếp xúc ôn thủy nhất khắc, thân thể bé con trong lòng chấn động, song chưởng đang ôm lấy mình cũng buộc chặt một ít. Khóe môi Dạ Minh Hiên không kềm được mà loan loan…. (Quỳnh: tay đang ẩm thì sao cởi đồ nhỉ… à loan loan = cười cười..) Ôn tuyền hậu diện Dạ Long điện chỉ có Kì quốc lịch đại đế vương mới chuyên dụng. Thủy trong ôn tuyền này được đưa tới bằng thủy đạo độc nhất trên thượng sơn ly kinh thành vài trăm dặm. Một năm bốn mùa vẫn duy trì nhiệt độ ổn định, càng tinh diệu chính là thủy trong ôn tuyền còn có thể giúp ứ huyết lưu thông, tiêu trừ mệt nhọc. Vách tường của bể xây từ bạch ngọc trên Thánh sơn, chung quanh trồng vô số kỳ hoa dị thảo. Trên tường được khảm rất nhiều Dạ minh châu lặp lòe sáng rọi, lấp lánh hào quang, tựa như ngập thiên lưu tinh, soi sáng cả phòng tắm nhưng không mất phần ấm áp. Hơn nữa thủy vụ lượn lờ, bạc yên phiêu đãng…. tôn thêm mỹ cảnh mộng ảo xung quanh…. Dạ Minh Hiên nhìn hài tử bảo bối nhu thuận ghé vào ngực mình. Gương mặt nhỏ nhắn của Diên nhi bị hơi nước huân thành hồng hồng, trường mi theo hô hấp run run, làm tâm Dạ Minh Hiên cũng theo đó mà dương dương. Lướt dọc xuống phía dưới, nhìn đến cánh môi nhỏ nhắn anh hồng, xương quai xanh tinh xảo, song khỏa đậu đỏ khéo léo, mê người phạm tội…. xuống chút nữa,dưới nước kia…kia tinh xảo…. (Quỳnh: sắc lang….=3=) Nhìn chỉ như vậy, Dạ Minh Hiên đột nhiên cảm thấy mình có điểm miệng khô lưỡi khô, hô hấp cũng dồn dập lên…. “Bình tĩnh, bình tĩnh … Diên nhi còn nhỏ nha… về sau cũng không muộn…. sau này còn có cơ hội…” Nhìn quen đại trường hợp, Hiên đế bệ hạ thập phần hiểu được suy nghĩ sâu xa viễn lự, nội tâm yên lặng niệm mấy lần thanh tâm chú, cường ngạnh áp chế cổ dục niệm kia….. Dạ Minh Hiên hồi phục thanh minh, lại nhìn đến tiểu diện của diên nhân, Thâm tâm liền nhịn không được, ý niệm trong đầu dâng lên khát khao muốn đùa giỡn hài tử……. “Diên nhi” Tiến đến bến cạnh tiểu lỗ tai của Dạ Diên, Dạ Minh Hiên không thèm đè thấp thanh âm, còn mang theo điểm ý tứ khiêu khích hàm xúc, nói: “Hôm nay Diên nhi lại cùng Tiểu Linh gặp rắc rối? Phụ hoàng xem căn phòng kia đều bị các ngươi phá hủy a…” “Ân…ân..” Ngâm đến thực thoải mái, Dạ Diên căn bản không có nghe lời truy vấn của Dạ Minh Hiên. Miệng chỉ vô ý thức phát ra âm thanh đối đáp. “Kia Phụ hoàng có phải hay không nên trừng phạt Diên nhi đâu?” “Hừ….” Tiếp tục vô ý thức trả lời. “Kia Phụ hoàng liền đánh tiểu mông của Diên nhi ha. Nếu Diên nhi cầu Phụ hoàng tha thứ. Phụ hoàng sẽ điểm nhẹ lực lại, thế nào?” Dạ Minh Hiên cười đến dị thường vui vẻ. Nhớ tới tiểu bộ dáng Diên nhi làm nũng thực quá là cao hứng a. “Ân..” Xoay đầu chuyển hướng bên kia, Dạ Diên tiếp tục vù vù ngủ (Quỳnh: =-=!!!). Nhìn thấy động tác của Dạ Diên, Dạ Minh Hiên nháy mắt có chút ngạc nhiên. Quá một hồi, tiếp tục không ngừng cố gắng nói bên tai Dạ Diên. “Diên nhi, phụ hoàng thật sự đánh đó nha.” Thủ còn phối hợp giơ lên cao. Lúc này Dạ Diên ngay cả vô ý thức trả lời đều không có . Tự đạo tự diễn nửa ngày, Dạ Minh Hiên bất đắc dĩ thu hồi cánh tay, thuận tiện ôm chặt bé con ngủ đến thiên hôn địa ám, trong lòng nghĩ: “Quên đi, bình thường chính mình đã muốn thập phần nghiêm khắc. Lần này bỏ qua cho Diên nhi một hồi đi. Bình thường mình cũng đã thật thập phần nghiêm khắc a!” Sáng sớm hôm sau. Ôm hài tử bảo bối suốt một đêm hảo miên, Dạ Minh Hiên sớm liền mở mắt, chuẩn bị đứng dậy vào triều sớm, lại kinh ngạc phát hiện bé vốn hẳn là ngủ yên cũng đã muốn tỉnh, đang ngồi ở bên cạnh nhìn mình. Một bộ dáng tức giận, trong mắt còn mang theo một tia ủy khuất. “Diên nhi làm sao vậy?” Dạ Minh Hiên mở miệng ôn nhu hỏi. “Phụ hoàng, ngươi đêm qua có phải hay không đánh Diên nhi?” Dạ Diên tức giận mở miệng chất vấn. “Nào có, phụ hoàng như thế nào có thể đánh Diên nhi nha…” Dạ Minh Hiên cười gượng. “Nhưng mà thời điểm ta ngủ mơ hồ giống như nghe thấy Phụ hoàng nói muốn đánh Diên nhi mà.” “Ha hả…” Dạ Minh Hiên tiếp tục cười gượng, nhìn song nhãn to tròn của hài tử mình không khỏi có chút chột dạ. “Hừ, kia vì sao trên người Diên nhi toàn là hồng ngân a ?” Giống như nói không thì không có một tí phục lực( Quỳnh: lực thuyết phục) nào, Dạ Diên cởi xuống nội y tùng tùng suy sụp trên người, lộ ra bả vai trắng nõn, chỉ vào mặt trên ấn kí hồng sắc rãi rác chiếm hơn phân nữa làn da, để cho Dạ Minh Hiên nhìn. (Quỳnh: *xịt máu mũi*….) Dạ Minh Hiên cũng khó dùng lời để nói. Như thế nào cũng không có thể nói cho Diên nhi biết đây là kiệt tác của Phụ hoàng bé tối hôm qua nha….Hơn nữa này chỉ là một phần dự chi…. (Quỳnh: một phần nào đó thôi) “Khụ…. Diên nhi không cần náo loạn. Phụ hoàng phải đi lâm triều.” Xấu hổ, Dạ Minh Hiên trưng ra gương mặt nghiêm túc nói với Dạ Diên. (Quỳnh: chính văn là bưng diện…=]]) Nghe thấy lời Dạ Minh Hiên nói, Dạ Diên nặng nề lăn trở lại trên giường. Toàn thân nhanh chóng khóa trong chăn, đưa lưng về phía Dạ Minh Hiên không nói lời nào. Nhìn thấy bảo bối một bô hờn dỗi hành động, Dạ Minh Hiên nghĩ. “Mình thật là rất nghiêm khắc, rất nghiêm khắc đến mức hài tử trưởng thành cũng không kính nể a…..” Nghĩ nghĩ, Dạ Minh Hiên phóng nhu ngữ khí nói. “Diên nhi đừng nóng giận. Nếu không chờ Phụ hoàng hạ triều sẽ cùng Diên nhi dạo chơi Ngự hoa viên nha?” Bọc chăn không nhúc nhích. “Nếu không đi Hoàng gia bảo khố tìm xem có gì hảo ngoạn không ha?” Bọc chăn vẫn như cũ không nhúc nhích. “Nếu không Phụ hoàng cùng ngươi ra cung dạo một vòng?” Bọc chăn lúc này mới hồi chuyển, gật gật tiểu não túi đáp lời Dạ Minh Hiên. Vì thế, dùng mồi câu xuất cung đi dạo, Dạ Diên đáng thương liền như vậy bị Phụ hoàng hắn dời đi lực chú ý…