Đàm thỏa sự tình, nhóm người trong bàn Lục Tư công tử bắt đầu ăn uống
linh đình. Trong lúc nhất thời khách chủ cùng vui, những lần nâng ly mời thực đều che dấu một bụng âm mưu cùng tính kế. Chỉ cách bọn họ một mảnh tường, nhóm người Dạ Diên rõ ràng im lặng hơn rất nhiều, nhưng không
khí lại càng thêm hoà thuận vui vẻ…..
Nơi được xưng là đệ nhất
tửu lâu của kinh thành quả nhiên là không giống bình thường, cho dù khẩu vị của Dạ Diên luôn được ngự trù phòng dưỡng lâu năm cũng ăn đến bất
diệc nhạc hồ, tay nhỏ bé càng không ngừng ngốn đồ ăn, thường thường còn
muốn ứng phó những món Dạ Minh Hiên gắp tới trước mắt. Chỉ chốc lát,
bụng nhỏ liền ăn đến căn tròn.Dạ Diên lười biếng một đầu ngã quỵ trên
ngươi Dạ Minh Hiên, thích ý híp mắt, miệng còn lầm bầm:
“Phụ hoàng, Diên nhi ăn hảo no…???”
Thân thủ nhu nhu bụng Diên nhi, Dạ Minh Hiên trêu ghẹo:
“Diên nhi của Phụ hoàng như thế nào lại biến thành tiểu trư?”
“Diên nhi mới không phải tiểu trư!”
Dạ Diên trịnh trọng tuyên bố phản bác.
“Ha hả, bầu trời tối đen , Diên nhi muốn đi về ngủ hay là muốn chơi thêm chút nữa?”
“Diên nhi mệt mỏi, muốn trở về ngủ a.”
Phối hợp hành động là tiểu ngáp, Dạ Diên càng thêm tiến sát ngực Phụ hoàng.
Có chút bất đắc dĩ cằm lấy một bao đồ hỗn tạp không chút nào tương xứng
với hình tượng bản thân, tay phải ôm lấy bé đang có chút buồn ngủ mông
lung, hai người bắt đầu chậm rãi hồi hoàng cung.
Dạo chơi nữa đường bỏ cuộc, tiểu Dạ Diên giờ ngoan ngoãn mặc cho Phụ hoàng ôm, trong đầu mơ mơ hồ hồ nghĩ:
[ Những món Trang Duy kể hôm nay đều mua đủ hết rồi. Chỉ có Ỷ Hồng lâu mà Nhị hoàng huynh nói la chưa đi thôi. Để lần sau ra cung cùng Phụ hoàng
đi đến đó ngoạn ngoạn tốt lắm…]
Trở lại Dạ Long điện, Dạ Minh
Hiên lập tức tiêu sái đem một bao bảo bối ném cho Vương công công rồi
xoay người ẩm hài tử bảo bối tiến nhập phòng tắm… Dọc theo đường đi mang theo một cái bao đồ hỗn tạp như vậy thật sự không chút phù hợp nguyên
tắc thẩm mỹ nhất quán đó giờ của chính mình…..
Vương công công
tận trung làm hết phận sự thật cẩn thận cầm lấy bao đồ, trong lòng có
chút tiểu đắc ý. Có thể nói những thứ được Bệ hạ nhìn trúng gì đó không
nhiều lắm đâu. Huống chi là thứ được Bệ hạ đem về từ ngoài cung. Đừng
nhìn bao đồ như thế này không có gì thu hút. Bên trong khẳng định là bao bối gì đó khó cầu lắm nha. Bệ hạ cứ thế phiêu phiêu đem bao đồ ném cho
mình. Có thể thuyết minh điều này là cái gì a? Tất nhiên thuyết minh bệ
hạ tính nhiệm mình so với biển còn rộng hơn, so với không trung còn muốn xa xôi. Loại tín nhiệm này….
Nhung nhớ những món đồ chơi bảo bối của mình, Dạ Diên vừa tắm xong liền chạy ra, lúc này thấy lại thấy vẻ
mặt Vương công công đang say mê cầm bao đồ kia…
“Vương công công.”
Một tiếng quát to trong trẻo đem Vương công công từ trường thiên tình trữ
của bản thân lôi ra. Vương công công vừa hồi thần nhìn thấy Thất hoàng
tử đứng trước mặt, mắt to nhìn chằm chằm bao đồ trong lòng mình, bèn
khuynh thân làm hết phận sự, mở miệng khuyên nhủ:
“Thất điện hạ, bao đồ này là vật phẩm quý trọng bệ hạ phó thác. Phó thác như vậy biểu hiện…..”
Từ nhỏ Dạ Diên vốn được Vương công công chiếu cố đến lớn cho nên thập phần hiểu được năng lức thuyết giáo của vị Vương công công này, vội vàng
thân thủ đoạt lấy bao đồ mở ra, ý đồ ngăn cản vị nhân gia nào đó thao
thao bất tuyệt không biết khi nào đình. Khi bao đồ mở ra trong nháy mắt, Dạ Diên phát hiện sắc mặt Vương công công trở nên có điểm khó coi, ngay cả khóe miệng cũng đều run rẩy mấy cái lận nha…
“Thất điện hạ, đây là?”
Ngay cả thanh âm đều run rẩy ha.
“Phụ hoàng cho ta mua đó nha.”
Đùa nghịch búp bê sứ tinh xảo, khéo léo, Dạ Diên rất nhanh trả lời.
“Bệ hạ? Mua đồ?”
Khóe miệng Vương công công tiếp tục run rẩy.
[Ai có thể tưởng tượng vị Hoàng đế anh minh vĩ đại độc nhất vô nhị bệ hạ vĩ đại của chúng ta lại trộn lẫn ở trong đám đông đi mua loại tiểu ngoạn ý chỉ có vài đồng này chứ a? Hổng rồi, Thất hoàng tử thật sự cũng bị bệ
hạ làm hư mất rồi….]
Lần chịu đả kích này, Vương công công chỉ có thể lắc đầu thở dài rời đi…..
Dạ Minh Hiên từ phòng tắm đi ra, chậm rãi bước đi thong thả đến phía sau
Dạ Diên, ôm sát lấy thân thể hương hương, mềm mềm của hài tử bảo bối. Dạ Minh Hiên thấp giọng dụ dỗ nói:
“Diên nhi nên ngủ đi thôi. Ngươi không phải nói mình mệt mỏi sao?”
Có chút khó chịu xê dịch thân thể, Dạ Diên mở miệng nói.
“Diên nhân muốn chơi thêm tí nữa mà.”
Nhìn thấy hài tử bảo bối toàn lực chú ý đều tập trung nơi đống tiểu ngoạn ý, mà không giống bình thường quay người bổ nhào vào lòng mình, tâm Dạ
Minh Hiên có chút bất bình.
Đột nhiên một phen ôm lấy bé yêu trước mặt, Dạ Minh Hiên đi nhanh đến Long sàng rộng thùng thình.
“Phụ hoàng…phụ hoàng…..”
Trong không trung Dạ Diên không ngừng giãy dụa thân mình. Ánh mắt còn không
ngừng liếc về phía cái bàn, một bộ dáng đầy lưu luyến.
Nhìn thất
động tác cùng vẻ mặt của Dạ Diên, bất bình trong lòng Dạ Minh Hiên càng
sâu, đem bé kia đang đau khổ, giãy dụa đặt lên giường. Bản thân cũng
nhanh chóng leo lên theo, đem tiểu nảo túi đang muống nâng lên kia áp
sát vào ngực mình, động tác hoàn toàn hành văn liền mạch, lưu loát, như
mây bay nước chảy đầy sinh động.
Rốt cuộc do dạo chơi suốt một
ngày mệt muốn chết rồi, cho nên Dạ Diên phản đối vài cái không có kết
quả liền an ổn nằm trong lòng Phụ hoàng, không lâu sau thì say ngủ.
Dạ Minh Hiên nhìn ngủ nhan của bảo bối một hồi, xoay người xuống giường,
Lấy hợp son trộn lẫn trong đống đồ hỗn tạp trên bàn kia, có chút bất đắc dĩ lăn qua lộn lại nhìn một hồi lâu, vẫn là trịnh trọng đem hợp ấy cất
trong ngăn kéo, đặt cùng những món đồ thực quý báu trước kia của bảo bối .
Mặc kệ nói như thế nào, coi như đây là lễ vật đầu tiên Diên
nhi tặng cho mình đi. Cho dù lễ vật này cùng hình tượng bản thân thập
phần đối chọi nhau…
Một đêm say ngủ, Dạ Diên ngủ thẳng đến giữa
trưa mới tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Phụ hoàng ngồi ở đầu giường cười
tủm tỉm nhìn mình.
Thấy Diên nhi tỉnh, Dạ Minh Hiên liền nói:
“Diên nhi nhanh lên nào. Hôm nay Tô Kì Chi sẽ hồi quốc. Diên nhi cùng Phụ hoàng đi xem hắn.”
Nghe xong lời Dạ Minh Hiên nói, Dạ Diên không kịp vì chuyện tối hôm qua mà
ảo não, vội vàng đứng dậy rửa mặt chải đầu, tùy tiện ăn chút điểm tâm,
rồi lôi kéo Dạ Minh Hiên chạy tới phòng Tô Kì Chi.
Đại khái vì
Huyền đế đã đến cho Tô Kì Chi uống an thần dược. Cho nên sắc mặt Tô Kì
Chi so với lần trước Dạ Diên gặp thì rõ ràng hồng nhuận hơn nhiều. Nhưng mà không biết vì sao, tu dưỡng đã lâu như vậy mà Tô Kì Chi vẫn tà tựa
vào đầu giường như cũ. Ngay cả dưới thân mao thảm đều lót dầy lên hơn.
Nhìn thấy Dạ Diên bọn họ vào cửa, diên mục Tô Kì Chi vốn không chút thay đổi lại nhoẻn miệng cười. Tiếu ý trong lúc đó có phần hương vị lơ đãng,
quyến rũ hơn mốt chút. Dạ Minh Hiên nhìn thấy cổ Tô Kì Chi như ẩn như
hiện thản nhiên hồng ngân, liền lộ ra một tia nghiền ngẫm tươi cười.
“Hiên đế cữu, tiểu Diên.”
Tô Kì Chi chào hỏi.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Một đạo thanh âm hùng hậu cũng tùy theo vang lên. Dạ Diên lúc này mới phát
hiện nguyên lai Ngũ hoàng huy Dạ Văn Chiếu của mình đã ở trong phòng.
“Ân, đều là người trong nhà, không cần giữ lễ tiết.”
Dạ Minh Hiên khoát tay, thập phần tùy ý lôi kéo Dạ Diên an vị ngồi trên ghế.
“Kì Chi sao nhanh như vậy muốn rời đi. Không ở lại chơi thêm vài ngày nữa a?”
Sau khi an tọa, Dạ Minh Hiên mở miệng hỏi.
“Không được, Phụ hoàng rời đi Thanh quốc đã nhiều ngày. Vẫn là sớm một chút trở về mới hảo.”
“Nga, hôm nay vì sao không thấy Phụ hoàng ngươi?”
“Trước khi đi Phụ hoàng muốn đi xem cung điện của mẫu phi.”
Nghe được Tô Kì Chi trả lời. Không biết vì cớ gì Dạ Minh hiên bổng trầm mặc.
Mà ngay cả bản thân To Kì Chi sau khí trả lời hoàn vấn đề cũng khôi phục
gương mặt không chút thay đổi. Trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh.
“Phụ hoàng,.”
Đột ngột thanh âm vang lên, là Ngũ hoàng tử Dạ Văn Chiếu. Thấy hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất, vô cùng thành khẩn nói.
“Nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần hộ tống Huyền đế bệ hạ
cùng Tứ hoàng Tử hồi quốc. Hơn nữa… hơn nữa đảm đương Kì quốc đại…đại sứ Thanh quốc thường trú”
Một câu nói xong, Dạ Văn Chiếu đã muốn khẩn trương, mồ hôi ướt đẫm.
Nhìn quỳ Dạ Văn Chiếu quỳ trên mặt đất, Dạ Minh Hiên trong lòng thập phần
cảm khái, mẫu phi của Ngũ hoàng nhi địa vị trong cung không cao làm Ngũ
hoàng tử cũng không được người coi trọng. Nhưng từ nhỏ hài tử này tâm tư phóng khoáng, học tập cũng cần cù và thật thà, thành khẩn, chịu cung
nhân kính yêu, ngay cả thái phó cũng nhiều lần khích lệ, khen ngợi Ngũ
hoàng tử cố gắng thế nào trước mặt mình. Hài tử này luôn kính sợ mình.
Thế mà hôm nay lại đường đột đưa ra loại yêu cầu này. Hoàng tử đảm nhiệm đại sứ nhất quốc, cũng không phải không có tiền lệ. Chính là hoàng tử
sống ở ngoại quốc, sẽ không có cơ hội ở bổn quốc thành lập thế lực cho
mình. Như vậy bình thường là có nghĩa rời xa cạnh tranh ngôi vị thái tử. Một khi có chiến tranh, xung đột, Hoàng tử sinh sống ở ngoại quốc lại
là người đầu tiên bị địch nhân xem là mục tiêu sát hại đầu tiên. Những
hoàng tử khác né tránh việc này còn không kịp, Văn Chiếu thế nhưng lại
chủ động yêu cầu……
“Văn Chiếu, cùng Phụ hoàng đến ngự thư phòng hảo hảo nói chuyện đi.”
Dạ Minh Hiên cẫn chưa đáp ứng, ngược lại nói một câu như thế với Dạ Văn
Chiếu rồi sau đó xoay người vỗ vỗ tiểu diện của Dạ Diên, nói:
“Diên nhi, ở đây chờ Phụ hoàng. Phụ hoàng một hồi sẽ tới đây đón ngươi.”
“Hảo.”
Biết Phụ hoàng cùng Ngũ hoàng huynh có việc phải thương lượng, Dạ Diên liền ngoan ngoãn gật đầu.
Dạ Minh Hiên cùng Dạ Văn Chiếu rời đi. Trong phòng vẫn trầm mặc.
Có Dạ Minh Hiên ở, cho dù toàn phòng có trầm mặc thế nào đi nữa, Dạ Diên
cũng không cảm thấy nhàm chán. Thế nhưng Dạ Minh Hiên vừa đi, Dạ Diên
lập tức cảm thấy rất là nhàm chán. Đi đến trước mặt Tô Kì Chi, tả nhìn
hữu khán, Dạ Diên thận trọng cho ra một kết luận:
“Ngươi bộ dạng thực sự tốt lắm xem, Tiểu Linh không có mắt nhìn nha….”
“Ha hả.”
Tô Kì Chi nhịn không được cười ra tiếng. Nhìn thấy bộ dạng thiên chân khả ái của Dạ Diên, mở miệng nói:
“Tiểu Diên. Ta cảm thấy được ta cũng thực may mắn.”
“A?”
Một câu đột ngột này làm cho Dạ Diên mò không được ý nghĩ. Quan sát tiếp Tô Kì Chi thì thấy hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Lưu lại Dạ Diên tại chỗ buồn bực phi thường.
Sau giờ ngọ, Tô Huyền cùng Tô Kì Chi chính thức khởi hành hồi quốc.
Không biết Dạ Minh Hiên cùng Dạ Văn Chiếu nói chuyện gì. Dạ Minh Hiên thế
nhưng lại đồng ý yêu cầu của Dạ Văn Chiếu. Lúc này Dạ Văn Chiếu cưỡi đại mã, đi trong trung gian của đội ngũ, có vẻ thập phần cao hứng.
Tô Kì Chi ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Phụ hoàng đang chợp mắt ly mình rất xa. Trong lòng nháy mắt dâng trào tất cả tư vị.
Chính mình không có cố lộng huyền hư với tiểu Diên, chính mình thật sự cho
rằng tiểu Diên thực may mắn, có thể gặp gỡ Phụ hoàng yêu thương hắn như
vậy, còn có được lực lượng cường đại thế kia.
Mà chính mình trước kia cho rằng bản thân gặp được Phụ hoàng cũng là may mắn. Cho dù hiện
tại bị Phụ hoàng thương tổn nhưng mười mấy năm chung sống cũng không thể dễ dàng gạt bỏ. Chìm trong hết thảy sủng ái cùng ấm áp kia đã khiến tâm sớm mọc rể nẩy mầm, trưởng thành đại thụ. Đại thụ có tên ái tình.
Bởi vì tình yêu, mặc kệ phía trước là hoa đào như trước hay là cảnh còn người mất, mình đều muốn kề cân bên Phụ hoàng.
Nhưng mà, chưa từng nghĩ đến, tình yêu đôi khi là diễm dương cao chiếu, đôi khi cũng gió thảm mưa sầu….
Hiện tại bản thân mình cũng không biết, đại thụ mang tên tình yêu kia só thể xanh tốt vô suy, hay vẫn bị bạo phong nhổ tận gốc.
Có lẽ đến cuối cùng, chính mình không thể giống tiểu Diên, một tiểu miêu
cường đại nhưng đơn thuần lại có thể làm một con phượng hoàng trong dục
hỏa niết bàn a….