Vương công công vốn không yên lòng cùng Thục quý phi uống trà, hiện giờ
lại thấy tình cảnh trước mắt, một miệng trà phun sạch sẽ… Hắn là thái
giám tổng quản luôn theo hầu bên cạnh Dạ Minh Hiên, gặp qua vô số trường hợp huyết tinh, cũng chưa từng thấy qua chuyện quỷ dị như vậy…. Một
người đang êm đẹp tự dưng đâm chính mình như vậy….. xuống tay lại chuẩn, ngoan, độc…..
Cuống quít đỡ lấy Thục quý phi sắp ngã xuống đất, Vương công công rống to gọi các cung nữ đang đứng chung quanh:
“Còn ngây ngốc làm gì ở đó, không mau đi gọi ngự y!!! Mau lên………”
Phòng trong, chúng cung nữ đồng dạng kinh ngạc đến ngây người lập tức phục
hồi tinh thần, lao ra cửa kêu ngự y, chạy đi lấy khăn tay đích, gấp gáp
đun nước ấm, tuy rằng bối rối, nhưng vẫn coi như gọn gàng, ngăn nắp…..
Vương công công nhìn động tác đã được huấn luyện của các cung nữ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm rằng ta làm tổng quản thật đúng là không tồi a, gặp chuyện xảy ra có thể xử lý nhanh chóng, hợp lý như vậy nha…..
(Quỳnh: 0-0 áng mạng xảy ra mà bác còn ngồi đó tự sướng là sao?)
Trong lòng thậm chí có điểm tiểu đắc ý, Vương công công làm sao dự đoán được, kinh hách lớn hơn nữa sắp ập tới.
Một trưởng thị vệ ôm Bát hoàng tử hoang mang, rối loạn, đùng đùng chạy vào, nhìn thấy Vương công công cũng không kịp hành lễ, liền hô
“Vương công công, Bát hoàng tử té xỉu ở hậu viện tiểu hoa viên.”
“Cái gì?”
Vương công công kinh hô, nhớ đến Thất hoàng tử cùng Bát hoàng tử chơi đùa
trong tiểu hoa viên, tâm lộp bộp một chút, vội vàng truy vấn:
“Vậy Thất hoàng tử đâu?”
“Thất hoàng tử? Thời điểm thuộc hạ mang theo thị vệ tuần tra đến tiểu hoa
viên, chỉ nhìn thấy Bát hoàng tử …. không có phát hiện… Thất…
Thất..hoàng tử…”
Nhìn thấy sắc diện Vương công công càng ngày
càng tái nhợt, trưởng thị vệ khẩn trương đến mức ngay cả nói cũng nói
không rõ ràng.
“Bang”
Một tiếng vang lên, Vương công công
đã bị quá độ kinh hách tùy tay liền đem Thục quý phi vừa được đỡ kịp
thời, hiện đang hôn mê ném sang một bên… va chạm mạnh mẽ làm ngực Thục
quý phi đáng thương lưu huyết càng nhiều……
Làm sao còn dư tinh lực mà đi quan tâm vị Thục quý phi đang hôn mê kia, Vương công công toàn bộ đầu óc đều là
[Thất hoàng tử không thấy, không thấy Thất hoàng tử a … Thất hoàng tử không thấy !!!]
“Xong rồi, lúc này thật sự xong rồi…”
Luôn luôn chú ý giữ hình tượng, Vương công công chúng ta giờ phút này ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất lớn tiếng kêu rên:
“Còn không mau đi tìm a, đem hoàng cung lục tung lên cũng phải cho ta tìm
được… Thất hoàng tử nếu xảy ra chuyện, bệ hạ khẳng định đem chúng ta
chém…. toàn bộ chém hết…”
Thị vệ trưởng một thân mồ hôi lạnh
cuống quít lĩnh mệnh. Làm quan trong Dạ Long điện đã lâu , đương nhiên
hiểu được Thất hoàng tử được Bệ hạ coi trọng. Nếu tìm không thấy….thị vệ nghĩ đến hậu quả kia, không khỏi rùng mình một cái….
Sau khi thị vệ trưởng đi thật lâu Vương công công, vẫn duy trì tư thế ôm đầu ngồi chồm hổm như cũ, liên tục kêu rên:
“Nên như thế nào công đạo với bệ hạ a? Như thế nào công đạo đây a?”
Toàn bộ thị vệ hoàng cung đầu xuất động đi tìm tung tích Dạ Diên. Sắc diện
từng thị vệ đều trắng bệch như nhau, trong lòng không ngừng khóc:
“Thất hoàng tử ngài rốt cuộc ở đâu a?”
←↔………….↔→
Ngủ thực ngon giấc, Dạ Diên chậm rãi mở to mắt, nâng lên tay nhỏ bé muốn
nhu dụi song nhãn. Nhớ tới phụ hoàng từng dặn dò thói quen như vậy là
không tốt, thủ cũng ngoan ngoãn buông xuống, nhìn thấy bài trí cùng sa
màn quen thuộc, đều là nội thất trong Dạ Long điện, xem ra là Phụ hoàng
ôm mình trở về nha…
Dạ Diên mới vừa tỉnh, Dạ Minh Hiên liền đẩy cửa đi vào. Nhìn Dạ Diên ngồi trên giường lặp tức nói:
“Diên nhi tỉnh?”
“Phụ hoàng.”
Vừa tỉnh dậy có thể thấy phụ hoàng, tâm tình Dạ Diên rất hảo, mở miệng ngọt ngào gọi một tiếng. Một đường nhào vào ngực Dạ Minh Hiên. Dạ Minh Hiên
vội vàng phản thủ ôm lấy Dạ Diên, lưỡng phụ tử thân mật nửa ngày, Dạ
Diên mới nhớ tới Bát hoàng tử cùng mình chơi ở tiểu hoa viên.
“Bát hoàng đệ đâu?”
Tựa đầu thật sâu mai nhập trong lòng Phụ hoàng, Dạ Diên mở miệng hỏi.
“Cùng Thục quý phi bị nhốt trong đại lao .”
Vuốt ve tóc Dạ Diên, Dạ Minh Hiên thản nhiên mở miệng.
“Vì cái gì?”
Dạ Diên thực kinh ngạc.
“Hoa quế cao bọn họ đưa cho Diên nhi bên trong hạ dược. Diên nhi vì vậy mới
té xỉu trong tiểu hoa viên. Nếu phụ hoàng không đúng lúc đuổi tới, Diên
nhi đã có thể gặp nguy hiểm.”
Phối hợp lời nói, vòng tay Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên cũng thuận thế buộc chặt một ít.
“Cái gì dược? Vì cái gì một chút cảm giác Diên nhi cũng không cảm nhận a?”
“Chỉ là một chút mê dược thôi, bất quá bọn họ mê vựng Diên nhi, khẳng định
có ý đồ khác. phụ hoàng không tha thứ cho bọn họ, nhốt vào đại lao xem
như là còn nhẹ a. Như vậy đi, phụ hoàng đem mẫu tử Thục quý phi mẫu tử
đến trước mặt ngươi, tùy ngươi xử trí thế nào?”
“Nhưng Diên nhi sẽ không xử trí.”
“Diên nhi có thể kêu Linh châu hỗ trợ a. Lực lượng của Linh châu cường đại
như vậy, khẳng định có biện pháp vì Diên nhi trút giận.”
Dạ Diên
nghe vậy liền rời khỏi vòng tay ôm ấp của Dạ Minh Hiên, nhảy xuống trên
mặt đất, đi đến địa phương ly xa Dạ Minh Hiên, mắt to nhìn thẳng hắn, mở miệng chất vấn:
“Ngươi là ai?”
“Diên nhi ngủ đến hồ đồ sao? Như thế nào ngay cả Phụ hoàng cũng không nhận thức ?”
Dạ Minh Hiên nhướng mi cười khẽ.
“Ngươi không phải Phụ hoàng! Ta ngay từ đầu đã phát hiện !”
“Diên nhi đừng hồ nháo !”
“Hương vị trên người Phụ hoàng không phải như vậy! Hơn nữa cũng sẽ không nói chuyện như vậy cùng ta.”
Hưng vị trên người Phụ hoàng nghe được hơn nha. Hơn nữa phụ hoàng gọi tên
Tiểu Linh chứ sẽ không gọi là Linh châu. Còn để mặc mình xử trí Thục quý phi cùng Bát hoàng đệ. Chuyện xấu xa như vậy Phụ hoàng sẽ không cho
mình tiếp xúc. Quan trọng nhất là … mỗi lần thấy mình tỉnh lại, phụ
hoàng sẽ hôn nhẹ mình nha. Đương nhiên, lý do cuối cùng này, Dạ Diên
không tính toán nói cho giả phụ hoàng biết đâu.
“Diên nhi đừng nghịch ngợm nữa .”
Giả dạng Dạ Minh Hiên còn cố kiên trì, cười mở miệng nói.
Kỳ thật tình báo Lâm Thượng thư cung cấp về Dạ Diên đều thực chuẩn xác. Dạ Diên thích ăn cái gì, mặc cái gì, thói quen làm cái gì, thời điểm nào,
ngay cả bố cục nội thất trong Dạ Long điện, cũng là do bỏ một số tiền
lớn hối lộ cung nữ, thái giám mới biết. Bất quá Lâm Thượng thư bổn sự có lớn thế nào đi nữa cũng không có thể biết thói quen bí mất khi Dạ Diên ở cùng Dạ Minh Hiên. Bọn họ cũng xem nhẹ tình cảm của đôi phụ tử này. Cho nên, này giả dạng mới lập tức bị Dạ Diên nhân ra.
Nhìn thấy
người xa lạ mang diện mục của Phụ hoàng, đứng trước mặt mình, còn cười
như vậy. Dạ Diên liền sinh khí, đồng dạng gương mặt, phụ hoàng cười tốt
xem như vậy, người này cười lại ghê tởm như thế a. Tưởng tượng thêm vừa
rồi mình vì xác nhận phán đoán phải ghé vào lòng người nọ người lâu thật lâu liền càng cảm thấy không thoải mái. Dạ Diên thầm nghĩ hảo hảo giáo
huấn hắn một chút, bình phục lửa giận trong lòng mình.
Điều động
thủy nguyên tố ném về phía người nọ. Trong nháy mắt, Dạ Minh Hiên giả
trực tiếp biến thành băng côn, không thể động đậy đứng một chổ, thoạt
nhìn đặc biệt buồn cười.
Giáo huấn nhân, tối cần chính là khí
thế. Chung quan h thân Dạ Diên, tối có khí thế tât1 nhiên phải tính đến
Dạ Minh Hiên. Lấy kinh nghiệm Dạ Diên nhiều lần trong ngự thư phòng nhìn lén Dạ Minh Hiên giáo huấn chúng đến xem, chỉ cần Phụ hoàng mình không
nói lời nào, nhìn chằm chằm mấy vị đại thần này một hồi. Mấy vị đại thần đáng thương cơ bản sẽ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, càng không ngừng nhận sai, hoặc là lĩnh mệnh đi xuống dốc sức làm việc thực cực nhọc.
Dạ Diên cố gắng trưng ra bộ mặt nghiêm túc, mắt to trâng trâng nhìn chằm
chằm “Băng côn trước mắt. Cố gắng bày ra bộ dáng uy nghiêm. Chính là
khuôn mắt nhỏ nhắn, đáng yếu lại ra vẻ thực ghiêm túc thế kia thì.. chỉ
có thể làm cho gương mặt nhỏ nhắn càng thêm….. đáng yêu.
Kiên trì một hồi, chính bản thân Dạ Diên đều cảm thấy được không có một chút khí thế gì. Nhưng lại mệt chết đi được. Cho nên chỉ có thể lắc đầu buông
tha.
Người thứ hai kề cận Dạ Diên có khí thế chính là Tiểu Linh
nha. Hạt châu kia một khi nổi bão thì ngay cả Tô Kì Chi cũng đều có thể
bị hù doạ đó a.
Hồi tưởng khí thế Tiểu Linh mắng chửi người, Dạ Diên mở miệng:
“Ngươi mà cũng dám… giả mạo….phụ hoàng ..của ..bản… đại… gia….”
Một câu nói đại khái là nói lắp a, cho nên ngay cách xưng hô đầy khí thế
“Bổn đại gia” đều nói tựa như c1 xu thế làm nũng. Xem ra năng lực bắt
chước của Dạ Diên chỉ có thể dùng để kể chuyện xưa, giáo huấn nhân phỏng chừng chỉ thất bại mà thôi.
Thất bại địa thở dài, đêm diên bước
đi thong thả đến kia băng côn trước mặt, chậm rãi mở miệng, “Ngươi vừa
rồi nhắc nhở ta, tiểu linh như vậy lợi hại, ta khiến cho tiểu linh giáo
huấn ngươi đi.”
Lần trước cùng Tô Kì Chi một hồi hỗn chiến, Tiểu
Linh bị Dạ Minh Hiên giáo huấn một chút. Cho nên đã thật lâu không được
đi ra thông khí . Lần này có thể đi ra, tự nhiên phải trước tiên bay
lượn chung quanh phòng vài vòng, triển lãm một chút vẽ “Xinh đẹp” của
chính mình.
Dạ Diên chỉ vào băng côn nói với Tiểu Linh:
“Hắn giả mạo Phụ hoàng ta, Tiểu Linh, tiến lên!”
Nhận được lệnh Tiểu Linh lập tức vọt tới trước mặt Dạ Minh Hiên giả. Thanh âm bén nhọn liên tiếp vang lên:
“Ngươi đúng là to gan lớn mật dám giả mạo Phụ hoàng tối thân ái nhất của tiểu chủ nhân nhà ta”
Hạt châu tựa cuồng phong quét quanh:
“Xem ta giáo huấn tên cuồn đồ lớn mật nhà người như thê nào….( tỉnh lược một ngàn tự, thở hết nổi luôn)…. xem bổn đại gia ta như thế nào giáo huấn
ngươi!….”
Gầm lên giận dữ, vừa mắng vừa kích động, Tiểu Linh vung kiếm quang xuống, băng côn kia liền hoa lệ lệ nát bét, những mảnh nhỏ
tán loạn rơi trên mặt đất nháy mắt biến thành sắc đỏ quỷ dị.
Từ
khi những mảnh nhỏ rơi rụng, cả không gian cũng tùy theo đó nho nhỏ lóe
chớp. Bài trí quen thuộc chung quanh biến mất không thấy. Dạ Diên cùng
Tiểu Linh kinh ngạc phát hiện, bọn họ đang ở một căn phòng hoàn toàn xa
lạ.
Một bạch y nam tử ngồi nơi ghế phía trước, trên mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.
Dạ Diên vừa thấy kia nam tử liền sửng sờ tại chỗ.
Dù như thế nào đi nữa Dạ Diên cũng không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này gặp được phụ thân kiếp trước của mình….. Lạc Phong.