Bàn xong việc trị liệu,cậu mời Trương Cung Tịch ăn cơm trưa.
Hai người đến 1 nhà hàng cao cấp,nơi chỉ dành cho giới thượng lưu đẳng cấp.
Vừa bước vào,liền có nhân viên ra tiếp.
Hai cô nhân viên dáng người chả kém người mẫu là bao.Dường như nhà hàng này rất chú trọng đến cách đào tạo nhân viên của họ.Không những tiếp khách chu đáo mà cử chỉ hay vóc dáng đều rất ưng ý.Không chê vào đâu được.
Cậu và Trương Cung Tịch chọn bàn hướng ra ngoài trời.Vì nhà hàng này nằm ở ngay trung tâm thành phố.Nên thường có thể nhìn thấy những quán ăn,shop quần áo.Dòng người nhộn nhịp đi trên đường.
Nhưng vị trí này là một lựa chọn sai lầm của cậu.Khi nhìn ra đường phố,ánh mắt cậu đã dán vào một người.Người mà cậu đang không muốn thấy nhất.Đó là Linh Linh.
Cô ấy đang bước trên phố,mặc một bộ đồ thật thanh lịch,nhẹ nhàng,tao nhã.Nhưng nhìn có vẻ cô đã ốm hơn.Cậu xót xa người con gái đó.Đau lòng nhưng chỉ biết giữ cho mình.
Cậu đã chấp nhận buông bỏ,chấp nhận quên cô ấy. Giống như đang rời xa sự sống của mình vậy.
Dù nó khó thở,đau đớn nhưng đã lỡ rồi...
“Đau chứ”cậu nói thầm, trong lòng cậu dường như đang gào khóc.Muốn khóc ra lắm.Nhưng nước mắt lại chảy ngược vào trong.
Phải buộc từ bỏ thôi.Chỉ cần là cô ấy,cậu sẵn sàng chấp nhận buông bỏ để cô ấy hạnh phúc.
Có lẽ cậu không phải người cô ấy cần,vậy thì buông thôi.Từ nay cố sống vô tâm hơn,khép lòng lại.Tàn nhẫn hơn...
Mài dũa lòng thành sắt thép để khỏi phải rung động trước cô ấy nữa.
Đôi mắt cậu từ từ chuyển dời ra chỗ khác,chẳng còn nhìn cô nữa.Và đôi mắt ấy dường như trở nên tàn nhẫn hơn bao giờ.Lạnh lùng đến đáng sợ.