Trong khi Trương Cung Tịch thẫn người thì Lục Chi Cảnh lại nhớ về kí ức lần đầu tiên gặp cô.
Lần đầu gặp là giữa vườn hoa nhà cô,trong mắt cậu thì cô là một cô bé nhỏ nhắn cầm cây violin mà tấu nhạc như búp bê trong hộp nhạc vậy.
Từ lần đầu gặp cô cậu đã bị hút hồn.Dáng vẻ lúc đó thật sự rất đẹp.Chỉ là cậu không biết vì cuộc gặp gỡ đó mà đã mang đến tình cảnh như vậy.
“Nếu có thể...quay trở lại về lúc đó thì tôi ước gì sẽ không gặp cậu,không để phải lòng cậu.”
Cậu nói với giọng nói nặng nề,từ trong giọng nói cậu Trương Cung Tịch có thể đoán được cậu yêu cô ấy đến nhường nào.
“Chỉ là không cam tâm từ bỏ...”cậu thở dài một tiếng.
“Vấn đề này hơi phức tạp có thể sẽ trị liệu trong một khoảng thời gian khá dài thậm chí có thể mất vài năm.Cậu vẫn muốn quên cô ấy chứ?”Trương Cung Tịch lấy tài liệu,đeo mắt kính vào.
“Dù thế nào tôi vẫn muốn quên.Gía cả thì không thành vấn đề”cậu nói với một giọng nói nghiêm túc bầu không khí bắt đầu lãnh đạm.
“Được thôi nhưng phải tuỳ vào ý chí của cậu nữa.”