Đã Được Gặp Cậu

Chương 42: Chương 42: Linh linh




Cậu ung dung đi vào công ty,khí chất của cậu dường như đều toả lan sang những người cạnh cậu,làm cho họ có cảm giác đang bị một thứ gì đó đàn áp,ngột ngạt,khó chịu.

Một cảm giác khó gần,còn có một chút sát khí của cậu.Đều làm người khác ớn lạnh.Chủ tịch của họ là một người lạnh lùng như vậy sao?

Trong khi đó thì Linh linh đã suất viện và đang ở nhà để chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo.

Tinh tuệ cũng chẳng khá hơn là mấy.Từ hôm Tinh tuệ ở chỗ Linh linh về thì công ty của cha cô bị cổ phiếu xuống trầm trọng.Nhưng may mắn là được bên tập đoàn của Khả duệ giúp đỡ nên cổ phiếu đã được lên giá.

Từ đó cô cũng có chút gì đó đã nảy sinh tình cảm với Khả duệ,nhưng cô biết rằng người anh ấy thích chẳng phải là mình mà là Linh linh.

Nghĩ tới điều đó đã làm cô đau lòng,người mình thích lại thích bạn thân của mình.Cả bốn người họ đều bị tình cảm chi phối.

Cứ như một trò chơi mà ông trời đã sắp đặt sẵn khi bốn người vừa sinh ra.Nó như một vòng lập vô tận,cứ lập đi lập lại cho tới khi nào họ thật sự buông tay.

Trong khoảng thời gian Khả duệ giúp công ty của cha Tinh tuệ thì anh đã vô tình có chút gì đó gọi là cảm nắng Tinh tuệ,nhưng anh đã tự dối lòng.Vì biết rằng mình không xứng đáng để được ai đó yêu.

Tự dối lòng rồi để bản thân lạc lối vào một sai lầm mà chẳng thể thoát ra.Phải chi anh tự đối mặt được với số phận của mình.Phải chi anh dũng cảm hơn.Phải chi mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu thì đã chẳng có ai phải đau lòng cả.

Cuộc sống của anh như một mớ hỗn độn.Chẳng biết đến khi nào anh mới tự giải thoát bản thân khỏi những rắc rối này.

Anh từng nói là mình ổn.Nhưng thật chất thì nó chỉ là lời nói dối nguỵ biện mà thôi.Chẳng ai thấu hiểu được trong anh đang lạc lối đến cỡ nào.

Cả Linh linh,Tinh tuệ.Chi cảnh.Chẳng ai trong họ đang đi đúng hướng.

Dường như bốn người hầu như chẳng ai có một ký ức đẹp đẽ lâu dài.Niềm vui cùng nỗi buồn luôn đi đôi với nhau.Nhưng với Linh linh thì không phải vậy.

Với cô thì chỉ có nỗi buồn là tồn tại.Mọi ký ức vui vẻ đều sớm lụi tàn chỉ để là một bóng lưng cô đơn mỗi đêm dài buông xuống.Ẩn trong một ngôi nhà rộng lớn

Nhìn bên ngoài thì ai cũng đều cho rằng cô rất sung sướng,hạnh phúc.Nhưng thực tế là chẳng có gì gọi là hạnh phúc cả.Chẳng ai biết được ẩn sâu trong cô thực chất chỉ là một con người yếu đuối,dễ mềm lòng.

Chỉ là cô nguỵ trang rất giỏi,che giấu mọi người rất tốt.Đều đánh lừa mọi người bằng một lớp nguỵ trang giả tạo ấy.Điều đó đã là một thói quen đối với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.