Đánh giá: 6.8/10 từ 2 lượt
Thiếu niên hành tẩu, đâu ngờ lạc thiên sơn, sa vào trầm luân
Dung mạo thanh khiết, miết cái gió mây thay, bao kẻ kính sợ
Quan ải vạn dặm lao đao, nào sợ chi phải quay đầu
Yêu quái hại người nhìn chẳng lạ, là mây mưa vần tự ắt định
Khúc dạ hành ca cung khuyết, ta nghe cùng người.
Thiên Sơn, Ma giáo, một hồi giết chóc.
Một là cô gái máu lạnh như địa ngục, một là chàng thiếu niên hào hoa rơi vào tuyệt cảnh.
Nàng vì báo thù mà lấy thân thử độc, qua bao năm gương mặt non nớt ấy vẫn không thay đổi; chàng vì để sống sót qua lễ vi nô mà chịu nhục, tim này tan tro bụi.
Bảy năm sát phạt đường sinh tử, máu đổ muôn dặm, khói lửa xoay vần, dung nhan như hoa thắm, tựa bình minh; thế sự vô chừng, cuối cùng buông bỏ để sáu cánh (*) bay về Nam.
Ai ngờ chuyện xưa Giang Nam trói tâm loạn, hai kẻ cùng chung sinh tử giờ đây đã khác, mỗi người một ngả.
Khi hoa sắp tàn mây sắp tan, hồng nhan hấp hối, làm sao mới được cầm tay nhau cùng ngắm hoa nở ruộng bờ. (**)
Bình luận truyện