Dạ Huyết

Chương 3: Chương 3: Bắt Đầu ...




Tắm xong , hắn quay lại phòng thì thấy Như Quỳnh của chúng ta đã ngủ từ lâu . Đôi mắt nhắm hờ , hàng mi dài run run mềm yếu, vài lọn tóc nâu vươn trên trán hòa cùng nhịp thở của cô trông thật bình yên . Hắn hướng ánh mắt đến tay cô bé . À thì ra trên tay cô vẫn còn đang cầm một cây gậy để phòng thân .

Đôi mắt hắn khẽ xao động , khóe miệng nhếch lên một cái ... Hắn cũng chả quan tâm lắm cô làm gì , vì hắn không muốn động vào cô . Điều mà hắn thắc mắc nhất là sao khi cô té , hắn lại đưa cô về nhà ... Đây là điều kì quặc nhất mà hắn từng làm suốt mấy ngàn năm nay . Đối với hắn , phụ nữ thật rắc rối , xảo quyệt và mưu mô , hắn chán ghét họ ... Nghĩ lại thật rùng mình , một quá khứ đau đớn nhưng ngờ đâu trái tim hắn đóng băng rồi , làm sao để có cảm xúc chứ .Thứ hắn học được là sự giả tạo và ai ai trong thế giới hắn cũng thế ... Thật đau đầu ! Hắn đưa tay bóp trán . Trong phút chốc , thân hình tan theo gió cuốn đi ... nhanh chóng ẩn khuất trong màn đêm.

- Uhm uhm ... - Như Quỳnh động người tỉnh dậy , đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi rồi căng tròn ra bật người dậy .

- Hắn ... đi rồi ...! - Cô khẽ lẩm bẩm. Cô bước xuống giường thì nghe tiếng gõ cửa “cốc cốc”

- Xin hỏi ai vậy ạ ? - Cô lên tiếng.

- Xin chào tiểu thư , ông chủ dặn tôi mang cho cô bộ trang phục này ạ ! - Giọng nói chắc có lẽ của người quản gia . Cô mở cửa thì thấy một người đàn ông còn rất trẻ , và cũng rất đẹp trai . Phong thái và khí chất toát ra người của anh chỉ kém một so với hắn . Nhưng điều mà Như Quỳnh ấn tượng nhất chính là đôi mắt anh màu xanh biếc tuyệt đẹp . Nó ấm áp và tình cảm lắm ( Tác giả : lầm rồi cô bé ơi !) Cô mỉm cười , anh chợt ngẩn ra rồi tự hỏi :

- Đây là gì nhỉ ? Chắc là chỉ con người mới có ! - Nói xong , người quản gia ngẩn ra chốc lát rồi nhớ lại nhiệm vụ của mình, anh ta cho người khiêng vào mấy rương to, mở ra thì toàn những bộ trang phục tuyệt đẹp, nhưng điểm đặc biệt là chúng chỉ có 3 màu : đen ; đỏ ; xám ... Cô nhíu mày thấy lạ. Và như đọc được suy nghĩ của cô , quản gia liền nói :

- Thưa , chủ nhân chúng tôi vốn rất thích màu đen , đỏ và xám ạ . Còn các màu khác , đặc biệt là các màu sáng thì ông chủ cực kì ghét và ...- Anh chưa kịp nói hết câu .... Chợt có một luồn khí lạnh thổi ào đến và xuất hiện một giọng nói trầm quen thuộc :

- Quản gia Long , nhiều chuyện nhỉ ....!!!

Hắn xuất hiện , mùi hương nam tính phảng phất bên người của cô bé Như Quỳnh khiến tim cô bất giác đập mạnh ... Hắn ta đẩy người cô vào bên trong phòng rồi đóng sầm cửa lại . Quản gia Vương Long đứng bên ngoài cúi đầu theo đúng cốt cách của một quản gia . Đôi môi khẽ nhếch lên rồi đứng thẳng người mà nói :

- Ông chủ có gì sai bảo ạ ?

- Không cần ...!!! - Lời nói khô khốc , đôi mắt hắn trở nên đục ngầu , màu đỏ ấy càng quỷ dị hơn bao giờ hết ...

Hắn nhìn Như Quỳnh đang nằm chỏng vó trên giường . Quần áo xộc xệch , tóc tai bù xù ... Là do hắn đẩy cô. Hắn nheo mắt nhìn Như Quỳnh . Chẳng hiểu sao hắn lại rất khó chịu khi cô gái này cười với Vương Long. Không được , hắn ghét cười , hắn ghét cảm xúc. Hắn cất giọng trầm trầm :

- Tắm ! Quần áo !

Như Quỳnh của chúng ta tròn xoe mắt nhìn , rồi lập tức hiểu ngay . Ôm đống đồ trong tủ vừa nãy mà quản gia đưa cho rồi chạy như bay vào phòng tắm . Tiếng khóa cửa lốc cốc vang lên . Hắn khẽ nhếch môi trước hành động của cô . Bây giờ thách cô khóa 10 cái đi nữa hắn cũng có thể “vào trong” (Tác giả : Biến thái quá đi >_< !!!) ... Tiếng nước róc rách chảy, nến thắp thơm lừng... Mọi thứ đều đã được chuẩn bị hoàn hảo. Như Quỳnh tim đập thình thịch, cô nhớ lại ban nãy đối diện với ánh mắt đỏ sẫm của hắn, cứ như có luồn sát khí vây lấy cô làm cô thực nghẹt thở. Đưa tay quệt mồ hôi trên trán, cô nhắm mắt tựa lưng vào cánh cửa gỗ, cô không biết nên làm sao để thoát khỏi chốn này. Tự dưng trái tim của cô dâng lên sự khó chịu kì lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.