Dạ Huyết

Chương 49: Chương 49: Hắc Diêm Vĩ Rửa Chén !




Trong khi Tư Kỳ Phong nói chuyện với Hắc Diêm Vĩ ở bên dưới, Như Quỳnh ngồi 1 mình buồn chán trong phòng. Cô lăn mình trên giường, lăn qua lăn lại. Chợt cô nghe có tiếng loạt soạt ở bên ngoài cửa sổ. Như Quỳnh cẩn thận bước xuống giường, cô nhẹ nhàng mon theo bức tường lại gần cửa sổ thì thấy một thân hình nhỏ bé đang đu bám trên sợi dây thần. Nói chính xác hơn thì cái thân hình nhỏ bé đó chính là Tiểu Nguyệt. Như Quỳnh mở cửa đi ra ban công nhoài người kéo Tiểu Nguyệt lên. Cả 2 thở hồng hộc. Như Quỳnh đặt nó lên đùi mình, tức giận nói :

- Em có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả ?

- Tại chú đẹp trai hổng cho Tiểu Nguyệt vô nhà !!! - Cô bé bật khóc hu hu. Nó chu cái môi ra vẻ giận dỗi...

- Thật sao ?!! - Như Quỳnh cảm thấy lạ, Tư Kỳ Phong thích cô bé này lắm mà. Tại sao lại không cho nó vô nhà chứ ? - Sao em không bấm chuông gõ cửa ?

- Ơ.... - Tiểu Nguyệt lộ vẻ bối rối. Cô bé nhanh trí lấp liếm - Tại chuông cửa nhà chú đẹp trai cao quá nên em với không tới ạ !

- Không có lần sau đâu nghen ! - Như Quỳnh vuốt vuốt tóc nó. Cô lấy từ trong túi chiếc khăn tay màu xanh biển nhạt lau mồ hôi nhễ nhại trên trán của Minh Nguyệt. Minh Nguyệt thấy cô không truy hỏi gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Cô bé quấn chặt lấy Như Quỳnh ra vẻ con nít, dụi đầu trong lòng cô. - Chị ơi, trưa nay em muốn ăn cánh gà chiên !

- Ừ, trưa nay chị làm cho. Như Quỳnh vò vò đầu Tiểu Nguyệt, cười híp mắt.

- Ủa mà chú xinh đẹp đâu rồi chị ?!! - Tiểu Nguyệt giả v ờ ngây ngô hỏi, hòng do thám tin tức.

- À, chú Tư Kỳ Phong đang nói chuyện với bạn ở dưới nhà. - Như Quỳnh bế Tiểu Nguyệt đặt trên giường.

- Bạn ?!!! - Tiểu Nguyệt nhướn mày nhấn mạnh câu hỏi. Đôi mắt màu đục khói khẽ lướt qua tia phức tạp.

- Ừ, chị nhìn anh ta có vẻ rất quen nhưng vẫn không biết là gặp hồi nào nữa ? - Cô khẽ nhíu mày như muốn cố nhớ lại điều gì vừa mới vụt qua đầu mình.

- Vậy sao ? - Tiểu Nguyệt chậm rãi nói, đôi mắt màu khói cẩn thận quan sát nét mặt của cô.

- Mà thôi, điều đó cũng không quan trọng. Bây giờ chị sẽ xuống chuẩn bị bữa trưa ngay ! - Như Quỳnh cười hiền, cô mở cửa bước xuống lầu...

- Cho em xuống phụ chị với ! - Tiểu Nguyệt lon ton chạy theo. Mục đích chính của cô bé sẽ tìm hiểu về người bạn của Tư Kỳ Phong mà Như Quỳnh đã nói.

Hai người xuống lầu. Đi ngang qua phòng khách nghe tiếng nói chuyện của Hắc Diêm Vĩ và Tư Kỳ Phong. Cô gật đầu chào Hắc Diêm Vĩ, anh ta cũng mỉm cười gật đầu lại. Tư Kỳ Phong sa sầm mặt, hắn ném cái ly không vào người cậu ta nhưng cậu ta chụp kịp, trưng ra bộ mặt nham nhở khiến cho Như Quỳnh tự hỏi liệu hai người này có thực là bạn của nhau không mà sao khác nhau 1 trời 1 vực.

Cô cũng không nán lại lâu, chỉ chào cậu ta rồi đi vào phòng bếp, lon ton phía sau là Minh Nguyệt. Khi đi ngang qua Hắc Diêm Vĩ, cô bé cẩn trọng đánh giá hắn.

Hành động của Tiểu Nguyệt tuy rất thận trọng nhưng vẫn lọt vào mắt của Hắc Diêm Vĩ. Đợi khi 2 người họ đi vào bếp, cậu ta hạ thấp giọng, hất đầu ám chỉ cô bé đó.

- Cái sát khí đó, không phải là của một tiểu yêu hay thậm chí là một số loại yêu quái trưởng thành ! Mùi nặng như vậy có lẽ thuộc vào hàng cao cấp hoặc là.... - Hắc Diêm Vĩ trầm ngâm, anh ta khẽ chau mày không muốn nói ra điều mình đang nghĩ...

- Là gì ?!! - Tư Kỳ Phong chau mày. Hắn vân vê ly rượu, thứ chất lỏng màu vàng sẫm sóng sánh trong chiếc ly thủy tinh...

- Cậu hãy thực bình tĩnh khi nghe điều mình sắp nói - Hắc Diêm Vĩ hít một hơi lạnh, giọng nói có chút ngập ngừng - Có lẽ cô bé được sinh ra từ vật chủ là một yêu quái cao cấp !

Đôi mắt màu đỏ sẫm của Tư Kỳ Phong lóe lên tia phức tạp, đôi đồng tử trở nên đục ngầu như sóng gió đang cuồn cuộn trong mắt của hắn. Hàn khí tỏa ra khắp nơi khiến Hắc Diêm Vĩ bất giác lạnh người. Anh ta biết ngay thể nào hắn cũng phản ứng dữ dội như vậy. Anh ta nuốt khan.

- Ý cậu là Minh Nguyệt được sinh ra từ một khối chủ thể hợp nhất ?!!! Và vật chủ là một yêu quái cấp cao ?!!! - Tư Kỳ Phong khẽ nhíu mày.

- Và như cậu đã biết, một vật thể được sinh ra từ yêu quái cao cấp với mục đích là 1 sát thủ chuyên nghiệp đằng sau vỏ bọc đáng yêu của con bé. Và tệ hơn nữa, nó sẽ không ngừng hành động cho đến lúc cho đến lúc chết !

- .......................- Hàn khí từ người hắn ngày càng lạnh dần. Đôi mắt trở nên đục ngầu hằn đậm tia máu đỏ. Hắn trầm ngâm, bàn tay bóp chặt ly rượu đến vỡ nát.

- Hic, chiếc ly pha lê đó tớ quý lắm đó. Tớ đã tốn bao công sức mới lấy được cặp ly pha lê này từ buổi bán đấu giá Versaice ở Pháp. Mau đền cho tớ 4 triệu đô đi hu hu !!! - Hắc Diêm Vĩ khóc mếu. Anh ta tiếc nuối nhìn chiếc ly xinh đẹp của mình bị cái tên tàn nhẫn đó bóp nát vụn...

- 4 triệu đô đối với cậu chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi mà ! Đừng nhỏ mọn thế chứ !!! - Khóe môi hắn cong lên nụ cười mê hoặc, nhưng trong mắt của Hắc Diêm Vĩ, đó là nụ cười của thần chết. Những người khác được thưởng thức nụ cười này của hắn thì ngày này năm sau là ngày giỗ của họ, hay nói đúng hơn là chết rất thảm khốc...

Hắc Diêm Vĩ nuốt nước bọt cái ực. Bản năng ác quỷ của hắn ta lại trỗi dậy. Sóng lưng anh ta chợt lạnh run. Khóe môi giật giật vài cái, cậu ta không khỏi cười gượng nói :

- Bình tĩnh đi, mà cậu biết ai là chủ thể của Minh Nguyệt không ? Về điểm này, tớ vẫn không suy nghĩ ra ! - Anh gãi gãi mũi.

- Vẫn đang điều tra ! - Tư Kỳ Phong nhàn nhạt trả lời.

- Vậy sao ? .... Mà cậu tính làm gì với khẩu súng này thế ? Mấy khẩu bình thường cậu vẫn sử dụng được mà ? - Hắc Diêm Vĩ tò mò hỏi. Với sức mạnh của Tư Kỳ Phong, hắn cầm súng máy 1 tay còn được huống hồ chi mấy cây súng lục nhỏ xíu này, thế nhưng Tư Kỳ Phong vẫn bắt hắn chế tạo ra cây súng trước mặt này.

- Tớ định dạy cho Như Quỳnh học cách phòng vệ... bằng thứ này ! - Tư Kỳ Phong giơ cây súng lục bằng bạc làm thành tư thế nhắm bắn.

- CÁI GÌ ?!!! - Hắc Diêm Vĩ kinh ngạc thốt lên. Anh ta đập cái rầm xuống bàn, nhoài người về phía Tư Kỳ Phong.

Trước bộ dạng kinh ngạc của Hắc Diêm Vĩ, Tư Kỳ Phong nở nụ cười nhàn nhạt, bàn tay vân vê báng súng láng bóng. Hắc Diêm Vĩ ngồi phịch xuống ghế, gương mặt anh ta như thể vừa mới gặp quỷ. Hắc Diêm Vĩ lắp bắp nói :

- Cậu...cậu có bị điên không ???

- Tớ rất tỉnh táo ! - Tư Kỳ Phong nhướn mày. Gương mặt ánh lên vẻ kiêu ngạo tôn quý.

- Lực bắn của cây súng này rất mạnh, người cầm súng phải biết các nguyên lí cơ bản để kìm sức giật của súng... nhưng có thể vẫn chưa làm được. Trong khi Như Quỳnh vẫn chưa biết gì về súng ống, làm sao cậu có thể dạy cô ấy được ? - Hắc Diêm Vĩ nhướng mày.

- Yên tâm, cậu đừng quên Như Quỳnh trước kia từng là 1 tay bắn tỉa cừ khôi ! - Tư Kỳ Phong khẽ nhếch mép.

- Nhưng nhưng... được rồi, không thèm nói chuyện với cậu nữa ! Tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp ! - Hắc Diêm Vĩ khôi phục lại gương mặt nham nhở của mình. Anh ta nhe răng cười hề hề với Tư Kỳ Phong...

- Chuyện gì ?!!! - Hắn trầm giọng, ánh mắt không khỏi nghi hoặc.

- Cho tớ ở ké nhà cậu 1 tháng nhá !

- Không ! - Hắn phun 1 câu tỉnh rụi. Biết ngay mà, mỗi lần Hắc Diêm Vĩ mở miệng cầu xin là hắn biết ngay là anh ta muốn ăn nhờ ở đậu trong nhà mình. Hắn tự tay dập tắt nó từ trong trứng nước.

- Đi mà, đổi lại cho cái ly 4 triệu đô của tớ ! Qúa hời rồi ! - Hắc Diêm Vĩ nhảy dựng lên... anh ta bắt đầu điệp khúc lải nhải ăn vạ. Người khác nhìn vào sẽ không bao giờ tin anh ta là lão đại thứ 2 của tập đoàn xã hội đen của thế giới hay một tổng giám đốc tối cao nắm giữ huyết mạch kinh tế ở châu Âu .

- Muốn thì ra khách sạn mà ở ! - Tư Kỳ Phong nhếch mép.

- Giyaaaa, tốn tiền lắm, mà cái khách sạn gần nhất cũng cách đây 5 cây số lận ! Đi mờ bạn Tư Kỳ Phong đáng yêu đẹp trai cute phong độ men lì nhất thế giới, cho tớ ở nhờ 1 tháng thôi mà, tớ sẽ không làm phiền riêng tư của 2 vợ chồng nhà cậu đâu... Tớ mà ở khách sạn thì ông bà già nhà tớ sẽ biết ngay, họ sẽ lôi cổ tớ về ép hôn đấy !!! - Hắc Diêm Vĩ tuôn 1 tràng, anh ta còn cố ý làm mắt mình ươn ướt ra vẻ đáng thương. Gì chứ chuyện ép hôn là một cơn ác mộng với anh ta. Nếu kết hôn, anh sẽ không còn được tự do rong chơi nữa. Thà giết anh ta còn hơn để điều đó xảy ra.

Tư Kỳ Phong nổi da gà khi nghe đến 2 từ “cute” của Hắc Diêm Vĩ. Hắn ngẫm lại thì thấy Hắc Diêm Vĩ cũng là người lịch sự và hiểu chuyện nên chắc sẽ không phá chuyện tốt của hắn và Như Quỳnh, vả lại anh ta cũng giúp đỡ hắn nhiều nên gật đầu đồng ý...

Hắc Diêm Vĩ sướng như điên, thốt không thành lời... Cơn xúc động của anh ta như một ngọn núi lửa đang cố kìm nén trước khi phun trào. Thiếu điều là anh ta muốn bay lại ôm hôn hắn để bày tỏ lòng thành của mình thôi...

Tiếng cộc cộc vang lên, Tư Kỳ Phong trầm giọng :

- Không khóa, vào đi !

- Tư Kỳ Phong, bữa trưa xong rồi ! - Như Quỳnh bước vào. Cô đi đến sau lưng của hắn.

- Có phần cho tôi không ?!! - hắc Diêm Vĩ cười nham nhở, đôi mắt sáng rực háu ăn như mấy đứa con nít.

- Dẹp, muốn ăn tự nấu mà ăn ! - Tư Kỳ Phong nhếch mép, đứng dậy ôm lấy eo Như Quỳnh đi đến phòng bếp. Như Quỳnh quay đầu lại cười khúc khích

- Em nấu rất nhiều, anh vào ăn chung cho vui !

- Thật sao, quả là em gái tốt bụng ! - Hắc Diêm Vĩ nghe thấy thế liền vứt bỏ dáng vẻ ủ rũ ban nãy, anh ta chạy 1 mạch vào phòng ăn trước cả hắn và cô.

- Em bị hắn lừa rồi ! -Tư Kỳ Phong xoa xoa đầu cô. Như Quỳnh che miệng cười trộm. Từ trước đến nay, cứ tưởng Tư Kỳ Phong là một người đàn ông oai phong lẫm liệt, đầu đội trời chân đạp đất nhưng hóa ra chỉ là 1 kẻ tiểu nhân nhỏ mọn không cho bạn mình 1 bữa cơm...

- Em đang nói xấu anh phải không ? - Hắn nheo mắt nhìn cô, cô liền thu lại nụ cười ban nãy. Mím môi nhìn hắn, đuôi mắt xếch lên vì quá buồng cười.

- Đâu có a !

- Anh thấy trước khi ăn bữa chính thì anh nên ăn một chút khai vị trước nhỉ ? - Hắn nhìn cô cười gian manh. Tay xiết chặt eo cô.

- Hơ... - Như Quỳnh ngẩn ra vì không hiểu ý của hắn. Gương mặt hắn ngày càng sát lại gần cô, đôi mắt giao nhau cách chỉ 1cm, hơi thở nam tính phà trên gương mặt cô. Hắn áp môi lên môi cô, hôn mãnh liệt. Hắn ôm chặt eo cô, để cô sát vào người hắn. Chóp mũi cạ vào nhau. Ánh đèn vàng dịu hắt lên thân thể 2 người làm cho khung cảnh lãng mạn vô cùng. Đầu óc cô như muốn nổ tung, vành tai đỏ lựng lên hết. Đến lúc hắn buông cô ra, lồng ngực phập phồng hít lấy lượng không khí vừa mất. Vài sợi tóc mai vương trên trán trông cô thật quyến rũ...

- Chúng ta đi ăn thôi ! - Hắn nhếch mép cười gian manh, tay ôm chặt eo cô đi vào phòng ăn.

Như Quỳnh hết nói nổi. Càng ngày cô càng thấy được nhiều mặt trái của người đàn ông này.

- Lưu manh ! - Cô khẽ nghiến răng chửi thầm. Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Lúc ngồi vào bàn, Tư Kỳ Phong và Như Quỳnh ngồi cùng 1 phía, Hắc Diêm Vĩ méo mặt khi phải ngồi chung với cô bé Minh Nguyệt này. Từ lúc anh ta bước vào phòng bếp đến giờ, cô bé lúc nào cũng hô chú đẹp trai, chú đẹp trai, đu bám vạt áo đến sắp rách, miệng nói liên hồi khiến tai anh ta sắp điếc tới nơi. Anh ta mặc kệ Minh Nguyệt có là sát thủ nguy hiểm chết người không nhưng bây giờ, mạng của anh ta sắp không giữ nổi nữa rồi. Tư Kỳ Phong vừa gắp đồ ăn cho Như Quỳnh vừa thưởng thức sự đau khổ của Hắc Diêm Vĩ. (Đây gọi là cười trên nỗi đau của người khác nè ! :v )

Minh Nguyệt say sưa gặm cánh gà chiên bơ mà Như Quỳnh làm cho. Ngon tuyệt ! Cô bé chưa bao giờ được ăn ngon như vậy. Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc. Như Quỳnh dọn dẹp bát đĩa định đem đi rửa thì Tư Kỳ Phong ngăn lại, trầm giọng nói :

- Cậu rửa bát !

Hắc Diêm Vĩ đần mặt trong khi Tư Kỳ Phong ôm eo Như Quỳnh ra ngoài vườn. Một lúc sau trong nhà bếp có tiếng rống to :

- TƯ KỲ PHONG, CẬU LÀ ĐỒ MÁU LẠNH !!!

Hét cho đã đời dù biết cái tên cần rủa chẳng thèm nghe, có người nào đó mặt mếu vừa khóc hu hu vừa rửa bát. Bộ dạng anh ta vô cùng thê thảm, chỉ còn thiếu mỗi ông bụt xuất hiện thôi là đủ chuyện “Tấm Cám” thời hiện đại !

- Này anh, làm vậy có quá đáng với anh ấy lắm không ?!!! - Như Quỳnh ngồi trong lòng hắn, cô ngước đầu nhìn hắn, tay giật giật vạt áo hỏi

- Đừng lo, thỉnh thoảng cho cậu ta đổi khẩu vị dân dã ! - Tư Kỳ Phong nhếch mép. Hắn xoa đầu cô.

Như Quỳnh tựa vào ngực hắn, hai má cô áp vào lồng ngực nghe nhịp thở đều đều. Hai người chìm lặng vào không gian bình yên. Khu vườn xanh mướt tràn ngập một màu tươi mới. Chiếc bàn màu trắng đặt ở giữa có cây dù khổng lồ phía trên để che đi nắng gắt. Hắn ôm cô ngồi trên chiếc ghế màu trắng sữa, cô co chân khép mình vào người hắn, nhắm mắt ngân nga hát :

”It's been said and done !

Every beautiful thought's been already sung

And I can guess right now here's another one

So your melody, will play on and on

With the best of 'em...

You are beautiful, like a dream comes alive incredible

A centerfold miracle, lyrical. You saved my life again, and I want you to know baby

I, I love you like a love song, baby...”

(Love you like a love song - Selena Gomez)

Tiếng hát ngân vang qua đám lá xanh rì trên cao, hòa cùng tiếng hót ríu rít của vài chú chim họa mi trên ngọn cây, ánh nắng nhàn nhạt hắt trên khung cảnh xanh tươi khiến tâm tình không khỏi dễ chịu. Như Quỳnh như một chú mèo nhỏ nép mình trong lòng Tư Kỳ Phong, hai mắt cô hiu hiu giữa những cơn gió trưa mát rượi. Hai mi mắt díp lại, ngủ thiếp trong lồng ngực Tư Kỳ Phong...

Hắn âu yếm nhìn nữ tử ngủ say trong lòng mình. Động tác ôn nhu hôn lên trán cô. Hắc Diêm Vĩ rửa chén xong ra ngoài vườn thì thấy một cảnh lãng mạn như vậy khiến khóe môi anh ta không khỏi cong lên một nụ cười mị hoặc. Hắc Diêm Vĩ cảm thấy vui mừng vì cuối cùng cũng có người khiến cho Tư Kỳ Phong yêu thương. Hắn nhẹ nàng kéo chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống, đôi mắt cũng lim dim theo gió.

Tiểu Nguyệt nhận thấy cả 3 người đang ngồi tận hưởng không khí ở sân vườn. Cô bé nhanh chóng trèo lên ban công đu người qua trước cửa thư phòng của Tư Kỳ Phong. Cô treo người lơ lửng trên không, miệng ngậm một con dao sáng loáng. Khóe môi không khỏi rít lên 1 tiếng chửi thầm.

- Chết tiệt, cửa sổ bằng Titanium sao ? - Lớp ánh bạc của thứ kim loại trên cửa sổ như một lời thách thức của Tư Kỳ Phong dành cho cô. Được dùng để làm vỏ bọc máy bay, nhẹ nhưng bền, không bị oxi hóa hay hen gỉ thì có thánh mới phá được chiếc cửa này. Nhưng Minh Nguyệt biết còn 1 cách có thể phá vỡ lớp cửa cứng ngắc này. Titanium có nhiệt độ nóng chảy 1668 độ C. Đôi mắt màu khói của Minh Nguyệt nhiễm vài sợi tơ đỏ. Cô trừng mắt về phía khung cửa, một luồng khí cực nóng bắn thẳng vào lớp cửa bạc làm nó từ từ chảy ra.

Tư Kỳ Phong và Hắc Diêm Vĩ chợt đồng loạt ngẩng đầu nhìn nhau. Cả 2 đều cảm nhận được kết giới ở bên trong thư phòng vừa bị tấn công. Trao đổi qua ánh mắt, Tư Kỳ Phong gật đầu, lập tức Hắc Diêm Vĩ biến mất. Anh ta bốc hơi như một làn khói trắng, để lại hắn tiếp tục vuốt tóc Như Quỳnh, nhưng đôi mắt màu đỏ sẫm đã đục ngầu.

Tiểu Nguyệt vẫn chưa biết chuyện, cô cố gắng trèo qua cái lỗ ban nãy cô vừa phá vỡ. Cô trèo vào thư phòng, núp sau chiếc bàn kính đặt ở sau lưng. Đôi mắt màu khói cẩn thận bao quát cả căn phòng. Cô giơ tay thi triển sức mạnh, làm cho tất cả các camera trong phòng bị vô hiệu.

Minh Nguyệt nép mình về phía chiếc bàn kính, cô giơ tay mở hộc tủ nhưng không được. Cô nghiến răng rủa thầm. Chợt đôi mắt cô hướng về phía một chiếc hộp bằng ngà trên bàn, cô định với tay lấy xuống thì cánh cửa trong phòng bật mở cái rầm. Tim cô đánh thịch. Cô cẩn thận quay ra sau lưng nhìn thấy Hắc Diêm Vĩ bước vào trong. Tiếng cộp cộp phát ra sau mỗi bước đi chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo khiến cho Minh Nguyệt không khỏi lạnh sóng lưng. Cô kéo cổ áo lên để ngăn không cho mình run cầm cập. Trực giác cô mách bảo rằng người đàn ông này thâm sâu khó lường. Anh ta mang vài nét giống như chủ nhân của cô, rất gian manh và mưu mẹo chứ không như Tư Kỳ Phong là một người khí khái, quân tử (Ờ, chắc thế :v )

Hắc Diêm Vĩ không đến gần chỗ bàn kính mà chỉ đứng gần đó mà tặc lưỡi. Hắn lắc đầu thở dài :

- Chậc, cái thằng này thiệt là, mua đồ dởm quá đi ! - Hắn tiếc nuối nhìn cánh cửa sổ làm bằng Titanium bị nung lỏng chảy xuống, tạo nên một vệt dài xuống đất.

Minh Nguyệt nghe giọng nói cảm thán của hắn ở trên đầu mình, câu nói dường như không có gì đặc biệt nhưng sao cô lại cảm thấy nó có nhiều hàm ý khác lạ. Chẳng phải đã khẳng định rằng có kẻ lạ đột nhập sao ? Sóng lưng cô chợt lạnh toát.

- Haizzz, thế nào anh ta cũng bắt mình làm cái mới ! Thiệt tình, lúc nào cũng bóc lột tài năng của ta đây là sao chứ ?!!!

Thân hình nhỏ bé của Minh Nguyệt cố gắng nép sát vào chiếc bàn kính. Cô rối rắm, không biết nên làm thế nào thì cô nghe tiếng bước chân ra khỏi phòng. Cô nhíu mắt nhìn qua khe hẹp ở dưới chân bàn kính, cô mừng rỡ.

- May quá, hắn đã đi ra rồi !

Cô chống tay xuống đất thở phào nhẹ nhõm, khẽ đứng dậy thì thấy trên mặt bàn có một tờ giấy màu trắng nghiêng nghiêng mấy dòng chữ :

”Nếu lần sau em muốn trốn tôi thì tìm chỗ nào kín đáo hơn mà trốn, đừng để tôi trông thấy, thấy em cực khổ chui rúc xuống bàn kính nãy giờ làm tôi đau xót lắm. Yên tâm, tôi sẽ không nói với Tư Kỳ Phong đâu, nhưng mong em hãy nhớ rằng, đừng dại chọc vào anh ta, Tư Kỳ Phong sẽ khiến em sống không bằng chết, anh ta là một con người cực kì tàn nhẫn và máu lạnh. Đặc biệt lưu ý, đừng để lại mùi, âm khí của em khá mạnh đấy !!!”

Như có một luồng điện cực mạnh chạy xẹt qua người Minh Nguyệt. Sóng lưng cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hai tay cầm tờ giấy trắng run lên. Đôi mắt màu khói hỗn loạn. Cô ngẩng người nhìn về phía cánh cửa Hắc Diêm Vĩ vừa khép lại, khẽ nuốt nước bọt cái ực.

- Người đàn ông này, không phải là người tầm thường !

---------------------

Mấy ngày sau, ở trong tiết học, cả lớp được chia thành 4 đội, mỗi đội chọn một đề tài khoa học và sẽ báo cáo chúng vào 2 tuần tới. Roku và Như Quỳnh ở chung một nhóm. Gương mặt hắn không gợn chút cảm xúc nhưng đã không còn lạnh như xưa. Như Quỳnh ngồi xuống bên cạnh hắn, quay sang mỉm cười thân thiện. Đôi mắt màu đen lóng lánh như 2 viên dạ minh châu cao quý hắt dưới ánh nắng nhàn nhạt ngoài cửa sổ. Hai người không nói gì nhiều, chỉ lo tập trung thảo luận chọn chủ đề của nhóm mình. Không khí sôi nổi tràn ngập lớp. Đến khi reng chuông, nhóm trường nhóm cô lên nộp chủ đề xong quay lại nói với cả nhóm :

- Mọi người hãy ghi email của mình vào tờ giấy này để tớ tiện phân chia công việc ! Bây giờ mọi người có thể về được rồi !

Mọi người lục tục xếp bỏ sách vào túi rồi ra về. Cô cũng bỏ mấy cuốn vở của mình vào chiếc túi quai chéo của mình rồi đứng dậy bước ra khỏi lớp. Bỗng có tiếng trầm giọng phía sau cô :

- Tôi muốn nói chuyện với em một lát !

Cô quay lại, Roku đứng tựa lưng vào cạnh bàn gỗ. Hai tay bắt chéo, gương mặt lạnh không gợn chút cảm xúc. Cô mấp mấy môi định nói gì nhưng thôi. Cô gật đầu, Roku bảo cô đi theo. Cô do dự có nên gọi điện cho Tư Kỳ Phong hay không vì hắn đang đợi cô trước cổng trường nhưng cô tặc lưỡi nhét điện thoại lại vô túi, đi theo Roku xuống phía sau nhà kho...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.