Cả 2 đã bắt kịp đoàn người tham quan. Như Quỳnh đi chầm chậm lại để thưởng thức những bức họa treo trên tường dọc theo hành lang rộng lớn của sảnh chính. Dưới chân được trải lớp đệm da bằng nhung đỏ tươi rất êm và ấm, chúng rất thích hợp cho việc đi trong mùa đông lạnh thế này.
Chân được bọc vớ trắng dành cho khách du lịch lướt trên tấm thảm đỏ vừa êm lại vừa ấm, khiến người ta không khỏi thích thú. Hoa văn trên tấm thảm được cách điệu bằng chỉ vàng tinh xảo nổi bật cánh hoa khổng lồ màu vàng, cho đến tận nay người ta vẫn không thể tìm được những mảnh ghép còn lại của tấm thảm nhung này.
”Những bức tranh treo trên đây lấy cảm hứng từ một loài hoa rất thơm, có màu vàng nhạt, và được mệnh danh “Nữ hoàng của bóng đêm”, loài hoa chỉ nở rực rỡ nhất chỉ trong một đêm của mùa hè rồi sẽ khép nụ chờ đợi cho năm sau. Theo như chúng tôi suy đoán, chủ nhân của những bức tranh vẽ này phải là người rất yêu hoa và hiểu rõ những đặc tính của loài hoa này mới có thể vẽ nên được chúng.”
Du khách tản ra xung quanh để ngắm kĩ hơn các bức tranh. Tiểu Mộc kéo Như Quỳnh lại một bức tranh đang được nhiều người vây quanh. Trong bức tranh vẽ một thiếu nữ độ trăng tròn, nước da trắng mịn hiền hòa với mái tóc nâu trầm xõa trên đôi vai thon, một nửa nụ cười bị che dấu ẩn sâu lớp mặt nạ bằng bạc tinh xảo khiến người khác bị hút vào đó. Chiếc áo măng tô xanh viền ren trắng trên cổ, đính trên đó là một viên ngọc màu đỏ sẫm khát máu, tay nàng một bên cầm kiếm ánh bạc, một bên nâng nhẹ nhành hoa màu vàng nhạt. Một bên mắt của nàng mang màu đen của bầu trời đêm của vũ trụ, vừa huyền bí, vừa phức tạp. Bức tranh đẹp động lòng người, cho người xem nhìn vào có cảm giác như đang diện kiến trước dung nhan xinh đẹp của nữ chiến binh vĩ đại trong lịch sử, vừa khiến người ta muốn chở che nâng đỡ trước vẻ đẹp mong manh thanh thoát...
- Oa, ai mà đẹp quá !.... - Tiểu Mộc xuýt xoa, nhỏ ngẩn người lúc lâu...
- Ừ... - Như Quỳnh khẽ thốt lên, cô không hiểu cảm giác quen thuộc nào đó đang dâng trong lòng. Cô... hình như đã gặp người thiếu nữ này ở đâu rồi...
- Chiếc vòng trên cổ cô gái ấy đẹp quá ! - Một du khách thích thú reo lên. Mọi người đồng loạt ngước nhìn về cổ của cô gái trong bức tranh. Sợi dây chuyền lấp lánh được làm bằng dây bạc tinh xảo, mặt trăng khuyết sâu có màu đỏ sẫm ôm lấy cánh hoa vàng mềm mịn đang nở rộ nổi bật trên làn da trắng muốt của cô gái. Mọi người trầm trồ khen ngợi, họ mải mê ngắm vẻ đẹp huyền ảo ánh lên từ bức tranh ấy...
Chỉ có trời mới biết Như Quỳnh đang sợ hãi khi thấy sợi dây chuyền trong bức tranh trên tường chính là sợi dây Tư Kỳ Phong đã đưa cho cô vào buổi cắm trại lần trước. Sóng lưng cô bất giác lạnh buốt, nhịp tim đập mạnh như thế muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơi thở trở nên gấp gáp khiến cô phải gập người lại mới thở nổi. Hơi thở khò khè như triệu chứng của hen suyễn...
- Tiểu Mộc, Tiểu Mộc... - Như Quỳnh khó khăn giật vạt áo của nhỏ, khuôn mặt nhăn lại vì cơn đau buốt nhói trong lồng ngực... - Tớ ra ngoài đây 1 lát !
Nói xong, cô chen người cố thoát ra khỏi dòng người đông đúc, tấm lưng hơi cong lại cố điều hòa lại hơi thở của mình. Vầng trán rộng rịn đầy mồ hôi mặc dù hiện giờ là mùa đông lạnh giá. Mỗi hơi thở của cô lại thở ra làn khói trắng bao quanh, gò má đỏ ửng lên vì quá lạnh...
Nhịp tim ổn định trở lại. Cô mới dám tựa người vào góc tường. Bức tường làm bằng đá xanh nên bao nhiêu cái lạnh ở bên ngoài thấm ngược vào trong lạnh buốt. Cô sờ trên cổ mình, tay vân vê mặt đá của sợi dây chuyền, đầu không khỏi thắc mắc những chuyện kì lạ từ nãy tới giờ, về cả việc ban nãy cô nhìn thấy Tư Kỳ Phong ngồi trên “Song phượng ghế” với ai đó và cả sợi dây chuyền y hệt trong bức tranh.
- Tất cả những thứ này là sao chứ ? - Đôi đồng tử đen đặc rụt lại hết cỡ, như thể hố đen vũ trụ hút hết tất cả mọi thứ vào trong đó...
Mọi người dần tản đi, cô hướng dẫn viên tiếp tục dẫn mọi người đi vào các phòng khác. Như Quỳnh miễn cưỡng đi tiếp vì Tiểu Mộc réo mãi. Nhưng hướng dẫn viên lại không đi về hướng các phòng ở sâu bên trong mà rẽ ngoặc ra ngoài. Cô ấy nói vị chủ nhân của tòa lâu đài này cấm tiệt không cho một ai được bén mảng vào khu vực này, kể cả người của họ. Nhiều tin đồn khiến người ta ghê rợn hơn khi có vài kẻ trộm tò mò đã cả gan lén lút đi vào khu vực cấm này, kết quả là khi người ta phát hiện ra họ nằm vất vưởng ở trước cổng với bộ dạng rách nát nằm trong vũng máu, gương mặt họ trắng bệch, không chết nhưng tứ chi đều bị tàn phế, môi cứ mấp máy không thành tiếng, cứ như họ đã gặp phải ma quỷ...
Chuyến tham quan kết thúc, mỗi người 1 cảm xúc. Như Quỳnh và Tiểu Mộc cũng đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Cô vẫn giữ cảm xúc khác lạ của mình còn Tiểu Mộc thì cứ luôn miệng nói :
- Trùi ui, giá như có người nào đó yêu tớ mãnh liệt như vậy nhỉ ? Không biết ngài bá tước đó có đẹp trai không ta ? Oa.... ganh tỵ quá đi !!!
Tiểu Mộc cứ liến thoắng bên tai cô, cả hai đi dọc theo con đường lát sỏi. Chợt Tiểu Mộ đập vai cô hét lên :
- Tiệm quà lưu niệm kìa, lại xem đi !
Không đợi Như Quỳnh phản ứng, nhỏ kéo tụt cô về phía cửa tiệm. Du khách đông đúc nhau ngắm nghía những món đồ trang sức ở đấy. Hai cô gái bước vào. Cửa tiệm được trang trí theo phong cách châu Âu cổ, họ chỉ bán một món duy nhất đó là sợi dây chuyền huyền thoại của người thiếu nữ trong bức tranh. Nghe nói đó còn là bùa hộ mệnh, bùa tình yêu dành cho đôi lứa yêu nhau... sản phẩm rất được các thiếu nữ ưa chuộng. Tiểu Mộc hét lên đầy phấn khích, kéo cô đến chỗ bán.
- Giống quá ! - Cô khẽ nâng sợi dây chuyền lên...
- Ừ, CỰC GIỐNG LUÔN !!! - Đôi mắt nhỏ sáng rực quay sang nhìn cô.
Chợt trong lòng cô dâng lên 1 câu hỏi : Liệu Tư Kỳ Phong đã mua mặt dây này cho cô ở đây không... Trong thâm tâm cô dâng lên nỗi mâu thuẫn khó chịu.
- Ông chủ, tôi muốn mua 1 sợi ! - Cô nói với người bán hàng. Ông chủ cửa hàng cười hiền rồi gói lại cho cô trong 1 chiếc hộp bằng nhung. Vừa tinh xảo lại vừa sang trọng. Như Quỳnh mỉm cười cám ơn, cầm lấy nó rồi rời đi, Tiểu Mộc đi theo cô, hai người đi ngược lại con đường lát sỏi trở về lại trạm xe buýt. Lúc cô lên xe buýt, ngồi vào ghế hờ hững nhìn ngọn đồi phía xa dần tụt lại phía sâu, lòng cô có gì đó đăng đắng khó chịu.
Thấy Như Quỳnh cứ thâm trầm trong suốt quãng đường đi, Tiểu Mộc tưởng Như Quỳnh mệt nên cũng im lặng, nhỏ nhắm mắt lại rồi thiếp đi khi nào không hay. Lúc xe buýt về tới trạm gần trường, mặt trời bắt đầu buông xuống, đường chân trời nhuộm vàng cả một dải...Như Quỳnh lay Tiểu Mộc dậy, cả 2 trả tiền vé rồi bước xuống xe... Cô vô thức bước đi rồi khựng lại, cô khẽ nói với nhỏ :
- Hôm nay mình muốn về kí túc ngủ với cậu !
- Được không, chỉ sợ thầy Phong không chịu thôi ! - Tiểu Mộc trố mắt ngạc nhiên hỏi.
- Không sao, mình có nói với thầy ấy rồi ! - Như Quỳnh đành nói dối, cô khẽ nhún vai làm ra vẻ tự nhiên. Hôm nay có quá nhiều chuyện kì lạ, cô không muốn chạm mặt hắn vào lúc này...
- Ừ, vậy chúng ta đi ! - Tiểu Mộc ôm tay cô bước đi, cả 2 nói chuyện tíu tít trên đường.
Về lại kí túc xá trời đã tối sẫm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Như Quỳnh nằm phịch xuống giường, hai mắt cô hướng lên trần nhà, vắt tay lên trán trầm ngâm suy nghĩ... Cô nhíu mày, cố hình dung trong đầu những hình ảnh chập chờn lúc ở tòa lâu đài. Cô không thể hiểu nỗi, rõ ràng cô nhìn thấy Tư Kỳ Phong, không thể nào nhầm được. Ngay cả cảm giác khó thở cũng rất thật, không phải do thần kinh cô có vấn đề. Cả việc sợi dây chuyền Tư Kỳ Phong tặng cô nữa, nó giống hệt trong bức tranh ấy...
Mọi việc ngày càng rối rắm khiến cô không biết đường mà lần. Cô khẽ thở dài, tay bóp trán cho đỡ nhức. Mi mắt mệt mỏi khép lại, cô chìm vào giấc ngủ thiếp đi, không để ý mặt đá hình hoa quỳnh của cô lóe sáng trên cổ.
- Tụi em vừa mới đi về, vui lắm luôn đó anh ! Bữa nào mình đi đi ! - Tiểu Mộc cười tươi khi nói chuyện với Roku qua điện thoại. Nhỏ không giấu nổi sự phấn khích của mình, tiếng cười khẽ của hắn truyền sang tai nhỏ ngọt lịm, hắn trầm ấm nói :
- Cô bé ngốc, em còn chưa nói em đã đi nơi nào nữa mà ?
- Em đến tòa lâu đài “Bóng đêm của Bá tước” đó, anh có biết nơi đó không ? - Chất giọng ngọt ngào vang lên trong điện thoại của Tiểu Mộc khiến Roku đánh rơi cả cuốn sách xuống đất, hắn sững sờ, lặp lại câu nói của Tiểu Mộc :
- Em nói cái gì, em đến lâu đài “Bóng đêm của Bá tước” sao ??? - Hắn gằn giọng, tay vô thức xiết chặt cuốn sách.
- Vâng, nơi đó đẹp lắm a... nhưng mà không hiểu vì sao từ lúc đi đến đó đến giờ, Như Quỳnh cứ như người mất hồn ấy ! Lúc cậu ấy ở bên trong lâu đài còn nói với em là cậu ấy thấy Tư Kỳ Phong đang ngồi trên ghế nữa chứ ! - Tiểu Mộc không phát hiện ra thái độ kì lạ trong giọng của Roku, nhỏ vô tư kể tiếp... Roku ở đầu dây bên kia nghe vậy mặt không khỏi biến sắc. Cây bút trên tay hắn bị bẻ cong queo dưới lực tay mạnh bạo của hắn. Hắn nghiến răng, cô kìm lại cơn tức giận của mình nói tiếp :
- Vậy sao, được rồi, bây giờ anh hơi bận, có gì mai anh gọi lại cho em !
- Vâng, anh ngủ ngon ! - Tiểu Mộc mỉm cười nói, nhỏ nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh ánh lên vẻ hạnh phúc và ngọt ngào - Anh đừng làm việc quá sức nha !
- Em ngủ ngon ! - Roku hừm một tiếng, hắn dịu dàng nói rồi cụp máy. Khuôn mặt sầm sì, gương mặt đầy vệt đen. Hắn chống tay lên bàn, gương mặt đầy mệt mỏi bên những cuốn sách y học loạt soạt trước gió. Cánh môi bạc khẽ mấp mấy :
- 50% rồi sao ?!!!...
Roku khẽ nhíu mày suy nghĩ, tòa lâu đài “Bóng đêm của Bá tước”, đó chẳng phải là tòa lâu đài năm xưa của Tư Kỳ Phong sao. Hắn còn nhớ rõ năm xưa Như Quỳnh chỉ huy đội quân quái điểu của hắn và zombies của Wea tấn công vào lâu đài này nhưng bất thành. Tòa lâu đài vô cùng kiên cố và sừng sững ấy như địa vị của Tư Kỳ Phong trong lòng Như Quỳnh mãi mãi không thể lung lay. Ngẫm lại mới nhận ra, đã hơn ngàn năm trôi qua, tất cả mọi kí ức về cô, về những kế hoạch trả thù của cô và cả những khoảnh khắc khó quên khác đều ghi lại trong đầu hắn không sót một thứ gì. Đó là lý do cho tình yêu sâu đậm mà hắn dành cho cô, chỉ tiếc tình yêu này đến sau Tư Kỳ Phong, hắn mãi mãi là người thứ 2. Cõi lòng chợt đau nhói, hắn bây giờ là với danh phận bạn trai của Tiểu Mộc, tuy lòng hắn vẫn còn hướng về cô... Bất giác, hắn cảm giác tội lỗi với Tiểu Mộc.
- Như Quỳnh, em là ma quỷ hay là nữ thần tôi không cần quan tâm ! Em chiếm lấy trái tim tôi, hồi sinh tôi để rồi vứt bỏ tôi đau đớn ngoài cuộc... Em ác độc lắm !!!
Roku ngửa cổ nhìn lên trần nhà, đôi mắt màu hổ phách quánh đặc lại một màu đau thương. Các khớp tay thon dài rắn chắc nắm chặt lại với nhau làm gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Thân hình cao lớn chìm trong căn phòng tối lạnh lẽo, ánh trăng hiu hắt bên ngoài len lỏi vào một chút không đủ để sưởi ấm cảnh vật lẫn con người. Roku như chú chim đang giãy dụa trước vùng bùn sâm thẳm và tăm tối ấy, hắn đau lắm...
Tiểu Mộc cúp máy, nhỏ khẽ mỉm cười hạnh phúc rồi đứng dậy đi vào giường, Như Quỳnh đã ngủ lúc nào rồi, hơi thở đều đều. Tiểu Mộc lấy trong tủ ra một cái chăn khác đắp lên cho cô, rồi trèo lên giường mình bên cạnh. Nhỏ hí hửng vân vê chiếc điện thoại, trên màn hình là hình của Roku, nhỏ đã chụp lén hắn khi vô tình thấy hắn ngồi trong thư viện trường, điệu bộ chăm chú, chuyên tâm đọc sách của hắn làm nhỏ thất điên bát đảo.
Mà nhỏ vẫn không hiểu, Roku học chuyên ngành Dược vậy mà suốt ngày hắn cứ chăm chú vào mấy cuốn sách giải phẫu tim. Nhỏ hỏi hắn thì hắn chỉ khẽ cười không đáp, mấy đống từ dài ngoằng phức tạp nhỏ không thể chịu nổi. Bạn trai của nhỏ, siêu nhân dễ sợ !
Tiểu Mộc cất điện thoại rồi nằm xuống nhắm mắt lại, chỉ một lát, nhỏ đã đi vào cõi mộng đẹp... Tiếng gió rít bên ngoài đập vào hàng cây gần đó, nó rít mạnh đến độ đập vào cửa kính ầm ầm như muốn nứt toạc ra. Tiểu Mộc thì khỏi nói, nhỏ mà ngủ thì trời sập không hay. Còn Như Quỳnh, cô bị chứng khó ngủ nên thức giấc sau tiếng ồn. Hai mi mắt khẽ nheo lại, tiếng gió rít ầm ầm cứ đập vào cửa kính khiến cô không ngủ được đành khoác chiếc áo len màu trắng vào người rồi đi ra ngoài cửa sổ, chợt trong kí túc xá có tiếng hét thất thanh :
- QUÁI VẬT !!!!
Tiếng hét thất thanh làm rúng động cả khu kí túc xá, cả bọn ùa kín ra khỏi kí túc xá, chen lấn xô đẩy nhau tạo nên khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Mấy thầy cô trong kí túc hướng dẫn học sinh ra khỏi khu nguy hiểm, chợt cô thấy một con quái vật với mình mẩy xù xì ghê rợn và chiếc nanh nhọn hoắc đang vồ vập lấy con mồi, máu vương vãi khắp nơi... Như Quỳnh khiếp sợ nhanh chóng bay qua giường lay Tiểu Mộc dậy, cô tát vài cái lên mặt nhỏ, gấp rút nói :
- Tiểu Mộc, mau dậy đi !!!
- U..ơ ơ... có chuyện gì vậy, mình đang ngủ mà ! - Nhỏ hi hí mắt, trùm chăn muốn ngủ tiếp thì Như Quỳnh giật bay cái chăn của nhỏ, thét lên
- Ở ĐÓ MÀ NGỦ, QUÁI VẬT SẼ GIẾT CHẾT CẬU !!!
Nghe tiếng thét của Như Quỳnh làm Tiểu Mộc tỉnh cả ngủ, nhỏ bật dậy với gương mặt sững sờ :
- Cái gì, quái vật ???
- Mau lên, mọi người đã sơ tán hết rồi !!! - Như Quỳnh kéo tay Tiểu Mộc đứng dậy chuẩn bị chạy khỏi cửa nhưng đã không kịp. Con quái vật đã được vào kí túc xá, nó đang thăm dò từng phòng một... Tiểu Mộc khiếp sợ khi thấy hình dạng của con quái vật đó, nó xù xì đầy gai nhọn, hai cái sừng trên đầu nó uốn cong lại như linh dương, hốc mắt đen thui có đốm sáng màu đỏ phát ra, chiếc lưỡi dài ngoằng đánh hơi mùi vị trong không khí chảy dãi xuống mặt sàn, chiếc răng nhọn hoắc chìa ra ngoài như thể muốn đâm thủng người ta. Nhỏ sợ hãi túm chặt vạt áo Như Quỳnh, giọng nói run run :
- Như Quỳnh... nó sẽ... giết chúng ta mất !!! Làm sao đây ?
- Bình tĩnh đi, tớ sẽ tìm cách ! - Như Quỳnh khẽ nói. Tuy nhiên, ngoài miệng cô nói mạnh vậy thôi chứ cô vẫn rất đang rất sợ hãi. Bằng chứng cho thấy trên trán cô đổ mồ hôi lạnh. Đôi mắt đen đảo qua đảo lại cố tìm ra đường thoát thân. Hơi thở phì phò của con quái vật ngày một gần. Tiếng dậm chân đùn đùn càng to. Hai người cố nép vào cánh cửa phòng, đẩy cửa tủ, bàn ghế chặn ở cửa với hi vọng sẽ cầm chân nó một lát. Dường như, con quái vật nghe được tiếng động phát ra từ trong phòng, nó tiến lại gần, cố gắng đẩy cửa vào bên trong... Như Quỳnh đẩy tay cố chặn lại, bàn ghế bị đẩy rung rinh muốn đổ xuống, cô thấy tình hình này không ổn bèn quay sang nói với Tiểu Mộc :
- Tớ không thể giữ chân nó lâu được, cậu mau phá cửa sổ mau ! Nhanh lên ! - Gương mặt Như Quỳnh nhăn lại, cô đang cố hết sức dùng lực mình để chặn giữ cánh cửa nhưng con quái vật có sức mạnh khủng khiếp như vậy cô không thể thắng được.
- Được,... - Tiểu Mộc gật gật đầu, nhỏ lục tung căn phòng kiếm thứ gì đó có thể phá thanh chắn của cửa sổ, kì lạ là nhỏ không còn cảm thấy sợ hãi khi có Như Quỳnh ở đây, nhỏ có cảm giác như cô đã trải qua những chuyện đáng sợ này rồi...
- Đây rồi ! - Tiểu Mộc tìm trong tủ bếp có 1 cây búa. Nhỏ đem ra dùng hết sức chọi vào cửa sổ nhưng nó lại văng ngược ra, Tiểu Mộc thốt lên :
- Không được rồi ! Nó không bể ! - Nhỏ sửng sốt nhìn cô, Như Quỳnh gồng tay giữ cánh cửa sắp bị bung ra, cô hét lớn :
- Thử lại lần nữa, chọi mạnh vào !!!
Tiểu Mộc nhặt búa lên giơ tay ném thẳng vào cửa sổ nhưng nó vẫn bị dội ngược ra. Tiếng động bên trong càng kích thích sức mạnh của con quái vật, nó ra sức đập cửa khiến cái tủ chặn bị lung lay dữ dội. Như Quỳnh nhăn nhó, gương mặt nhễ nhại mồ hôi khó nhọc nói :
- Mau lên, tớ hết giữ nổi rồi !
Tiểu Mộc bặm môi nhặt cây búa lên, nhỏ xiết chặt cây búa trong tay khiến gân xanh nổi lên. Đôi mắt màu xanh lá ánh lên sự kiên cường, nhỏ hét lên, dùng hết sức mình giơ tay nện búa về phía cửa sổ... Búa chạm vào kiếng cường lực khiến nó nổ một cái bùm, mảnh vỡ văng tứ tung. Đúng lúc đó, Như Quỳnh hét lên :
- Chạy mau !!!
Cô kéo tay nhỏ chạy thục mạng ra ngoài, cánh cửa không còn bị giữ khiến con quái vật đẩy sập, nó đi vào thấy cả 2 cô gái đang trèo qua cửa sổ. Nó nhanh như chớp lao về phía hai người. Tiểu Mộc đã trèo thoát ra ngoài, cô vẫn còn đu một nửa người trên cửa sổ bị nó tóm lấy cánh tay giật ngược vào trong. Tiểu Mộc la thất thanh kêu cứu. Như Quỳnh bị vật xuống sàn nhà đầy mảnh thủy tinh khiến máu bắt đầu lênh láng khắp sàn. Chiếc áo ngủ màu trắng nhuốm đầy máu đỏ. Con quái vật hung hăng hơn khi thấy máu, nó bắt đầu chìa móng vuốt nhọn hoắc xé váy của cô... Như Quỳnh đạp nó nhưng nó bắt lấy hai chân cô. Cánh tay gọng kiềm của nó khóa chặt lấy chân cô. Cô giãy dụa kịch liệt trong vô vọng, do bị mất máu nên đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ, tự dưng đầu cô hiện lên hình ảnh của Tư Kỳ Phong, một giọt nước mắt lấp lánh tràn trên khóe mi.... Chợt con quái vật ồm ồm :
- Ta muốn trái tim của ngươi ! Cho ta trái tim của ngươi !!! Hãy cho ta sức mạnh tối thượng...
Đầu cô căng lên như dây đàn. Cơn đau trở nên khủng khiếp khiến người cô cong lại. Cô giữ đầu mình, điên cuồng lắc qua lại... Trong màu mắt đen đặc của cô nhiễm màu tơ đỏ, nó càng lan truyền rộng hơn... đến khi chiếm trọn cả đôi mắt. Con quái vật đang chuẩn bị moi trái tim thì bỗng nhiên, ánh sáng màu đỏ rực bao trùm cả căn phòng, bóng đen xet qua nhanh hơn cả ánh sáng, nó rú lên khủng khiếp. Cánh tay bị đứt lìa, máu chảy lênh láng hòa cùng máu của Như Quỳnh biến thành màu đen đỏ hôi thối... Nó kinh hoàng bị một lực cực mạnh đẩy dính vào bức tường,đồ đạc vỡ loảng xoảng... Nó kinh hoàng nhìn người con gái ban nãy, đôi mắt cô ta đã biến thành màu đỏ đục ngầu, mái tóc vương dài, phần mái che khuất 1 bên mắt màu nâu sậm đang tung bay trên không.... Cô cầm một thứ vũ khí trên tay, dưới chân đạp lên cánh tay của nó khiến máu tanh càng chảy đầy ra sàn. Nó rú lên tức giận lao vào định giết cô nhưng lại bị cô vung tay chém đứt một chân trái, tốc độ nhanh như chớp không ai nhìn thấy.
- Có giỏi thì hãy đến đây đoạt lấy sức mạnh tối thượng của ngươi đi !!! - Cô gái bước chầm chậm về phía con quái vật đang nằm bệt trên sàn. Nó nghiến răng tức tối muốn xé người trước mắt ra làm trăm mảnh. Cô gái ngẩng đầu để lộ khuôn mặt sắc sảo với đôi mắt màu đỏ sẫm hung ác, cô đưa tay lè lưỡi liếm lấy vết máu còn sót lại, điệu bộ lạnh lẽo tàn nhẫn đến cực hạn...
Trên tay phải của cô cầm lấy thứ vũ khí bén nhọn. Nó có hình mặt trăng khuyết sâu với độ sắc nhọn cực cao đã biến thành thứ vũ khí vô cùng lợi hại... Máu nhiễu trên đóa hoa màu vàng trên tay cầm khiến màu của nó sẫm thành đen rồi bị hút mất. Cô đi chầm chậm đến chỗ con quái vật, đưa tay nâng cằm nó lên :
- Sao vậy, tại sao không đến lấy sức mạnh tối thượng của ta ??? - Chất giọng trong veo phát ra từ đôi môi hồng mọng của cô khiến người khác không thể tin được... Con quái vật bị chấn động khi nhìn vào đôi mắt của cô. Một màu đỏ đục ngầu, sâu thẳm đến mức không thể thấy đáy, chỉ thấy những cơn bão như hố đen vũ trụ hút mọi thứ vào bên trong. Nó sợ hãi, cố tìm cách chạy trốn. Nó vung tay định đánh phía sau lưng cô để thoát thân nhưng đã bị cô bắt lấy. Sức mạnh của hắn không thể đấu lại với sức mạnh của nữ thần, cô vừa cầm tay nó vừa mỉm cười :
- Ta sẽ tha cho ngươi !!! - Khóe môi cong lên nụ cười mị hoặc. Con quái vật ngất ngây đắm chìm trong giây lát rồi bừng tỉnh. Nó ngạc nhiên rối rít cảm tạ rồi định chạy ra cửa. Nhưng đôi chân vừa mới chạm vào bệ cửa, thân hình cao lớn đã ngã gục. Như Quỳnh nhặt lấy mảnh đá hình mặt trăng trên đầu của con quái vật, đôi môi cong lên nụ cười mị hoặc :
- Ta giúp ngươi mau chóng đầu thai đã là may phúc cho ngươi !
Tại cái lỗ ban nãy mảnh đá ghim vào máu tràn xối xả. Con quái vật chết không kịp nhắm mắt. Thân hình cao lớn nằm giữa cánh cửa phòng, mùi hôi tanh lởn vởn xung quanh đến rợn người... Cô thần người một lúc lâu... Đã từ bao giờ màu đỏ trong đôi mắt cô chợt biến mất... Cô hoảng hốt khi thấy tay mình dính đầy máu, kể cả mặt dây chuyền của mình cũng nhuốm màu đỏ tanh của máu. Hai tay cô run run, đôi chân mềm nhũn không khỏi khuỵu xuống sàn, đôi mắt màu đen đặc ánh lên vẻ hoang mang tột độ
- Mình đã làm gì thế này ???....
Căn phòng tối om chỉ có ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào, mấy mảnh thủy tinh vương vãi trên sàn hấp thụ tia sáng ánh lên màu bàng bạc lạnh lẽo. Cô xòe hai bàn tay của mình mà không khỏi khiếp sợ. Chúng đầy máu, rồi nhìn đốm máu dưới sàn đi đến ngoài cửa, tất cả đều là bằng chứng tố cáo cô đã giết con quái vật đó... Đầu cô hỗn loạn... Hơi thở trở nên khó nhọc... Cô thu người lại một góc ôm lấy chân mình, gục đầu vào gối mà khóc... Tiếng nấc vang lên ai oán căng phòng, ánh sáng bạc từ trăng càng lạnh lẽo...
Đầu cô cứ vỡ vụn những kí ức, hình ảnh kì lạ. Cô thấy mình giết chết một con quái thú kì lạ, nó không phải là con quái vật nằm ở trước cửa kia. Là một con khác. Cô thấy mình đang cầm roi da giết nó, máu tanh phun đầy dưới đất, khuôn mặt hả hê đắc thắng đó... chẳng phải là của cô sao ??? Cơn đau hành hạ cô đến mệt lả, cô gục xuống mặt đất lạnh lẽo lúc nào không hay... trên tay cô vẫn nắm chặt mặt đá hình mặt trăng khuyết...
Tiếng bước chân vang lên ngày một rõ. Đôi giầy tây đắt tiền màu đen dừng lại trước mặt cô, bóng hình cao lớn quỳ xuống che phủ cả cô... Chiếc áo khoác đen phủ lấy thân hình nhỏ bé của cô. Trong mơ, cô cảm thấy mình như được bế bổng lên, nằm gọn trong lồng ngực quen thuộc... Theo bản năng cô rúc mình vào nơi ấm áp nhất, hương thơm nam tính quen thuộc xộc thẳng vào mũi làm dịu tâm hồn đang đầy hỗn loạn. Cô níu lấy vạt áo người đó. Khóe mi lấp lánh màu bạc, môi hồng khẽ mấp máy...
- Phong...
Thân hình cao lớn chợt sững lại giây lát rồi tiếp tục bước đi, người đó cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô, giọng nói trầm trầm :
- Ngủ đi, đã có tôi lo liệu tất cả !!!
Tư Kỳ Phong tiêu soái bước đi, trên tay bế bổng một cô gái xinh xắn đang mặc lấy chiếc áo măng tô dài. Hắn bước về phía cửa sau, nơi chiếc xe Lamborghini màu đen đang đợi. Vương Long mặc đồ đen kính cẩn cúi chào trước hắn. Anh mở xe phía sau cho hắn bước vào rồi cẩn thận đóng lại. Sau đó mở cửa xe phía trước ngồi vào chỗ lái khởi động xe. Chiếc xe nhanh chóng vụt mất trong màn đêm bạc.
Không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, Vương Long biết trước nên đã mặc hai chiếc áo khoác nhưng vẫn cảm thấy sóng lưng lạnh buốt. Anh khẽ liếc qua Như Quỳnh trong lồng ngực hắn. Cô bé bị thương khá nặng, lại mất sức lúc nãy. Chợt chất giọng trầm trầm của Tư Kỳ Phong vang lên :
- Tập trung lái xe ! Coi chừng mắt của chú đem làm mồi cho dơi !
- Vâng, xin lỗi chủ nhân ! - Vương Long gãi mũi cười trừ. Anh chỉ muốn đánh giá tình hình cô bé chút xíu thôi mà. Lòng chiếm hữu của chủ nhân đối với Như Quỳnh quả là đáng sợ mà. Anh đành im lặng chuyên tâm lái xe nếu không sẽ bị đem ra nhúng giấm mất. Chiếc xe băng băng trong màn đêm bạc. Nó dừng lại trước khu biệt thự cao cấp. Trước khi đi vào nhà, Tư Kỳ Phong lạnh lẽo nói :
- Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, tôi không muốn có tin đồn không hay với Như Quỳnh !
- Vâng, tôi sẽ làm ngay thưa chủ nhân ! - Vương Long cúi đầu nhận lệnh.
Tư Kỳ Phong bế Như Quỳnh vào nhà, hắn đi thẳng lên trên lầu, bật nước ấm trong hồ tắm rồi bắt đầu cởi đồ cho cô. Nhiệt độ hơi nước trong phòng tăng lên không kích thích bằng việc ngắm nhìn thân hình Như Quỳnh đằng sau lớp áo ngủ mong manh... Nhưng hắn không muốn chiếm đoạt cô thế này nên cố nén đi dục vọng đang bùng cháy ở phía thân dưới, cởi hết đồ dơ quẳng chúng vào sọt rác, bế cô vào bồn tắm rồi nhẹ nhàng kì cọ lớp máu bám trên người. Thân hình trắng trẻo huyền ảo lung linh dưới màn hơi nước khiến yết hầu hắn không khỏi lên xuống. Hắn nuốt nước bọt cái ực, khẽ thì thầm vào tai cô :
- Tôi cho em nợ lần này, mốt sẽ trả hết luôn một thể !!!
Tắm xong, hắn mặc áo cho cô rồi bế cô ra phòng ngủ. Tư Kỳ Phong nhẹ nhàng đặt cô trong lòng mình, lấy khăn bông kiên nhẫn lau tóc cho cô cho đến khi khô hẳn. Hắn chỉnh lại gối để cô ngủ ngon hơn sau đó mới kéo chăn đắp cho cô.
Nhìn gương mặt thỏa mãn của Như Quỳnh, hắn khẽ cong môi cười mãn nguyện. Hắn nhẹ nhàng tắt đèn rồi đóng cửa phòng. Khôi phục lại dáng vẻ băng lãnh, khoanh tay đứng nhìn gương mặt nham nhở của Hắc Diêm Vĩ đang chực chờ rình mò ở cửa nãy giờ. Anh ta nào có buông tha cho hắn, giở giọng chọc ghẹo :
- Thế nào, nhịn không nổi nữa liền xử rồi sao ? Cảm giác lần đầu tiên ra sao ???
- Muốn sống thì khâu mồm lại, tới thư phòng đi ! - Tư Kỳ Phong bơ những gì Hắc Diêm Vĩ nói, cái tên này mỗi lần mở mồm ra là muốn may mồm anh ta lại. Anh ta cong môi cười gian xảo rồi đi theo hắn đến thư phòng. Hắc Diêm Vĩ đi lấy rượu, Tư Kỳ Phong ngồi trên ghế sofa ngồi ngắm nghía mảnh dây chuyền tòng teng trên không
- Sao thế, đổi thú vui rồi à ? - Hắc Diêm Vĩ đẩy cái ly về phía Tư Kỳ Phong. Chất lỏng sóng sánh trên chiếc ly khẽ trôi vào miệng anh ta một ít.
- Hừ, nứt nữa rồi ! - Hắn chau mày, đôi mắt màu đỏ sẫm tập trung vào chỗ nứt của mặt đá. Điều này chứng tỏ sức mạnh của viên pha lê ngày một lớn dần khiến mặt dây chuyền không đủ sức phong ấn nó...
- Bao nhiêu rồi ??? - Hắc Diêm Vĩ khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc. Anh ta tập trung nhìn về mặt dây chuyền trên tay hắn.
- 70% ! - Hắn lạnh lẽo nói.
- Chết tiệt, nhanh vậy sao ? - Hắc Diêm Vĩ đấm vào không khí.
- Không lâu nữa đâu ! - Tư Kỳ Phong buông một câu hờ hững... khiến Hắc Diêm Vĩ trầm mặc. Anh ta chán nản gục đầu nhìn về phía chiếc bàn kính. Anh ta nhớ lại dáng vẻ lúc Minh Nguyệt trốn ở trong đó, tự dưng anh ta thấy có cái gì đó rất đáng yêu... Hắc Diêm Vĩ không tố giác cô bé vì hắn có cảm giác rằng cô bé này không có hại gì cả... Thậm chí có chút thuần khiết và đáng yêu.
Tư Kỳ Phong nhấp một ngụm rượu, hơi rượu cay nồng trôi tụt xuống vòm họng xua đi cái khó chịu trong lòng. Hắn đứng dậy đi đến kệ sách lấy ra cuốn sách cũ kĩ phai màu. Bìa sách in hình mặt trăng khuyết ôm lấy đóa hoa nở rộ, biểu tượng y hệt trên mặt đá. Những vòng tròn phong ấn xung quanh đầy những kí tự phức tạo và kì lạ. Hắn mở ra trang gần cuối, chính giữa có ô trống giữa dãy số loằng ngoằng.
- Còn bao nhiêu ? - Hắc Diêm Vĩ hỏi.
- Chúng ta... chỉ còn đúng 5 ngày !!! - Tư Kỳ Phong hít một hơi thật sâu, hắn cố tiết chế lại cảm xúc đang dâng trào trong huyết mạch. Đúng vậy, chỉ còn đúng 5 ngày nữa, sự kiện “mặt trăng máu”, thời điểm mặt trăng sẽ chỉ còn lại mảnh khuyết sắc nhọn và có màu đỏ rực... Và nơi lâu đài của hắn, trong lồng kính nơi khu vực cấm của tòa lâu đài, đóa hoa quỳnh chúa màu vàng - loài hoa trăm năm mới có một - đang thời kì chuẩn bị, sẽ nở rộ... vào đêm “mặt trăng máu“.