Từ đây, hai phương trời xa cách, đành hi vọng kiếp sau…
Studio yên tĩnh đến mức âm u, Mục Hi đang nghỉ ngơi trên ghế bỗng đứng dậy, vẻ mặt không thay đổi vỗ vỗ tay.
Sau đó, lần lượt, từng người trong tổ biên kịch và diễn viên, các nhân viên làm việc, đều vỗ tay, vành mắt cũng đỏ lên, thậm chí có người còn nhỏ giọng hoan hô.
Đạo diễn Kim đưa tay dụi dụi mắt, hướng về phía hai diễn viên chính còn đang ở trong cảnh phim nói: " Hoàn hảo, không một chút sai sót."
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, Phong Hạ tỉnh lại từ trong cảnh phim , cúi đầu thì thấy Tư Không Cảnh vẫn quỳ trên mặt đất như trước, cố gắng nhịn xuống nước mắt đã tràn đầy nơi đáy mắt.
Cô đi tới bên cạnh anh, đưa tay về phía anh.
Tư Không Cảnh ngẩng đầu lên nhìn cô, thậm chí khuôn mặt đẹp trai dưới ánh mặt mặt trời còn có chút tiều tụy,một lúc lâu sau mới cầm tay cô, đứng lên.
Trong khoảnh khắc hai người siết chặt tay nhau, mỗi người có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của người kia đang run rẩy.
Chỉ có bọn họ mới có thể hiểu diễn cảnh cuối cùng kia rốt cục hai tâm trạng cả hai như thế nào.
Từng câu thoại, từng cảnh phim, dường như dựa trên thực tế của tương lai vậy.
Bọn họ không thể đoán trước, nhưng lại có những dấu hiệu mờ nhạt của tương lai.
Anh buông tay cô ra, nhìn chằm chằm cô một lát, rời khỏi studio đầu tiên.
"Phong Hạ" Lúc này đạo diễn Kim bước vào trong studio, dùng sức bắt tay cô một cái, "Nếu như cô bởi vì 《 Hồng Trần 》 mà trở nên nổi tiếng, nhớ, đây chính là thành quả mà cô nỗ lực đạt được."
"Tôi rất hài lòng khi có thể cùng hợp tác với diễn viên như cô."
Sau khi đạo diễn Kim rời đi, lần lượt cả nhân viên làm việc của đoàn làm phim và diễn viên đều tới chúc mừng cô.
Trong lòng cô xúc động thật lâu, nhưng chỉ mỉm cười và cảm ơn tất cả mọi người.
Cả đoàn làm phim bắt đầu kết thúc công việc, cuối cùng Phong Hạ cũng có thể trở lại ghế nghỉ ngơi, uống một ngụm nước, liền thấy có một bóng người ở phía trước đang tiến lại đây.
"Chúc mừng cô." Mục Hi đứng trước mặt cô, mặt không chút thay đổi, bình tĩnh gật đầu, "Cảnh cuối cùng trong phim, là cảnh tất cả mọi người đều diễn tốt nhất."
"Cám ơn." Cô đóng nắp chai nước, nâng ly về phía anh, "Phải nói là ơn tri ngộ của Bá Nhạc, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân."
Vậy mà lần đầu tiên anh lại cười.
Phong Hạ nghẹn nước trong cổ họng, cả người cũng cảm thấy choáng.
Cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười trên mặt Mục Hi, cho nên chỉ một nụ cười nhẹ cũng làm cho cả người anh trở nên câu hồn đoạt phách.
Người đàn ông này, thật đáng sợ, giống như cây thuốc phiện.
"Anh đừng cười với tôi, rất dọa người." Cô lùi về sau một bước.
"Chỉ là gần đây tâm tình của tôi tốt hơn mà thôi." Cuối cùng anh ta bỏ lại một câu, không nói thêm cái gì nữa, xoay người rời đi.
Cuối cùng sau nhiều tháng, tới hôm nay 《 Hồng Trần 》 đã đóng máy, cuối cùng cũng kết thúc.
Jessie và Amy một người trái một người phải đang giúp cô thu dọn đồ đạc, cô đã thay quần áo, từ studio đi ra cô bắt đầu trở về là chính mình, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Tư Không Cảnh thì thấy anh đang chuẩn bị lên xe cách đó không xa.
Sau mấy tầng mây ánh mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện ở thị trấn T, gò má của anh được phủ bởi ánh nắng sớm mai, hoàn hảo đến mức không chân thật.
Cô đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn theo xe của anh rời đi, tâm trạng sau khi diễn lúc nãy càng thêm nặng nề.
《 Hồng Trần 》 kết thúc, cũng có nghĩa là ngày tháng cùng nhau quay phim, được nhìn thấy nhau cũng chấm dứt.
Anh vẫn là bạn trai của cô như trước, cũng như không thể ngăn cản anh tiếp tục là Tiểu Thiên Vương, tồn tại trong lòng mọi người giống như một vị thần.
Cũng giống như, càng ngày càng xa tầm tay, không thể với tới.
**
Công việc kết thúc, Jessie và Amy lái xe đưa cô đến bệnh viện thăm Lâu Dịch.
Khả năng hồi phục của Lâu Dịch giống như đường thẳng nằm ngang, lúc cô đến, cậu ta đã thoải mái nằm trên giường bệnh, miệng la hét không ngừng chơi các trò chơi mới nhất của máy chơi game, nhìn không ra cậu ta là bệnh nhân bị gãy xương.
Giản Vũ Doanh cũng ở trong phòng bệnh, bên cạnh còn có một chàng trai nhỏ đáng yêu.
"Hạ Hạ!" Giản Vũ Doanh khẽ mở miệng, mắt cũng chuyển sang màu đỏ.
Cô thở dài, để túi xách xuống, đi tới ôm lấy Giản Vũ Doanh.
Giản Vũ Doanh theo cô cả một năm, làm người đại diện, mọi chuyện nghĩ cho cô, quan hệ cá nhân của hai người cực tốt, bây giờ cô muốn rời khỏi Top để đến Live cũng có nghĩa phải xa Giản Vũ Doanh, Jessie và tất cả người quen.
"Thật ra thì tớ rất mừng cho cậu, biết không?" Giản Vũ Doanh cũng ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng của cô, vừa cười vừa khóc.
“Live chịu bỏ ra nhiều tiền giúp cậu là chuyện rất tốt, người khác nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, cho nên cậu nhất định phải cố gắng thật tốt."
"Được, tớ nhất định sẽ cố gắng." Cô nhắm mắt lại cười cười, "Cám ơn cậu Doanh Doanh."
"Còn nữa, môi trường ở công ty mới không giống ở đây, cậu phải học cách tự bảo vệ mình." Giản Vũ Doanh buông cô ra, "Ai, tớ suýt nữa thì quên Tư Không Cảnh nhà cậu cũng ở Live mà, tốt lắm tốt lắm, vậy tớ đây cũng không cần phải lo lắng nữa."
"Lo lắng cái cọng lông?" Lâu Dịch vứt máy chơi game, hai tay tựa vào sau gáy, "Anh không phải là người sao? Anh đây cũng ở Live mà! Giản Vũ Doanh em làm anh buồn nôn muốn chết, em không nghi ngờ người đàn ông của em sẽ thích người phụ nữ khác sao?"
Cậu ta là người lắm chuyện, ngược lại cậu ta làm cho chàng trai nhỏ bên cạnh Giản Vũ Doanh phải đỏ mặt, tất cả mọi người đều cười to.
"Cho nên mới nói, Lâu Dịch!" Giản Vũ Doanh bảo vệ bạn trai của mình, quay về phía Lâu Dịch dựng râu trợn mắt, "Cái người này, đáng đời bị Vi Vi đá!"
Lời này vừa nói ra, Phong Hạ lập tức giật mình, tầm mắt vội vàng quét về phía Lâu Dịch.
Lâu Dịch vừa thấy cô liếc tới , vội vàng khoát tay, "Tớ thật sự không cố ý dấu cậu. . . . . . Tớ hiểu rõ việc cậu quay phim quan trọng hơn, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát, vốn dĩ định chờ cậu xong việc thì mới nói cho cậu biết."
Cô nhăn mày lại, đi tới bên giường ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâu Dịch không dễ dàng theo đuổi được Trần Vi Vi, hai người thật sự là trai tài gái sắc, cùng với nhau mới được hơn nửa năm.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cô cảm thấy, Trần Vi Vi thực sự rất thích Lâu Dịch .
"Không sao cả." Lâu Dịch chẳng hề để ý liếc mắt nhìn cô một cái, "Chỉ là tớ thất nghiệp ở trong bệnh viện, cô ấy ngày ngày biểu diễn ở bên ngoài, lâu quá không gặp nhau, gọi điện thoại không nghe máy, nếu có nghe thì nói hai câu liền rùm beng lên , cảm thấy phiền, liền chia tay."
"Cậu nói?" Cô nhìn cậu ta.
"Không phải." Cậu ta thở ra một hơi thật dài, "Cô ấy nói."
"Chẳng lẽ cậu không biết, cô gái khi nói muốn chia tay, nói muốn đi, chính là vì để cho cậu đi dỗ dành ở lại sao?" Giản Vũ Doanh đứng ở một bên không nhịn được, "EQ của cậu thật sự là quá thấp."
"Ngừng!" Lâu Dịch lập tức từ trên giường ngồi dậy, "Anh hùng không nhắc tới chuyện xấu năm đó! Được, đi lấy bia trong tủ lạnh ra, hôm nay Hạ Hạ rốt cuộc cũng xong việc rồi, mấy người chúng ta, không say không về!"
. . .
Mọi người thật sự uống rất thoải mái, rất nhanh đều đã say, Giản Vũ Doanh say nhất, lúc gần bảy giờ liền bị bạn trai mang đi, bởi vì Jessie và Amy bị chỉ định đi theo một nghệ sĩ mới, tạm thời có chuyện, cũng đã nhanh chóng rời đi rồi.
Đến cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Phong Hạ và Lâu Dịch, cả đêm Phong Hạ không nói nhiều, rượu cũng chỉ uống có vài ngụm, chỉ gác chân ngồi trên chỗ trống của giường bệnh, lặng lẽ như người mất hồn.
"Tớ nói này " Lâu Dịch lại uống thêm một lon bia, cuối cùng nhìn cô, "Tớ mới là người bị thất tình, cậu ít nói như vậy làm gì?"
Cô thở dài, lắc đầu một cái, "Không biết."
"Cảm thấy mất mát khi xong việc? Tớ hiểu ." Lâu Dịch vung tay áo, "Chờ thiếu gia giao cho cậu công việc mới, bận rộn là tốt. . . . . . Hay là, cậu và Tư Không Cảnh?"
Cô vẫn lắc đầu một cái như trước.
"Cô gái này thật là ngớ ngẩn." Lâu Dịch ghét bỏ, đưa tay ra đẩy trán cô một cái.
"Lâu Dịch " Cô thoáng hồi hồn một chút, "Cậu nói thật cho tớ biết, tại sao cậu muốn chia tay với Vi Vi? Tớ không tin là các cậu bởi vì chán nản và một thời gian dài không gặp nhau."
Lâu Dịch vừa nghe cô nói như vậy, lập tức im lặng, sau một lúc lâu mới nói, "Cậu thật sự muốn nghe? Lời nói thật?"
Cô "Ừ" một tiếng.
"Tớ nói. . . . . . Là bởi vì cậu, cậu có tin không?" Đột nhiên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta lộ ra ý đùa giỡn.
Trong lòng cô "Bùm" một tiếng, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Lần trước tớ gọi điện thoại cho cô ấy, bọn tớ lại cãi nhau, tớ liền thuận miệng nói một câu, ‘ Hạ Hạ hiểu chuyện hơn, đáng giá để thích hơn em nhiều.’" tay của cậu ta nhẹ nhàng bóp lon bia, "Rồi cô ấy khóc, tớ chưa bao giờ nghe thấy cô ấy khóc như vậy, sau đó cô ấy liền nói chia tay."
Cô cứng họng một lúc, sau một lúc lâu mới cau mày nói, "Lâu Dịch, đây là cậu đang kéo tớ xuống nước sao?"
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, giữa hai lông mày lại có chút phức tạp, Lâu Dịch nhìn cô, một lát sau đột nhiên phì cười, "Ha ha ha nhìn cậu lo lắng kìa. . . . . . Ai, thật sự không phải là bởi vì cậu, thật ra thì chỉ là cô ấy cảm thấy mệt mỏi thôi, thật sự không có chuyện gì, có thể qua một thời gian ngắn nữa là tốt rồi, tớ lại làm lành với cô ấy ngay thôi."
Vẻ mặt cậu ta trở lại bình thường, uống một ngụm bia lớn vào miệng, Phong Hạ cũng thở dài một hơi, trợn mắt nhìn thẳng vào cậu ta, "Cậu làm tớ sợ muốn chết, nếu là bởi vì tớ mà làm cho hai người chia tay, tớ cũng chỉ có thể tự vẫn để tạ tội thôi."
Cậu ta là bạn tốt nhất của cô, cô đối với chuyện của cậu ta và Trần Vi Vi, luôn luôn đúng mực, tuyệt đối không muốn trở thành ngòi dẫn nổ giữa hai người bọn họ.
"Thôi nào " Lâu Dịch không muốn tiếp tục nói chuyện này, chỉ đem lon bia cụng vào lon của cô một cái, "Mượn rượu giải sầu, phải giải thật rõ ràng."
Cô gật đầu một cái, toét miệng cười, "Được, mãi mãi là bạn tốt."
"Ừ." Cậu ta ngửa đầu uống hết hơn một nửa lon, trong bóng đêm lộ ra ánh mắt đẹp có hồn , nhẹ giọng, nghiêm túc lặp lại một lần nữa, "Mãi mãi."
**
Lúc Phong Hạ đón taxi trở về nhà trọ, đã qua nửa đêm.
Cô đóng cửa lại, vừa mới hoàn hồn, liền lập tức ngây ngẩn cả người.
Phòng khách không bật đèn, ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn thấy có người đang lẳng lặng ngồi trên ghế salon.
Cô đặt túi xách và chìa khóa xuống, dụi dụi con mắt, sợ mình nhìn thấy ảo giác, chân bước về phía ghế sa lon.
Thật sự là Tư Không Cảnh.
Trên người anh khoác một cái áo khoác, trong tay còn cầm một xấp kịch bản, chỉ là tựa vào trên ghế sa lon ngủ mất rồi.
Cô nhìn anh không chớp mắt, một lúc lâu sau, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Một ngồi, một ngồi xổm, trong phòng yên tĩnh như vậy, chỉ có hai người.
—— người mà bạn yêu, nếu như đang ngủ say, bạn muốn làm gì?
—— tôi chỉ hi vọng, thời gian có thể ngừng trôi.
Tư Không Cảnh ngủ không sâu, một lúc liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy bên cạnh đang có người ngồi trên đất nhìn anh chăm chú, anh khẽ mấp máy môi, đặt kịch bản sang một bên, giơ tay về phía cô.
Cô muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện bởi vì ngồi xổm trong một thời gian dài mà chân đã tê rần.
Anh thấy thế, lúc này trên mặt chợt hiện lên ý cười, khẽ khom lưng, ôm cả người cô từ trên mặt đất vào trong lòng mình.
"Uống rượu?" Anh nhìn cô.
"Vâng, chỉ uống một chút xíu, " cô mệt mỏi tựa người vào bả vai anh, "Từ studio về , phải đến bệnh viện thăm Lâu Dịch cùng với Doanh Doanh. . . . . . Anh về lúc nào thế?"
"Sớm em hai giờ thôi." Anh tựa đầu lên trán cô, "Có mệt không?"
Cô đưa tay ôm chặt hông của anh thêm một chút nữa, "Có một chút."
Anh không nói thêm gì nữa, ôm cô lên , đi một mạch về phía phòng ngủ.
Thật sự là cô mệt mỏi đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, vừa nằm lên giường một cái liền muốn ngủ, nhưng lại dựa vào ý thức sau cùng, nắm lấy góc áo của anh, trong miệng lầm bầm một câu nói.
Âm thanh của cô rất nhẹ, nhưng anh lại nghe được rất rõ ràng.
Đừng đi.
Anh nhìn gương mặt của cô, một lát sau, cúi đầu hôn cô một cái, "Được, anh không đi."
. . .
Trong lòng cô vẫn lo lắng anh sẽ đi, lúc sáng sớm liền giật mình tỉnh lại.
Thật may, cánh tay của anh vẫn còn đặt dưới bả vai cô.
Điều này làm cho khóe miệng cô không điều khiển được mà cong lên, di chuyển cơ thể, cô nghiêng người nhìn anh.
Bây giờ, anh cách cô gần như vậy, có thể chạm tay đến.
Thật tốt.
Không nhìn có một lát, cô còn chưa kịp phản ứng, mắt cũng đã bị bàn tay của anh che lại, ngay sau đó bờ môi ấm áp của anh liền áp lên.
Trằn trọc, nghiêng trở lại.
"Hôm qua em không có tắm. . . . . ." Hô hấp của cô có chút gấp, tay cô nắm chặt góc áo của anh, "Cũng không có đánh răng. . . . . ."
Tối hôm qua còn uống rượu.
Mặt cô đã đỏ.
Nghe cô nói như vậy, anh liền dừng động tác đang làm, trong lòng cô có chút an ủi nhưng lại cảm thấy có chút mất mát
Ai ngờ, sau khi dừng lại một lát, anh lại đưa tay cởi quần áo trên người cô.
"Ah?" Làn da lộ ra bên ngoài, cả người cô nhẹ nhàng run rẩy, mở mắt nhìn anh.
"Suỵt." Anh nhẹ nhàng cởi áo của cô, cúi người, hôn lên ngực cô.
Rất nhanh, quần áo trên người cả hai cũng đã rơi lả tả ra bốn phía, anh cố định cô dưới thân, mạnh mẽ chiếm lấy cô.
Tốc độ của anh rất nhanh, sức lực cũng rất mạnh, cô muốn khóc nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, mở to mắt nhìn anh.
Nhìn anh xâm chiếm như thế nào, lặp đi lặp lại, cố chấp giữ lấy.
Khoái cảm chồng chất, cả người cô mồ hôi đầm đìa, cảm thấy những lo lắng trong lòng trước kia bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tự ti, lo lắng, khổ sở, không chắc chắn. . . . . . Sáng sớm hôm qua những cảm xúc như vậy còn dâng trào, chỉ trong nháy mắt liền trở thành mặt biển yên tĩnh.
Cô chỉ biết giờ khắc này, anh hoàn toàn thuộc về cô.
"Hạ Hạ. . . . . ." Rất nhanh, anh đến cao triều, anh cố gắng kiềm chế, rời khỏi hai chân của cô, nhẹ nhàng nói vào tai cô, "Chuyển đến nhà của anh . . . . . . Chủ nhật tuần này."
Trong giọng nói của anh có tiếng thở dốc, nhưng cũng rất kiên định.
Anh đi vào quá sâu, cả người cô liền cong lên, anh nói đi nói lại hai ba lần, cô mới gật đầu, biết điều đồng ý .
**
Trời dần dần sáng, Tư Không Cảnh ôm cô đi tắm rửa, sau đó lại đến phòng bếp làm bữa sáng.
Thật sự cả người cô không còn hơi sức nhưng cũng có thể nói là làm nũng, muốn ăn sáng trên giường, anh cưng chiều cô, tùy theo ý của cô còn từng miếng từng miếng đút cho cô.
"Anh phát hiện, anh đang nuôi một con mèo nhỏ." anh dùng tay xoa xoa khóe miệng của cô.
"Trên thế giới này đáng yêu nhất chính là mèo nhỏ." Cô nhìn anh nháy mắt, "Tư Không, em ăn no rồi."
"Tốt." Anh dọn bát đũa, nhìn đồng hồ trên tay một lát, "Đến giờ rồi, hôm nay anh phải tới thành phố Q tuyên truyền cho số mạng thần chi."
"Được, để em tiễn anh." Cô vội vã xuống giường, "Anh để bát đũa ở đó, lát nữa em rửa là được rồi."
Hai người đi tới cửa, anh xoay người nhìn cô, "Chủ nhật anh mới về, chìa khóa nhà anh để trên tủ ở đầu giường."
"Được " Cô vội vàng giúp anh sửa sang lại cổ áo, "Em sẽ nhờ Lâu Dịch chuyển đồ giúp, anh không cần vội vã trở về."
Anh nhìn cô không chớp mắt.
Mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng trên mặt cô rất dễ dàng nhìn ra vẻ mất tinh thần và lệ thuộc.
Anh chờ cô sửa sang cổ áo xong, cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, "Anh đi đây."
“Vâng." Cô vẫn cố gắng nở nụ cười, "Em chờ anh trở về."
Anh cũng cười, nhìn cô một lần nữa, mở cửa, đi ra ngoài.
Một bước, một bước.
Nếu như lúc này anh quay đầu lại, thì có thể nhìn thấy.
Cánh cửa dần dần khép lại, cô mỉm cười nhìn anh rời đi nhưng trên gò má từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi.