Đã Lâu Không Gặp

Chương 32: Chương 32




Xuân đi đông tới, một năm, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Mùa đông của thành phố S vẫn lạnh như trước, mấy ngày nay, trời mưa lại thêm tuyết, nhiệt độ thấp tới cực điểm.

Có thể hoàn toàn với khí hậu lúc này, chính là bộ phim điện ảnh ‘Hợp âm cuối cùng’, trước khi công chiếu, bộ phim được tuyên truyền một cách công phu, gần như là khắp thành phố, thậm chí còn trở thành điểm nóng của làng giải trí..

Do Phong Hạ đảm nhiệm vai nữ chính, bạn tốt của cô Tưởng Nghi cúng góp vai nữ phụ Nhị Hào, hai nữ hiện cùng với đạo diễn và nhưng diễn viên khác hiện đang ở một buổi họp báo, không khí trong hội trường lúc này nóng vô cùng.

Trả lời tốt, tất cả ánh mắt nơi đây gần như rơi lên người Phong Hạ, và lại những điều mọi người bàn luận không chút liên quan tới bộ phim.

“Summer.” MC cầm micro, cười tủm tỉm nhìn Phong Hạ. “Nghe nói sau khi bọ phim này công chiếu, cô sẽ thử bước chân vào lĩnh vức ca hát? Dựa vào ca khúc chủ đề lần này, cũng là bài cô tự mình biểu diễn.”

“Đúng vậy.” Mái tóc của Phong Hạ rất dài, khó uốn lên, mái tóc màu cà phê tôn lên bộ trang sức trang nhã và khuôn mặt tinh xảo. “Thật ra thì tôi chỉ hát bài hát chủ đề, chỉ coi như là hát phụ, hát chính là một vị tiền bối cực kỳ tài năng, cho nên áp lực trong lòng rất lớn, luôn cảm thấy mình hát không tốt, sau đó lại ra ngoài nghe trong phòng thu âm, thật may vì bái hát chính rất hay, cho nên tôi cũng không quá mất mặt, hơn nữa cũng vào cuối năm, tôi cũng mong mọi người có thể nghe một chút gì đó.”

Dứt lời, cô cười nhẹ. “Về phần có thể lấn sân sang lĩnh vực ca hát hay không, phải đợi ông chủ tôi cho phép đã.”

“Theo lời nói của tổng giám đốc Mục, anh ấy hết sức ủng hộ!” Vẻ mặt MC hớn hở. “Hiện tại, cô đang là át chủ bài của LIVE, cũng rất thân với tổng giám đốc Mục, việc thử lấn sân sang lĩnh vực ca hát, tất nhiên khiên cho người hâm mộ rất kích động.”

“Nếu quả thật có thể phát triển ở lĩnh vực ca hát, vậy tôi sẽ làm thật hoàn hảo.” Cô ôn hòa nói.

“Dĩ nhiên, nếu như Summer thật sự làm ca sĩ, còn có Lâu Dịch hỗ trợ! Có Quỷ tài và Vũ vương giúp đỡ, có thể đoán trước cô sẽ có những người dẫn đường rất tốt!” Lúc này vẻ mặt MC có chút mập mờ.

“Chỉ cần cậu ấy không ngại tôi hát quá tệ, động tác quá cứng nhắc.” Cô đối mặt với lời trêu chọc, vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ.

Lúc này, MC nhìn tấm thẻ trên tay, đột nhiên chuyển một cái. “Nói đến chuyện diễn viên lấn sân sang làm ca sĩ, cũng giống với Thiên Vương Tư Không Cảnh không gì không làm được, cái gì cũng đều rất thành công, Summer, năm nay, cô đóng bộ phim ‘Hồng Trần’ với Tư Không Cảnh khiến người hâm mộ hoài nghi hai người là người yêu, nhưng sau đó cũng không có thêm lần hợp tác nào nữa, cô có muốn anh ấy hướng dẫn mình trên con đường trở thành ca sĩ hay không?”

Lời nói của MC vừa dứt, rất nhiều mê điện ảnh liền kích động hét ầm lên, Phong Hạ khẽ hạ tròng mắt xuống, hồi lâu sau, chỉ cười. “Uranus rất bận rộn, nếu như có thể mời được anh ấy coi như cũng là một vinh hạnh.”

Trả lời những lời này xong, trên cơ bản buổi họp báo đã kết thúc, sau đó cụp hình chung với toàn bộ đoàn làm phim, cô liền được hai trở lý bảo vệ đưa xuống khán đài rời đi.

Sau khi ra tới sau hội trường, Tưởng Nghi cũng ba chân bốn cẳng chạy tới, đưa tay vỗ vai cô, rời khỏi hội quán rồi lên xe cùng cô.

“Hạ Hạ.” Lên xe, Tưởng Nghi thả lỏng cơ thể, lười nhác tựa lên vai cô. “Lúc này, lúc cậu trả lời vấn để cuối cùng, giọng nói có chút trốn tránh.”

Cô ngẩn người, vén tóc ra sau tai. “Hả? Thảo nào gần đây mình cảm thấy tiếng Trung của cậu ngày càng tốt, thì ra là mình kém đi.”

Tưởng Nghi lớn lên ở Mĩ, tiếng phổ thông cực kỳ kém, lúc này lại bị cô nói cho ngẩn người, liền giận dữ hừ một tiếng. “Không nói chuyện với cậu… mình chỉ nói thật, suy nghĩ một chút liền cảm thấy kỳ lạ.”

“Gì vậy?”

“Cậu nghĩ xe, ban đầu lúc cậu đóng bộ phim ‘Hồng Trần’ đó, người hâm mộ của Tư Không Cảnh đã ghét cậu vô cùng? Còn hắt nước, sau đó cậu càng ngày càng may mắn, trong tất cả các ngôi sao nữ hợp tác với Tư Không Cảnh, nhìn qua một vòng, vẫn thấy cậu là tốt nhất.” Tưởng Nghi liên tiếp nói. “Ah, đúng rồi, gần đây cậu có liên lạc với anh ấy không?”

Phong Hạ đưa tay hạ cửa xe xuống. “Không, không liên lạc hơn mấy tháng rồi.”

Cách lần cô đạt được giải thưởng vào năm ngoái, đã một năm.

Một năm nay, thật ra thì cô cũng không gặp anh mấy lần, bình thường cũng hiếm khi có tin nhắn.

Thậm chí ngay cả Sharon, đều cho rằng cô đã chia tay với anh rồi.

“Vậy… rốt cuộc đây là chuyện gì?” Tưởng Nghi khoát tay. “Cậu đừng nói với mình gì mà chia tay vui vẻ, mình không tin, cuối cùng thì hai người đã chia tay chưa?”

Cô cắn môi, hồi lâu sau, khuôn mặt nhẫn nhịn lắc đầu. “Cũng không tính như vậy, mình không biết.”

Một năm nay, cô hối hả ngược xuôi, bận quay phim, bận luyện tập, thậm chí ngay cả nhà, cũng rất ít khi trở về, có mấy lần trực tiếp ngủ lại công ty, ngày hôm sau tiếp tục làm việc.

Về phần anh, cô có thể biết, chính là mức độ nổi tiếng của anh như sấm nổ bên tai, mọi lĩnh vực đều có anh tham gia, chỉ cần tên anh xuất hiện, tất nhiên là nơi được tập trung cao nhất.

Đêm giành được giải thưởng đó, sau khi khó thở ôm lấy tuyệt vọng, hai người cũng không biết tiếp theo nên làm gì, cũng không hẹn mà cùng chọn cách này.

Tất cả giống như lúc đầu, tiếp tục làm công việc của mình.

Cô nhắm mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên.

**

Bởi vì năm ngoái biểu hiện của Tưởng Nghi trong bộ phim điện Ảnh của William vô cùng xuất sắc, được Mục Hi chọn trúng, vào đầu năm nay đã ký hợp đồng với Live, sau buổi họp báo hai người cùng nhau trở về công ty, trực tiếp đi lên tầng cao nhất, đi vào phòng họp của Mục Hi.

Còn chưa vào phòng họp,từ bên ngoài đã nghe thấy giọng nói khá cao của một người đàn ông, Phong Hạ vừa nghiêng tai nghe, phát hiện giọng nói có chút quen thuộc, gõ cửa, liền nắm tay cầm mở ra.

“Tôi biết rõ khả năng của anh trong lĩnh vực ca hát, huống hồ tôi cũng viết vài bài hát để dự phòng, Live có một đội ngũ âm nhạc vô cùng chuyên nghiệp, cần gì phải nói mình không có khả năng?”

Trong phòng họp, Lâu Dịch đang đứng trước chỗ ngồi, hai nắm đấm đặt lên bàn, cau mày nhìn Mục Hi. “Tôi không cần biết sẽ chuẩn bị cho album lần này, nhưng tôi nghĩ mình đã nói rõ, tôi tuyệt đối có năng lực giúp Summer hoàn thành xong album này.”

Chờ anh nói xong, mới phát hiện Phong hạ và Tưởng Nghi đang đứng trước cửa, anh ngẩn ra, liền ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, trên mặt lại bộ dạng không quan tấm như thường ngày.

“Bất kể cậu có năng lực hay không,” Mục Hi ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt không chút thay đổi nói. “Quản lý tốt chính cậu là được rồi.”

Trong phòng họp trừ Lâu Dịch và Mục Hi, còn có mấy nghệ sĩ, lúc này lại không dám nói dù chỉ một câu.

Phong Hạ đi lại vị trí của mình ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi Lâu Dịch bên cạnh. “Chuyện gì vậy?”

“Bước đầu chuẩn bị cho album mới của cậu đã tiến hành rồi.” Lâu Dịch nhìn cô, sắc mặt khá khó coi. “Mời ca khúc solo, tuy nhiên các bài hát lại không phải do đội ngũ âm nhạc của Live sáng tác.”

Sau khi nghe anh nói cô ngẩn ra, nhìn về phía Mục Hi.

Mục Hi thấy cô nhìn sang, liền dựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay nhấn điện thoại nối bộ, trầm giọng nói. “Đưa tài liệu vào.”

Anh vừa hạ điện thoại, cửa phòng họp lập tức được mở ra, Phong Hạ ngẩng đầu nhìn, vừa uống nước thiêu chút nữa nghẹn lại cổ họng.

Người đi vào căn bản không phải là trợ lý của Mục Hi, Kevin.

Chỉ thấy hai người qua nhiều năm ở cùng nhau, cuối cùng, Trịnh Vận Chi thừa nhận mình là vợ hợp pháp của Mục Hi, đang mặc một bộ váy màu đỏ tím đi vào, da cô rất trắng, tấm lưng ong và cặp mông mảnh khảnh càng thêm nổi bật, liền khiến cho ánh mắt của người khác không thể dời đi.

Hình ảnh như vậy, chỉ có một câu để hình dung. Thản nhiên đứng, toàn thân thướt tha.

Mục Ho vừa thấy Trịnh Vận Chi, vẻ mặt lập tức thay đổi, Trịnh Vận Chi bước mấy bước tới trước mặt anh, trong tay cầm một tập tài liệu. “Bảo vệ của công ty anh quả xứng với chức vị của mình, nếu mình em muốn mang trong mình mười trái bom nguyên tử giấu dưới áo lót, bọn họ dĩ nhiên không nói gì cho qua… đoán chừng hiện tại anh đã tan thành từng mảnh vụn rồi.”

Tiếng nói của cô vừa dứt, Tưởng Nghi ngồi một bên đã nhịn không được cười thành tiếng.

Mục Hi nghe thấy thì mặt đỏ lên, im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nói với tổ trưởng Lệ Thanh. “Mấy người về trước đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ nói lại với mọi người.”

Vài tổ trưởng không dám nhiều lời, hai mắt nhìn nhau, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn phòng.

“Anh đuổi bọn họ đi làm gì? Em cũng không có ý nói cảm giác ngủ với anh mà.” Trình Vận Chi thản nhiên ném tài liệu lên bàn, xoay người rời đi.

Mục Hi nhìn bóng lưng của cô, gương mặt đẹp trai còn đen hơn tấm sắt, cho đến khi cô đi tới cửa anh mời trầm giọng nói. “Lúc về nói tài xế đưa em qua siêu thị một chuyến.”

“hả? Tại sao?” Trịnh Vận Chi ngừng bước, quay đầu lại.

“Trong nhà không còn mũ nữa.” Mục Hi đưa tay mở tài liệu, gương mặt lộ vẻ vênh váo tự đắc ngày thường. “Hoặc nếu em không muốn mua,không sao, anh cũng không ngại.”

Chờ anh nói xong, Tưởng Nghi trực tiếp cười đến lăn từ trên ghế xuống.

Phong Hạ và Lâu Dịch cũng không nhịn được, cố gắng khắc chế không để mình cười quá rõ ràng.

Trình Vận Chi đứng trước cửa, như bị một đao chém vào lục phủ ngũ tạng, hồi lâu sau cũng không nói gì, đỏ mặt. ‘Rầm’ một tiếng, cửa lập tức đóng lại.

“Phong Hạ.”

Cửa vừa đóng lại, Mục Hi liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước. “Trong lĩnh vực diễn viên cô đã cực kỳ phát triển, cần tìm một đường phát triển mới, mà lúc này bộ phim điện ảnh ‘Hợp âm cuối cùng’ được trình chiều, tôi sẽ tạm ngừng các công việc tiếp theo của cô, cô chỉ cần chuyên tâm làm tốt chuyện này.”

Anh nói xong, đưa tài liệu trong tay cho Phong Hạ, đưa tay ấn điều khiển ti vi.

Màn hình trân vách tường lập tức chiếu hình ảnh cơ bản của album, còn có phong cách nhạc chủ yếu, cô cúi đầu vừa nhìn tài liệu, vừa nhìn hình ảnh trên màn hình.

“Những việc chế tác va tuyền truyền vẫn sẽ LIVE chịu trách nhiệm.” Mục Hi bình tĩnh cầm điều khiển. “Nhưng về phần mười ca khúc đầu trong album, đều do một người khác phụ trách.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Nghe vậy, tim cô đột nhiên đập ‘thình thịch’.

“Hôm qua, Tư Không Cảnh đến phòng tôi nói chuyện hợp tác.” Ánh mắt của Mục Hi lạnh lùng lại sắc nhọn. “Điều khoản trên hợp đồng vô cùng rõ ràng, không dùng danh nghĩa công ty của Tư Không Cảnh, mà chỉ lấy danh nghĩa cá nhân của cậu ta, tự mình soạn một album hoàn chỉnh vì cô.”

Ba chữ đó, từng chữ một, nặng nề đánh vào tim cô.

Vẻ mặt của Lâu Dịch ở một bên cũng trở nên phức tạp, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

“Tôi nhận giao kèo này.” Mục Hi đứng lên từ trên ghế. “Cho nên, ngày mai cậu ấy sẽ gửi các bới hát tới đây, cũng sẽ tranh thủ thời gian tới LIVE giúp cô chuẩn bị.”

“Tôi không quan tâm chuyện của cô, tôi chỉ mong cô có thể toàn tâm toàn ý hoàn thành công việc của mình, phối hợp với cậu ấy.”

Bàn tay cầm tài liệu của Phong Hạ nắm chặt, lâu sau, khẽ gật đầu, trong lòng lại không biết có loại cảm giác gì.

**

Hôm sau, cô tới phòng thu âm để thử âm, quen với các thao tác trong quá trình, khoảng tám giờ đêm, Lâu Dịch hoàn thành công việc,lập tức chạy tới nhìn cô.

“Cả ngày hôm nay, cậu cảm thấy thế nào?” Lâu Dịch đợi cô bước ra từ phòng thu âm, đưa cho cô một cốc nước.

“Hoàn hảo.” Cô cắn môi, trên mặt là vẻ mệt mỏi không chút nào che dấu. “Nhưng mình vẫn cảm thấy chất giọng của mình chưa được tốt, không đạt được tiêu chuẩn như cậu.”

Sau khi nhe xong, Lâu Dịch cười một tiếng, nhíu mày. “Nếu cậu đạt tới tiêu chuẩn của mình, mình lập tức đem danh hiệu Quỷ Tài và Vũ Vương của mình cho cậu… lần trước cậu thu ca khúc chủ đề, thầy giáo không phải nói cậu có thiên phú sao? Cho nên, mình có lòng tin, nói cách khác, đừng có mà cướp bát cơm của mình.”

Cô bị anh chọc cho cười thành tiếng, hít thở sâu. “Ừ… hiện tại mình có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc ra album đầu tay rồi, thật là hồi hộp.”

“Chờ cậu quen với cảm giác này, sẽ cảm thấy hát cái gì cũng sẽ dễ dàng.” Anh nhìn cô. “Ca khúc, biểu diễn, đại diện cho một cá nhân, đại biểu cho một thời kì, đại biểu cho một tấm lòng, đầu tiên cậu cần phải quen với nó, sau đó bắt đầu đưa những tình cảm của mình vào bài hát, nói có vẻ khó, nhưng thực ra cũng rất dễ.”

“Ừ.” Cô gật đầu, giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại chán nản.

Lâu Dịch nhìn cô, đoán được suy nghĩ của cô, vừa định nói, đột nhiên cửa chính bị mở ra.

Nhân viên của Live đưa Tư Không Cảnh vào, hết sức cung kính nói với anh mấy câu, dặn dò nếu có bất kì vấn đề gì có thể trực tiếp gọi anh ta vào, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Phong Hạ đứng tại chỗ, chỉ mới nghe thấy tiếng ‘Ừ’ trầm thấp, trái tim cô đã bắt đầu căng lên.

Thậm chí, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Giống như có một bãi mìn nơi đáy lòng, không chạm vào, không cảm thấy, chỉ khi nào đến gần, lập tức cảnh giác.

Phòng thu âm lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, Tư Không Cảnh cởi áo khoác đặt ở một bên, vẻ mặt thả nhiên đi về phía bọn họ.

Lâu Dịch thấy anh đi tới, trên mặt lập tức không còn nụ cười, chỉ vỗ nhẹ bả vai cô, mở cửa ra ngoài, mặt không thay đổi liếc qua Tư Không Cảnh.

Cô nhìn Tư Không Cảnh, nhìn anh mặc áo sơ mi trắng, áo len màu đen, từ từ đi về phía mình.

Tầm mặt trở nên hơi mơ hồ.

Trùng trùng điệp điệp.



“Tư Không, anh có biết, em thích đàn ông phối đồ vào mùa đông thế nào không?”

Mùa đông đầu tiên hai người ở cùng nhau, cô nằm lỳ trên giường, nâng hàm, nhìn anh ở một bên gọt táo cho mình, gật đầu suy tư. “Áo sơ mi trắng và một chiếc áo khoác màu đen, như vậy thôi, rất đơn giả.”

“Anh mặc như vậy là dễ nhìn nhất.” Khi đó, cô nhìn sườn mặt dịu dàng của anh, nghịch ngợm cười. “Bảy tám chục tuổi, anh cũng mặc như vậy cho em xem, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.