Đã Lâu Không Gặp

Chương 56: Chương 56




Cô mệt mỏi, đến khóc cũng không thể phát ra âm thanh, trên thân thể toàn những dấu vết màu hồng, anh nhìn đến nóng mắt, lại biết cô không thể chịu nổi nhiều hơn, chậm một lát, đứng dậy ôm cô xuống giường đi vào phòng tắm.

Trong bồn tắm có nước nóng, trước tiên anh ôm cô vào trong, sau đó chính anh cũng tiến vào.

“Ngày mai, anh phải đi thành phố N một chuyến, phần hậu kỳ ‘Thanh Sắc’ còn một chút nữa.” Anh để cô tựa vào ngực mình, cho thêm nhiều nước ấm một chút, nói. “Bời vì liên quan đến nhân viên, không thể đem công việc đến thành phố S, chỉ có thể trở về thành phố N hoàn thành.”

Cô nhắm mắt mệt mỏi, nghe vậy khẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh. “Anh đi bao lâu?”

“Khoảng 2~3 tuần.” Anh lấy sữa tắm, tắm cho cô.

“Lâu vậy…” Cô mấp máy môi, nhích lại gần ngực anh hơn, nhỏ giọng lầm bầm. “Tại sao lại phải đi lâu như vậy?”

“Trước kia, đêm nào anh cũng về thành phố S kiểm tra video của em, trạng thái làm việc vào ban ngày không tốt, cộng thêm việc lần này đi nước ngoài du lịch, làm trễ nải tiến độ, phải nắm chặt thời gian để đền bù.” Anh nhích lại gần trán cô. “Quảng bá phim tuyền hình, trong một tháng, đều có kế hoạch.”

Cô suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói. “…Vậy em có thể đi cùng anh không?”

Mặc dù biết nói vậy là không tốt lắm, nhưng hiện tại, cô không muốn tách anh ra, dù chỉ một phút.

Anh nghe lời nói của cô, động tác trên tay dừng lại, trong đó có một tia cười nhẹ. “Em quên album của mình rồi hả? Trốn việc nữa, những giáo viên của em có thể đuối tới bắt em không?”

“Anh là ông chủ phòng làm việc, tất cả bọn họ phải nghe theo.” Cô dứt khoát ngồi dậy, nhìn vào mắt anh, có lý chẳng sợ. “Ông chủ mang người thân đi chơi, họ sẽ không ngại.”

“Hạ Hạ.”

Anh sợ cô cảm lạnh, giơ tay ôm cô về trong nước, từ tốn nói. “Ban đầu chúng ta đã nói, muốn tận tâm tận lực làm xong album này, không thể kéo dài thêm nữa, không thể vì tình cảm của chúng ta mà phạm giới, đúng không?”

Giọng nói anh dịu dàng, cũng rất hợp tình hợp lý, cô cũng không biết phản bác thế nào, rũ con mắt xuống không nói tiếp.

“Anh sẽ sớm trở về.” Anh hôn lên mắt cô. “Chăm sóc mình cho tốt, đừng để bị cảm, mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em.”

Anh càng dịu dàng, cô lại càng muốn khóc, nhưng lý trí cho cô biết cô phải làm thế nào, mím môi nhẹ ‘vâng’ một tiếng.



Ngày hôm sau, Tư Không Cảnh rời khỏi thành phố S, cô cũng về phòng làm việc tiếp tục tiến hành việc chuẩn bị album và tập luyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đã đến cuối tháng hai.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, anh mới đi có mấy ngày, tâm trạng cô lại đặc biệt tốt, liên tiếp viết được mười bài hát, trong đó còn có mấy bài tự cô viết, các giáo viên rất hài lòng với mấy bài hát.

Một ngày bận rộn, buổi chiều, lúc ở trong phòng thu âm, cô cảm thấy bụng mình hơi đau, trong lòng liền thấy không ổn.

Buổi tối trở về nhà, cảm giác đó còn rõ ràng hơn, cô cầm băng vệ sinh chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên là dì nguyệt tới.

Trong nháy mắt, cô lập tức trở nên chán nản.

Tắm xong, cô không muốn ăn cơm tối, cuộn mình trong chăn, nắm trong phòng chờ điện thoại của anh.

Thường ngày, hơn mười giờ anh sẽ gọi đến, nhưng hôm nay đã hơn mười một giờ rưỡi, điện thoại di động của cô vẫn còn tối đen.

Một người cô đơn ngồi trong phòng, lại không giải thích được, tại sao dì nguyệt lại tới, cộng thêm bụng càng lúc càng đau, cô không nhịn được, trực tiếp lấy điện thoại qua.

Bên kia điện thoại mọt lúc sau mới bắt máy, giọng nói anh rất nhẹ nhưng tràn ngập mệt mỏi. “Hạ Hạ.”

“Anh vẫn còn làm việc sao?” Bên cô chỉ có một mình, giơ tay lên che điện thoại di động.

Anh không trả lời, giống như đang đi bộ, mấy giây sau mới hỏi cô. “Có phải trong người không thoải mái không?”

Cô mấp máy môi, đáng thương nói. “Ừm, đau bụng…”

“Nhớ anh sao?” Hồi lâu, anh cười nhẹ.

Đôi tay yếu ớt lấy chăn lên che mắt, cô vùi đầu vào trong chăn, giọng nói càng lúc càng nhỏ. “Anh mấu trở về, được không…”

Cô rất nhớ anh, trong lòng lại có điều không thoải mái không nói được, có rất nhiều lời, cô muốn nói với anh.

Thật ra chỉ tách ra một tuần mà thôi, huống hồ mỗi ngày hai người đều gọi điện thoại, nhưng buổi tối tỉnh dậy, bên cạnh không có ai, cô sẽ cảm thấy uất ức.

Đến chính cô cũng không thể không nghi ngờ, năm năm này, đến tột cùng,cô đã dùng cách gì để trải qua cảm giác nhớ nhung này.

Sau khi nói xong, cô vẫn yên lặng chờ câu trả lời của anh, một hồi lâu, giọng nói của anh mới truyền đến. “Hạ Hạ.”

“Hả?”

“Mở cửa?”

Cô ngẩn ra, lập tức vén chăn lên, nhảy xuống giường bằng tốc độ nhanh nhất, gần như là chạy đến cửa.

Mở cửa, cô lập tức thấy anh đang đứng bên ngoài, mặc dù trên mặt còn đọng vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười nhìn cô.

Ánh mắt cô lóe lên mấy giây, không nói hai lời, tiến lên một bước ôm lấy anh, giọng nói có chút rung động. “Anh… sao đột nhiên lại về?”

“Có một con mèo nhỏ nhớ anh như vậy… anh lập tức làm công việc ba ngày trong một ngày, trở về trước thời gian.” Anh giơ tay nắm lấy vai cô, sờ sờ tóc cô. “Cắt tóc rồi hả?”

“Ừm.” Cô chui ra từ trong ngực anh, để anh vào nhà, quay một vòng dưới ánh đèn phòng khách, cười tủm tỉm. “Nhìn được không?”

Anh đặt hành lý ở cạnh cửa, cởi áo khác xuống, nhìn cô, giương môi. “Rất đẹp.”

Cô người đi về bên cạnh anh. “Tuần này, em viết vài bài hát, còn quá mực cần đến, Penny đều nói nó rất được.”

“Còn có, hôm nay, trong phòng thu âm, em thu hai bài hát, lát nữa cho anh nghe.”

Anh đi vào phòng bếp rửa tay, uống nước, cô lập tức đi theo, cho anh uống hết nước, đặt ly xuống, cô còn muốn nói gì đó, lại bị anh ôm vào trong ngực.

“Có phải có điều gì không vui không?”

Cằm anh đặt trên đầu cô, vì mệt mỏi, mà tốc độ nói chuyện rất chậm. “Anh cảm thấy…”

“Trong điện thoại, em vừa nói bụng em đau.” Anh nghĩ nghĩ, buông cô ra, cúi đầu nhìn cô. “Có phải…”

Cô giãy dụa trong chốc lát, cúi thấp đầu đáp. “Vâng…”

Anh thật sự hiểu rõ, cô muốn lừa cũng không lừa được.

Anh cúi đầu nhìn mặt cô, một lát sau, cong cong môi. “Hạ Hạ, nói như là buồn thì người buồn hơn là anh mới đúng chứ? Dù sao anh cũng không cần thiết ‘một lần đã trúng’.”

“Hơn nữa.” Anh ôm ra bước ra khỏi phòng bếp. “Lần này không mang thai bảo bào, ngược lại anh lại không thấy buồn.”

“Hả?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu.

Anh đưa cô đi vào phòng ngủ, ôm cô nằm trên giường xong, ngồi bên cạnh cô. “Hai ngày nay anh nghĩ, sau khi quảng bá bộ phim ‘Thanh Sắc, sẽ có một buổi họp báo, chương trình phỏng vấn, sau khi em phát hành album cũng sẽ có hoạt động tương tự, em cần phải cố gắng một chút, anh muốn kết quả tốt nhất, cho nên, lúc này có bảo bảo, quả thật có hơi sớm.”

“Là ngày đó anh không suy nghĩ chu toàn.” Anh giơ tay vuốt gương mặt cô, dịu dàng. “Hạ Hạ, không có gì phải buồn, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, em không tin tưởng vào thực lực của anh sao?”

Trong lời nói của anh có chút cười, cũng gần như có thể thuyết phục cô, nhưng cô vẫn cảm giác trong lòng có chút buồn bực.

“Bụng còn đau không? Anh pha cho em cốc nước đường nhé.” Anh đắp lại chăn cho cô, muốn đứng dậy.

Cô lại đột nhiên kéo tay anh, dựa vào bờ vai anh.

“Tư Không…” Giọng nó cô buồn. “Em rất muốn chúng ta có một đứa con.”

Kết hợp giữa khuôn mặt của hai người, dùng hợp tính cách của cả hai, khuôn mặt của dòng họ‘Tư Không’, con của hai người.

Một sinh mệnh nhỏ dễ thương như vậy, cô nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, cô tin anh cũng sẽ như vậy.

Trong phòng yên tĩnh, anh nhẹ nhàng bao tay cô trong lòng bàn tay, nhẹ giọng cười. “Nó sẽ đến với lúc thích hợp nhất, chờ tới lúc chúng ta sắn sàng đón nó tới, chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi.”

**

Đầu tuần tháng sáu, bộ phim ‘Thánh Sắc’ đã bán cho một kênh truyền hình nổi tiếng với số tiền trên tám con số.

Một loạt hoạt động trước khi phát sóng phim truyền hình đều do Tư Không Cảnh sắp xếp, cô cũng không cần lo lắng nhiều, chỉ cần toàn tâm toàn ý chuẩn bị album.

Trước buổi phát sóng chính thức của ‘Thanh Sắc’, cô và người đảm nhận nhiều vai trò – anh, đã có mặt tại buổi họp báo.

Lửa nóng trong buổi họp báo gần như hất tung mái nhà, mc đã nói ‘Yên lặng’ rất nhiều lần, người phía dưới mới bớt làm loạn.

Dù sao, sacndal của Thiên Vương và Thiên Hậu đã xuất hiện từ vài năm trước, đến lúc mọi người chôn hy vọng xuống đáy lòng, năm ngoái, hai người lại quay phim cùng nhau và tiết mục tỏ tình, đến đầu năm nay thì quang mình chính đại đi du lịch Florence và Mĩ… MẶc cho mọi người điên cuồng thảo luận, hai người vẫn luôn không xuất hiện trước mặt công chúng ra bất kỳ thông báo chính thức nào.

Nhưng cho dù đã lâu như vậy, bây giờ mới cùng xuất hiện cùng nhau trước mặt công chúng, cũng không có bất kỳ lời nói ghét bỏ, phê bình nào, ngược lại, tất cả mọi người đều chỉ muốn chúc phúc cho hai người.

Cả làng giải trí, cũng chỉ có hai người, mới làm được như vậy.

Sau khi mở màn, Mc có nén khát khao buôn chuyện, sau khi hổi một chút vấn đề về bộ phim truyền hình, hỏi một cách bóng gió. “Summer, xin hỏi, cô còn có kế hoạch lấy thân phận người yêu để hợp tác với Uranus nữa không?”

Cô ngồi trên ghế, thản nhiên tiếp lời. “Chuyện tương lai luôn hông thể nói chính xác được, hơn nữa tôi còn đang trong quá trình chuẩn bị album.”

“A! Thì ra Summer đã ẩn ý thừa nhận chuyện hai người là người yêu!” Mc bắt được điểm quan trọng, mắt mày hớn hở.

Âm thanh dưới đài ầm ĩ, kích động, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tư Không Cảnh, lại cười nói. “Không thừa nhận, tôi cảm thấy sẽ không ai tin.”

Trả lời, thông minh, hài hước, khiến đèn flash dưới đài liên tục lóe lên.

“Nếu như mọi người đều để ý chuyện tôi và Uranus như vậy, không bằng đặt sự chú ý của mình về bộ phim ‘Thanh Sắc’ trước.” Cô dừng một chút lại nói. “Sau đó còn có chương trình trên tivi, nếu hiệu quả của ‘Thanh Sắc’ tốt, chúng tôi sẽ cùng nhau xuất hiện.”

Câu trả lời của cô vẫn rất qua loa,mc hiển nhiên không hài lòng, lấy can đảm hỏi Tư Không Cảnh. “Uranus, anh sẽ đối xử thế nào với người hâm mộ của hai người đây?”

Anh không trả lời ngay, suy nghĩ trong chốc lát, bình tĩnh nói. “Nếu có quyết định gì quan trọng, chúng tôi sẽ không gạt mọi người.”

“Chỉ hy vọng mọi người vẫn có thể cho chúng tôi đủ không gian riêng tư, cảm ơn.” Anh thản nhiên cười, trả mic lại, giơ tay ý bảo kết thúc buổi họp báo.



Hiệu quả của bộ ‘Thanh Sắc’ quả nhiên tốt hơn dự đoán mấy lần.

Bộ phim được mọi người hoan nghênh, đực thảo luận trên nhiều trang internet, mọi người bàn luận, nhất là phần cảnh nóng trong phòng bếp, tỉ lệ người xem lập kỷ lục mới trong lịch sử phim truyền hình, hơn nữa các quốc gia khác cũng tranh nhau mua bản quyền.

Bộ phim truyền hình này đạt được rất nhiều hạng nhất trong lịch sử phim truyền hình, thậm chí còn có người thống kê, ảnh hưởng của bộ phim tình cảm này rất lớn, lực ảnh hưởng của những nghệ sĩ trong phim cũng rất lớn, đó là điều chưa bao giờ có trong lịch sử.

Buổi tối, tivi phát sóng buổi lễ trao giải, Ánh Sao Rực Rỡ.

Trên tấm thảm đỏ kéo dài từ cửa chính đến hội trường, kiến trúc dùng màu trắng làm chủ đạo với hai hàng cây xanh tốt, truyền thông, người hâm mộ, tất cả tạo thành một đám đông nhốn nháo.

Vào lúc nghi thức thảm đỏ tiến hành được một nửa, Tư Không Cảnh và Phong Hạ xuất hiện đúng như lời trong buổi họp báo.

Ánh đèn rọi xuống như ban ngày, cô mặc một bộ lễ phục màu trắng để lộ lưng, khoác tay anh mặc một bộ âu phục màu đen bước xuống, đi lên thảm đỏ.

Khuôn mặt như điêu khắc, không ai có thể xứng đôi bằng.

Như một đôi thần tiên, nhưng mà cũng chỉ như vậy.

Cả hội trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai điên cuồng, còn vang dội hơn tiếng hét của tất cả ngôi sao lớn gộp lại, mà họ cũng hết sức phối hợp, đi vài bước, sẽ dừng lại để người hâm mộ mà giới truyền thông chụp hình.

Đi trên thảm đỏ đến nơi mc đang đứng, người mc nhìn hai người, vẻ mặt kích động đưa hai người đến giữa sân khấu.

Chờ hai người ký chữ lên bảng, nữ mc đỡ tim, nói vô cùng khoa trương. “Tôi cảm thấy, giờ khắc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra ngoài!”

“Uranus, Summer.” Mc nam lập tức cướp lời. “Là hai nghệ sĩ quyền lực nhất trong làng giải trí, hai người có gì muốn nói với người hâm mộ không?”

Biết Tư Không Cảnh vẫn không thích nói nhiều trước mặt mọi người như cũ, Phong Hạ giành lấy mic, cười nói. “Chúng tôi luôn cố gắng làm những tác phẩm hay hơn dành tặng mọi người, những cái khác thì không thể báo lại, chỉ có thể chỉ có thể thành kính cảm ơn mọi người.”

Ánh mắt Tư Không Cảnh vẫn rơi trên người cô, hình như chỉ cần nghe cô nói là được rồi.

Sau khi nói chuyện mấy câu, sau khi mc chúc tối nay hai người có thể đạt giải, mới lưu luyến để họ rời đi.

Tiến vào trong hội trường, sau khi hai người đã ngồi xuống vị trí của mình, cô mới thở dài, nhỏ giọng làm nũng anh. “Mệt chết đi được… vừa rồi đèn flash suýt nữa khiến em nhìn đường cũng không rõ.”

Mười ngón tay của hai người đan xen, vẻ mặt thản nhiên, con mắt tuấn mĩ chợt lóe. “Chờ buổi lễ kết thúc, chúng ta về nhà đi, thế nào?”

Cô gật đầu, nhìn gương mặt của anh một hồi, đột nhiên nói. “Tư Không, nếu tối nay em không đạt được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất thì làm thế nào…”

Tác phẩm này là tâm huyết của hai người, cũng là nhân chứng cho tình yêu của hai người sau năm năm, cô rất muốn dùng vinh dự cao nhất, để tặng cho anh, năm năm này đã khổ cực kiến tạo một đế quốc vì cô.

“Không thể nào.” Cùng lúc với ánh đèn trên sân khấu hạ xuống, anh nắm lòng bàn tay của cô đưa đến bên môi của chính mình. “Sáu năm trước anh đã nói qua câu đó, em còn nhớ không?”

Không quan tâm đến ánh mắt và lời nói của người khác, em là người phụ nữ duy nhất và là nữ chính xuất sắc nhất trong lòng anh.



Sau khi buổi lễ trao giải tiến hành được một nửa mới bắt đầu đến những giải thưởng nặng kí nhất.

Mc nói ra nhưng diễn viên nữ được đề cử cho giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, ống kính máy quay lập tức lia đến những người được đề cử, chiếu lên màn hình lớn, Phong Hạ nhìn khuôn mặt mình trên màn ảnh, tim đập thình thịch thịch, lập tức nắm lấy tay của Tư Không Cảnh.

Sau đó, anh lập tức cầm lấy tay cô, mạnh mẽ bao trong lòng bàn tay.

“Người giành được giải nữ chính xuất sắc nhất là…” Người ban thưởng cố ý kéo dài giọng. “Phong Hạ của bộ phim ‘Thanh Sắc’.:

Sau một giây yên tĩnh, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, cô nhìn gò má mình xuất hiện trên màn ảnh lớn, bên tai giống như liên tiếp vang lên tiếng nổ.

“Hạ Hạ.”

Trên mặt Tư Không Cảnh hiện lên một nụ cười kinh ngạc, đáy mắt lại phản chiếu khuôn mặt vui mừng lại không biết nói sao của cô. “Chúc mừng em.”

Cô ngơ ngác nhìn anh, khi anh nở nụ cười khích lệ thì từ từ đứng lên.

Dọc theo đường đi, trong ánh mắt mọi người đều là sự chúc mừng, cô đi từng bước lên bục nhận thưởng, trong đầu đột nhiên thoáng qua vô số suy nghĩ.

Đi tới trên sân khấu, nhận lấy cúp, cô đi tới trước ống nói, hít sâu một hơi.

Thật ra thì mấy năm anh rời đi này, cô cũng nhận được không ít giải thưởng lớn, bao gôm cả Thiên Hậu, nhưng không có lần nào như hôm nay, khiến chiếc cúp trên tay cô phát run.

“Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn…” Cô nhìn dưới đài, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. “Cảm ơn các nhân viên làm việc trong đoàn làm phim ‘Thanh Sắc’, không có sự trợ giúp và cố gắng của mọi người, tôi cũng không có giải thưởng này trong tay, cảm ơn mọi người.”

Cô cười cười, ánh mắt đột nhiên lại nhìn thấy Mục Hi và Trịnh Vận Chi ngồi ở góc trái hội trường, còn có Sharon, Lâu Dịch, Trần Vi Vi và Tưởng Nghi. “Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn gia đình và bạn bè tôi, cảm ơn những người bạn của tôi đã đến đây ngày hôm nay, mọi người là hậu phương kiên cường nhất của tôi trong sáu năm nay.”

“Tôi nhớ được, lần đầu tiên mình nhận được giải thưởng, mình còn là người mới chịu rất nhiều chất vấn về kỹ năng diễn xuất.” Ánh mắt cô xa xăm, giống như đang hồi tưởng ngày trước. “Lúc nhận được giải thưởng, tôi có nói với mọi người, sau này, một ngày nào đó, khi mọi người nhắc đến tên Phong Hạ, sẽ không nghĩ đến là một bình hoa hay người mới nữa, mà là một nghễ sĩ nữ tài hoa hơn người đáng để kính trọng… bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự là tuổi trẻ gan lớn, dám nói ra những lời như vậy.”

Tất cả mọi người phía dưới đều nhẹ giọng nở nụ cười, cô cũng cười. “Chỉ là may mắn, hôm nay vẫn có thể đứng ở chỗ này, cũng không tính là nuốt lời, đúng không?”

Cô dứt lời, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhìn về chỗ ngồi của Tư Không Cảnh.

Cho dù rời đi rất xa nhưng dường như cô vẫn cảm nhận được anh đang nhìn chăm chú lên màn hình.

Hốc mắt hơi chua xót, cô cố gắng uốn cong môi. “Cuối cùng, tôi còn muốn cảm ơn một người.”

Theo lời của cô, những người quay phim lập tức lia ống kính về phía Tư Không Cảnh.

Trên màn ảnh khổng lồ, gương mặt anh bình thường vẫn luôn lạnh lùng, nhưng lại vì cô, đáy mắt lại lộ ra một chút ấm áp, khiến mọi người đang ngồi ở đây phai nhẹ giọng cảm thán.

“Người này, đã dạy tôi rất nhiều, nhiều vô cùng.”

Sáu năm, từ khi cô hai mươi tuổi đến khi cô hai mươi sáu tuổi, anh khiến cô lệ thuộc vào anh, dạy cô cố gắng, dạy cô buông tay, dạy cô tự tin, dạy cô kiên cường, cũng dạy cô lớn lên.

Dạy cô nhớ lại và tiếp tục, cũng dạy cô yêu.

“Bốn năm trước, khi tôi đạt được giải Golden Melody Awards cúng đã từng cảm ơn anh, khi anh đang ở một nơi cách đây cả một đại dương rộng lớn, cũng giống như tôi, cố gắng vì một mục tiêu.”

Năm năm này, thật ra thì hai người vẫn chưa cố một khắc chân chính chia lìa.

“Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi nguyện ý buông tha bao nhiêu vì anh ấy, cũng nguyên ý tranh thủ bấy nhiêu vì anh.” Cô nói tiếp, từng câu từng chữ. “Cho nên, tôi sẽ tiếp tục cố gắng hoàn thành giấc mơ tôi muốn cho anh ấy thấy.”

Xuyên qua mọi người, bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của cô kiên định lại dịu dàng. “Nhưng đợi đến một ngày tôi hoàn thành, tôi sẽ giống như những người phụ nữ bình thường khác, ở bên cạnh anh, tồn tại như một người nhỏ bé nhất.”

Em sẽ rời đi những thứ em từng theo đuổi, cuộc sống sinh hoạt tràn ngập hình bóng em, trở lại sau lưng anh, bồi bạn với anh, là một người vợ bình thường nhất, chăm sóc anh, làm bạn với anh, là người bạn già ở tuổi xế chiều.

“Anh ấy là thầy giáo vỡ lòng của tôi, là vai nam chính trong cuộc đời tôi, cũng là đạo diễn… hay sau này là người nhà của tôi.” Cuối cùng cô giơ cúp lên, nhận lấy tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, nở nụ cười đẹp nhất. “Tư Không Cảnh, đây là phong cách tỏ tình của Phong Hạ.”

Cuối cùng em cũng có thể là vinh quang của anh.

Thoát khỏi ánh hào quang của anh, vẫn liên quan đến mọi điều của anh, cuối cùng trở thành ngôi sao sáng, làm bạn với anh trong vũ trụ mịt mờ.

Cảm ơn anh trong những năm tháng rất dài đó, vẫn chớ em như cũ, cuối cùng… tìm được em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.