áng sớm, Mộ Dung Lợi một đầu mồ hôi lạnh từ trong mộng tỉnh lại, trợn mắt
nhìn đỉnh giường mang phong cách cổ xưa, sa trướng tinh xảo mà giản đơn, tim đập mạnh và loạn nhịp một lát, rồi sau đó rốt cục nhớ ra hết thảy.
Nàng có chút thất bại hai tay ôm đầu rên rỉ.
Sau khi xuyên không liền gặp một giấc mơ quái dị làm cho người ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây là biểu thị tương lai nàng gặp phải thập phần
thảm đạm?
Diệp Thế Cẩm tiêu sái không một tiếng động bước vào phòng, liếc mắt một
cái liền nhìn đến người nằm bên trong đang ôm chăn lăn qua lăn lại,
không ngừng nhắc đi nhắc lại không có thiên lý linh tinh gì đó, hắn
không khỏi bật cười. Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Lạ giường sao( Câu
này em chém , convert là “ lại giường sao” )?
“Tiểu huynh đệ.”
Thanh âm vừa vang lên, Mộ Dung Lợi giống như bị người điểm huyệt phút
chốc cứng đờ, sau một đạo thanh âm thanh thúy mang theo tức giận bay
ra,“Ngươi vào bằng cách nào?” Nàng rõ ràng có cài chốt cửa nha.
Hắn hờ hững trả lời,“Tự nhiên là dùng chân đi vào.”
Mộ Dung Lợi nhịn không được hít sâu,“Nếu đem phòng ngủ tặng cho ta ở,
vậy thì nên tôn trọng ta, ta chưa cho phép ngươi vào, thực thất lễ, Diệp công tử!” Ba chữ cuối cùng , nàng cơ hồ là bật ra từ kẽ răng.
Diệp Thế Cẩm không cho là đúng cười đáp:“Ta cùng với tiểu huynh đệ đều là nam nhân, có gì mà không được.”
Vấn đề rất lớn, ngươi nếu là Gay, ta mới đến, còn phải dựa vào này thân
phận giả nam nhân nhờ ngươi che chở, tạm thời còn không thể vạch trần
tây dương kính. Vạn nhất bị phát hiện giới tính, sự tình liền phiền
toái.
Tâm tư dạo qua một vòng, Mộ Dung Lợi cúi đầu nhìn trung y đơn bạc trên
người, không thể không nhìn thẳng vào nguy cơ sắp sáng tỏ trước mắt, ôm
chặt chăn trước ngực, nàng kiệt lực trấn định lên tiếng:“Tuy rằng như
thế, nhưng ta thật sự không quen, Diệp công tử vẫn là trước đi ra ngoài, đợi ta rửa mặt chải đầu xong sẽ đi tìm ngươi .”
Hắn đương nhiên biết nàng lo sợ điều gì, việc này hắn cũng không nóng
lòng vạch trần, mỹ nhân mặc nam trang cũng rất có phong tình, hơn nữa
hành tung giữa hai nam nhân ít kiêng kỵ hơn là nam nhân với nữ nhân.
Quan trọng là hắn không thể giống Tam đệ lúc trước, vô liêm sỉ một mực
dính lấy người ta.
“Ta đây ra ngoài chờ tiểu huynh đệ.”
“Hảo, hảo.” Mộ Dung Lợi ước gì hắn lập tức biến mất, lúc này chỉ cần hắn đứng bên cạnh xốc màn lên, giới tính của nàng tức khắc bị lộ.
Diệp Thế Cẩm vừa đi ra, nàng liền bay nhanh đứng lên khỏi giường, vì quá gấp mà còn đụng phải cái giường . Sau đó tìm lược chải qua loa buộc tóc thành đuôi ngựa, còn cắm thêm một cây trâm ngọc.
Xuyên không còn đưa quần áo trang bị, Mộ Dung Lợi cảm thấy hệ thống xuyên không này phục vụ rất chu đáo.
Cuối cùng, nhìn chiếc gương đồng giả làm mặt quỷ, nàng sửa sang lại vạt áo, bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa đi ra liền nhìn đến mĩ nam thanh tú động tác tao nhã pha trà.
Mỗi động tác đều phong tình dễ nhìn, không ngờ lại là nam nhân, nàng lại một lần nữa bóp cổ tay.
“Tiểu huynh đệ lại đây cùng nhau uống chén trà.”
“Sáng tinh mơ rời giường, ngươi liền lấy một ly trà xanh ra tiếp khách?” Trà có giải quyết cái đói được không, đại ca.
“Trà có thể thanh tâm minh mục ( Tâm tình bình tĩnh , tâm minh mẫn ).”
Giống nhau không có nghe thấy ý tứ của nàng, Diệp Thế Cẩm chỉ ra ưu điểm của trà.
“Ngươi quả thật cần thanh tâm minh mục.” Mộ Dung Lợi lại nói ý. Lại một tên Lương Sơn Bá ngốc nghếch!
Diệp Thế Cẩm thản nhiên quét nàng liếc mắt một cái, nhợt nhạt cười,“Tiểu huynh đệ thật sự là nhất ngữ trung ( một câu trong đích ).” Hắn chẳng
những cần thanh tâm minh mục, khẩn cấp nhất chính là hạ hỏa.
Hắn một người thanh tâm quả dục(tâm trong sáng) về nhà ,người nhà và
bằng hữu đều nói hắn sẽ xuất gia làm tăng nhân, thế nhưng bởi vì nàng ở
tại cách vách mà làm một đêm mộng xuân, sáng sớm sau khi đi tắm nước
lạnh, liền ăn no khổ trà tĩnh tâm. Vừa rồi là do nàng cứ vù vù ngủ
nhiều,hắn mới đi vào nhiễu nàng.
Vốn ý nàng là chế nhạo hắn, kết quả hắn hào phóng thừa nhận, Mộ Dung Lợi không còn gì chống đỡ, nàng mất mặt, có chút hậm hực đi qua ngồi xuống.
Diệp Thế Cẩm rót tách trà đưa nàng : “Uống chén trà này, tự nhiên có người đưa thứ tiểu huynh đệ cần đến.”
Nàng hồ nghi tiếp nhận trà. Thực sự? Giả? Uống trà còn có người đưa thức ăn tiến vào? Nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định tin tưởng người khác ,nàng
ngửa cổ uống trà.
Vị đắng lập tức lan tràn trong miệng, nàng cau mày trừng chén trà trong
tay, rồi đi trừng người rót trà cho mình, lấy ánh mắt chất vấn: Ngươi
xác định đó là trà, không phải nước Hoàng Liên?
“Hương vị thế nào? Có phải giữa cái đắng có chút ngọt?” Diệp Thế Cẩm mỉm cười hỏi.
“……” Ngọt cái đầu quỷ nhà ngươi, đắng chết ta!
Thấy nàng muốn nổi giận những lại ẩn nhẫn, tâm tình của hắn nhất thời vô cùng tốt.
Đang lúc Mộ Dung Lợi muốn đập mặt bàn, đột nhiên có người lặng yên không tiếng động tiến vào, cầm hộp thức ăn để lên bàn rồi lại không tiếng
động lui ra.
Nàng nhất thời trợn tròn mắt, nhìn Diệp Thế Cẩm xem, lại nhìn hướng người kia vừa rời đi, mồ hôi lạnh xông ra từ sau cổ.
Thời đại có võ công thật là khủng khiếp! Nhất là đối với một người không võ công như nàng, chỗ này rất nguy hiểm, chủ nhân nguy hiểm, hạ nhân
nguy hiểm, tóm lại toàn bộ đều nguy hiểm.
Làm như không thấy vẻ mặt nàng biến đổi liên tục, Diệp Thế Cẩm mở miệng,“Ngươi không phải đói bụng ư, nhanh ăn đi.”
Cân nhắc một chút, Mộ Dung Lợi cảm thấy vấn đề no bụng mới là quan trọng trước mắt, cho nên quyết định trước ăn no rồi mới nói sau.
Nàng trước đây vốn là xuyên không, rồi sau đó bị vây trong một mảnh hoa
mai một đêm, làn sương trắng mỏng manh bay chung quanh, dường như mỗi
một đóa hoa mai nở rộ đều mở miệng chờ cắn nuốt nàng, cảm giác ấy thật
sự làm cho người ta không rét mà run.
E ngại gật đầu, nàng cảm giác đói khát mười phần, lúc này dù toàn đầu ngưu quay , nàng cũng sẽ gặm sạch.
Thấy tốc độ nàng hạ đũa làm người ta không kịp nhìn, hắn chỉ có thể dùng gió cuốn mây tan, ngoan thôn hổ yết(Kiểu như Ăn như rồng cuốn) để hình
dung.
“Khẩu vị của ngươi thật tốt.” Diệp Thế Cẩm vẫn giữ im lặng quan sát cảm
thán tự đáy lòng. Nàng ngay cả phần thức ăn của hắn cũng giải quyết
sạch, thật là không có dáng điệu của một cô nương gì hết.
Ăn no, Mộ Dung Lợi không hề xấu hổ nói:“Có thể ăn chính là phúc, có thể
ăn đại biểu lòng ta vô lo lắng, thân thể khỏe mạnh, khỏe mạnh của ta
chính là hiếu thuận tốt nhất đối với cha mẹ, cho nên ăn uống tốt là
đúng.”
Hắn bật cười, gật đầu,“Nói có lý, thụ giáo(tiếp thu điều vừa được học).”
“Đúng rồi, Diệp Thế Cẩm, nơi này là chỗ nào?” Nhất thời lanh mồm lanh miệng, nàng liền gọi thẳng tên hắn.
Hắn cũng không để ý,“Nơi này là Phú Quý sơn trang, ta là nhị thiếu gia
sơn trang.” Dừng đũa, hắn nhìn nàng, làm như vô tâm hỏi:“Tiểu huynh đệ
hoàn toàn không biết gì về nơi này sao?”
Nàng đương nhiên đáp,“Không biết a.” Nàng giơ tay chỉ chỉ lên
trời,“Ngươi cũng nhìn thấy ta là từ trên rơi xuống, ta là mạc danh kỳ
diệu xuất hiện như vậy, ngươi nghĩ ta hiểu biết bao nhiêu với thế giới
này của các ngươi.” Nếu không phải trương phá ký thi (???) , nàng còn
muốn hỏi xem đây là triều đại nào a.
“Muốn ta thuyết minh đại khái một chút cho ngươi sao?” Hắn tao nhã hữu lễ hỏi.
“Vậy thì quá tốt.” Mộ Dung Lợi nhất thời không nghĩ đến hắn tại sao
không nghi ngờ về phương thức nàng xuất hiện, thậm chí không hiếu kỳ về
nơi nàng từng ở trước đây. Sau này nhớ lại, nàng mới hiểu được nam nhân
này có bao nhiêu phúc hắc!
Diệp Thế Cẩm thanh âm ôn nhuận lộ ra một cỗ độc hữu thanh lãnh, nghe vào trong tai giống như gió mát sơn tuyền. Cho nên, nghe hắn chậm rãi giới
thiệu Đại Đường phong thổ nhân tình, Mộ Dung Lợi cảm thấy đây chính là
một loại hưởng thụ, hơn nữa hắn còn là một cực phẩm soái ca, quả thực là hưởng thụ trong hưởng thụ.
Giấu giếm thanh sắc đảo qua biểu tình thèm nhỏ dãi của nàng, Diệp Thế
Cẩm âm thầm buồn cười trong lòng, lại không có nửa điểm không hờn giận.
Thèm nhỏ dãi sắc đẹp của hắn không phải chuyện xấu, mà còn dễ dàng hơn
cho một số chuyện, chung quy so với Ôn Nhu tham luyến nữ sắc , nàng còn
dễ dàng đối phó hơn.
Trước khi đánh thức nàng, hắn đã phân phó từ trên xuống dưới bên trong
trang phải kín miệng về chuyện liên quan tới Ôn Nhu, khi nào hắn đạt
được mục đích mới nói cho nàng biết .
“Đi thôi, trước mang ngươi đi thăm Tẩy Mặc Các ta ở” Nói nửa ngày, hắn
quyết định mang nàng ra bên ngoài đi dạo quanh Mai Lâm một chút, nếu
không cô nam quả nữ, trong đầu hắn ngẫu nhiên lại hiện lên một đoạn ngắn giấc mộng xuân, hại hắn cơ hồ cầm giữ không được muốn gục ngã.
Vì ngày hôm qua rơi xuống đang là buổi tối, nàng lại nhất thời không
quan tâm tới xung quanh, hiện tại ban ngày đi ra ngoài vừa thấy, Mộ Dung Lợi trên mặt lập tức trắng bệch.
Mai Lâm! Một mảng lớn Mai Lâm!
Tối hôm qua một mảnh Mai Lâm trong mộng kia cùng cảnh trước mắt kỳ dị
này hòa hợp thành một thể, nàng cơ hồ phân không rõ cảnh trong mơ với
cảnh thật nữa .
“Làm sao vậy?”
“Thật sự là gặp quỷ!” Đối với câu hỏi của hắn , nàng mắt điếc tai ngơ,
thì thào tự nói,“Như thế nào lại giống Mai Lâm trong mộng tối hôm qua
như vậy?”
Diệp Thế Cẩm nghe vậy liền nhíu mi. Mai Lâm?
Đêm qua trong mộng hắn mơ thấy trên một phiến hoa mai , hắn ăn nàng sạch sẽ, chẳng lẽ nàng cũng mơ giống như vậy?
Không, không đúng, nếu đúng thì mặt nàng hẳn là đỏ lên chứ không phải trắng bệch……
“Ngươi mơ thấy cái gì?”
Tựa như đột nhiên hoàn hồn , Mộ Dung Lợi quay đầu nhìn hắn nói:“Ngươi có tin hoa mai ăn thịt người không?” Không đợi hắn trả lời, nàng lại tiếp
tục nói:“Ta thấy hoa mai thật lớn trong mộng, một mảnh sương trắng bao
phủ quanh nó, rõ ràng hoa nở đẹp như vậy, nhưng ta có cảm giác chúng
muốn cắn nuốt ta, hơn nữa lúc đó ta không thể dời đi được.”
Giống như bị người khác vạch trần tâm sự, bên tai Diệp Thế Cẩm nóng
bừng, trên mặt cũng có chút hồng hồng, hắn mất tự nhiên nắm tay che ở
bên môi , dẫn theo vài phần giải thích né tránh,“Một giấc mộng mà thôi,
có khả năng liên quan đến nơi ngươi rơi xuống là Mail Lâm, đừng để ở
trong lòng.”
Mộ Dung Lợi không nghi ngờ hắn, nhân tiện lên tiếng:“Cũng đúng,nghĩ như vậy quả nhiên tốt hơn nhiều.”
“Đi thôi, ta mang ngươi đến Mai Lâm đi dạo.”
“Thời điểm hoa mai nở, nơi này nhất định rất đẹp.” Nàng vừa đi dạo trong Mai Lâm, vừa cảm thán.
Ánh mắt Diệp Thế Cẩm bắt đầu dịu dàng,đưa tay sờ một cành mai, giống như có thể nghe thấy nhịp đập của cây. Hắn vốn yêu thích hoa mai từ nhỏ,
thích nhất là lục ngạc mai. Vì thế, liền sai người trồng mai tại nơi hắn ở, mỗi khi có bông tuyết trắng xóa, hoặc bước chậm trong Mai Lâm, hoặc
dựa vào cửa sổ thưởng thức mai, luôn luôn ôm ấp những tình cảm khác
nhau.
Chậc!
Mộ Dung Lợi nhìn thẳng mắt. Hắn trời sinh gương mặt mang theo vài phần
thanh lãnh(trong trẻo và lạnh lùng), một nét ôn nhu dịu dàng này cũng đủ sức giết người, đánh thẳng vào trái tim nàng, lúc này nàng đã quyết
định cho dù hắn bị cong, cũng muốn uốn cho hắn thành thẳng. ( Chị nghĩ
anh bị gay nên muốn uốn lại cho thẳng )
Chờ Diệp Thế Cẩm hoàn hồn thu lại hướng nhìn, ý cười đã tràn đầy khóe
mắt. Bộ dáng nàng si mê thật đáng yêu! Hắn nhịn không được giơ tay nhéo
cái mũi thẳng khéo léo của nàng, cười nói:“Nhìn cái gì mà nhìn đến
choáng váng thế này.”
“Diệp Thế Cẩm, ngươi rất đáng nhìn.” Ngươi nếu không thích nam nhân thì lại càng tốt.
“Thích nhìn?”
“n.” Nàng dùng sức gật đầu, đồng thời lấy lưng tay xoa xoa nước miếng tàng hình.
“Vậy nhìn đi.” Hắn tiến đến nói nhỏ bên tai nàng, mang theo một chút hương hoa mai xẹt qua.
Bị hắn đột nhiên vô cùng thân thiết, Mộ Dung Lợi cơ hồ muốn nhắm mắt chờ hắn hôn, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở nàng nơi này là thời cổ đại
bảo thủ, mặc dù là triều Đường tiến bộ nhất, cũng không tiến bộ đến cái
trình độ này.
Diệp Thế Cẩm thiếu chút nữa không khống chế được mà hôn nàng, hai phiến
môi đỏ mọng gần trong gang tấc kia như cây thuốc phiện khiến người ta
muốn phạm tội,câu dẫn hắn mất hồn.
Mạnh mẽ bình tâm, xoay người nhìn về phía xa, che giấu những xao động trong lòng,“Chúng ta sang bên kia một lát.”
“Được.” Mộ Dung Lợi khó nén thất vọng. Gánh nặng bẻ cong thành thẳng còn xa a.
Diệp Thế Cẩm cước bộ dần dần đi xuống dưới, cuối cùng đứng ở một gốc cây mai to nhưng không kém phần duyên dáng, ánh mắt không tự chủ được dừng ở phiến đất trống dưới tàng cây.
Giấc mộng trong trí nhớ rõ ràng như vậy, thậm chí nhiệt độ từ da thịt
nàng vẫn còn dư vị ấm áp ở đầu ngón tay hắn. Hắn tinh tường nhớ rõ hương vị mất hồn khi hai người hợp thành một thể……
Mộ Dung Lợi đi theo hắn dừng lại cước bộ, theo ánh mắt của hắn nhìn gốc cây mai, nhìn một hồi mà vẫn không hiểu ra điều gì.
Cây mai này có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Vì sao nàng nhìn không ra nó có chỗ nào đáng giá để si mê như thế?
“Diệp công tử, ngươi đang nhìn cái gì?”
Thanh âm của nàng vang lên bên cạnh kéo Diệp Thế Cẩm đang miên man bất
định trở về thế giới thực, hắn âm thầm nắm hạ quyền, khi quay đầu nhìn
nàng cũng là lúc hắn lấy lại phong độ.
“Không có gì, nghĩ đến một việc thôi.” Nói xong, hắn thật sâu nhìn nàng .
Mộ Dung Lợi không hề phát giác buột miệng hỏi ,“Là chuyện gì?” làm ngươi mê mẩn như vậy.
Hắn mỉm cười, vươn tay khẽ vuốt một bông mai gần đó, ý tứ nói :“Về sau sẽ nói cho ngươi.”
“Được .” Nàng thực thức thời không có truy vấn tới tận cùng vấn đề.
“Đúng rồi, cái này cho ngươi đeo.” Nhìn hắn đưa qua một cái túi hương, Mộ Dung Lợi chưa vội tiếp nhận mà là khó hiểu nhìn hắn.
“Sao vậy?” Thấy nàng bất động, Diệp Thế Cẩm đơn giản tự mình động thủ
buộc ở bên hông cho nàng, túi hương đạm yên sắc phối hợp quần áo tối màu trên người nàng, không đậm không nhạt , vô cùng thích hợp.
Nhìn hoa mĩ nam tự nhiên có hành động vô cùng thân thiết, Mộ Dung Lợi nhịn không được nháy mắt vài cái.
“Cái này để phòng muỗi thôi, túi hương này có hương liệu do ta tìm người phối chế, có thể tránh muỗi, hơn nữa mùi cũng nhẹ, ngươi hẳn là sẽ
thích nó.”
“Vậy…… Cám ơn.” Nàng thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng lại nghĩ không ra có chỗ nào không đúng.
Diệp Thế Cẩm thắt nút dây buộc cho nàng,rồi nâng mâu nhìn nàng nhẹ nhàng cười,“Đừng khách khí với ta, ngươi từ trên trời rơi xuống, mà ta có thể đón được ngươi từ trên trời rơi, đây đều là duyên phận.”
Ngàn năm có một!
Đột nhiên, Mộ Dung Lợi nghĩ ra một việc, nai con trong lòng lập tức vui
vẻ nhảy loạn – nếu thành công bẻ thẳng hắn, hắn quả thật là nam nhân
chất lượng phi thường tốt a.
Đúng rồi! Mộ Dung Lợi bỗng nghĩ ra có chỗ không đúng.
Nàng hiện tại là nữ giả nam, mà nam nhân trước mắt này lại săn sóc tỉ mỉ với một nam nhân như thế, tựa như trời đất nóng quay cuồng , vừa xoay
đầu đã gặp một trận mưa tầm tã khiến tâm nàng nhất thời thấu lạnh.
Hắn cong hoàn toàn như thế, nàng có thể bẻ thẳng không?
Sau khi đi ra từ Mai Lâm, Diệp Thế Cẩm liền phát hiện tâm tình Mộ Dung
Lợi tựa hồ rất không vui. Hắn nghĩ nàng là tưởng nhớ về gia hương,muốn
khuyên giải an ủi nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không thể chân
chính trấn an lòng của nàng, cho nên chỉ đơn giản là cái gì cũng không
nói, im lặng đi bên cạnh nàng.
Mà Mộ Dung Lợi nhìn đến kiến trúc sân nhà ngoài Mai Lâm cùng các phó
dịch tỳ nữ , tâm tư dần dần bị dời đi sự chú ý, không còn luẩn quẩn
trong vấn đề bẻ thẳng nữa.
Mai Lâm kia quả nhiên ba tầng lầu các tinh xảo không khác gì chốn đào
nguyên cho ẩn sĩ tị thế (đi ở ẩn , tránh sự đời), mà Mai Lâm này quả
nhiên cẩm tú phồn hoa giống như trần thế hỗn loạn.(=.= , chỗ này tự dưng văn kém quớ =[[ )
Phú Quý sơn trang danh phù kỳ thực, khắp nơi đều lộ ra đại khí phú quý,
nhưng đại khí này lại không phải chỉ là có thể đạt tới tráng lệ đơn
giản, mà là từ trong ra ngoài đều lộ ra xa hoa phú quý mới chân chính là nhà đại phú, điều này làm cho Mộ Dung Lợi cực kỳ cảm thán trong lòng.
“Ngươi nói còn có phía sau núi?” Vẻ mặt nàng kinh hỉ.
Diệp Thế Cẩm mỉm cười gật đầu,“Muốn đi xem không?”
Nàng do dự một chút.
“Làm sao vậy?” Hắn có chút khó hiểu. Nàng rõ ràng rất hưng phấn, hẳn là muốn đi mới đúng.
“Đi nửa ngày rồi, ta mệt mỏi a.” Mộ Dung Lợi hiếm khi lộ ra chút nữ nhi
gia ngại ngùng. Giầy cổ đại đi quả thật không quen tý nào.
Ra là sơ suất của hắn. Diệp Thế Cẩm không khỏi bật cười.“Đi nửa ngày
rồi, ngươi nhất định đã khát, chúng ta tới ngồi ở cái đình trước mặt
đi.”
“Được.” Nàng vui vẻ gật đầu.
Vị trí của đình bát giác này thực thanh tĩnh,bước vào bên trong, Mộ Dung Lợi mới phát hiện có huyền cơ khác.
Diệp Thế Cẩm ấn nhẹ lên một cây cột, bên dưới bàn đá liền bắn ra một tầng ám các, bên trong là trà bánh câu toàn (đầy đủ).
Mộ Dung Lợi sợ hãi than,“Thực biết hưởng thụ a.”
Hắn lấy khay, lại lấy ra một bộ tách bằng sứ màu trắng, cuối cùng, lấy
trong ám các lấy ra tiểu thán lô(lô là bếp =.=) để nấu nước.
Nàng há mồm ngây ngốc nhìn. Cái bàn đá này rốt cuộc còn có bao nhiêu cơ
quan bí mật ? Trí tuệ của người cổ đại thật sự không thể xem thường nha.
“Không phải mệt mỏi sao? Ngồi đi, ta pha trà cho ngươi uống.”
Mộ Dung Lợi bắt đầu hoang mang. Nam nhân hiền tuệ thục đức như vậy, rốt
cuộc là công hay thụ đây ( Ai đọc đam mỹ rồi thì biết ha , ai chưa đọc
thì Vịt giải thích sơ sơ , công – thụ là từ dành cho 2 người con trai
yêu nhau , công tức là “chồng” , thụ tức là “vợ” ,chị nghĩ anh là gay
nhưng không biết anh sẽ là “chồng” hay “Vợ&rdquo? Ai, mặc kệ là công hay thụ , tóm lại vẫn là một tổn thất lớn cho nữ giới.
Hương trà theo động tác của Diệp Thế Cẩm mà chậm rãi tản ra, tại lương
đình bát giác yên tĩnh , lại xuất hiện một nam tử thanh lãnh tuấn dật
quả thực không khác gì tiên,vừa tao nhã ,vừa thanh cao.
Ánh mắt Mộ Dung Lợi thủy chung không rời khỏi hắn, gắt gao theo dõi nhất cử nhất động của hắn, chỉ cảm thấy một lòng say ngã vào lưới tình hắn
vô hình phát ra.
“Uống đi.” Hắn đem nước trà xanh vừa pha xong đưa tới tay nàng.
Nàng cuồn cuộn độn độn đưa lên miệng.
Bỗng có bàn tay đúng lúc che lại miệng chén, lại làm cho môi của nàng không cẩn thận chạm vào ngón tay hắn.
Một cỗ cảm giác tê dại xông thẳng vào ngực Diệp Thế Cẩm, mâu quang hắn chợt u ám, cười nói :“Cẩn thận nóng.”
Diệp Thế Cẩm cười, nhịn không được duỗi tay sờ má nàng,“Ta dễ nhìn như vậy sao?”
Nàng không chút do dự gật đầu,“Rất đẹp.”
Tiếp theo chỉ trong tích tắc, cằm của nàng bị hắn nâng lên, một đôi con
ngươi chứa ý cười thản nhiên lọt vào tầm nhìn của nàng, Mộ Dung Lợi kinh ngạc nhìn hắn nghiêng người lại gần mà không biết phản ứng như thế nào.
Rồi môi nàng có cảm giác ấm ấm, người nhẹ bẫng, cả thân mình rơi vào
trong lòng hắn, nhiệt độ trên môi tăng lên cũng là lúc tay hắn xâm nhập
vạt áo của nàng.
Mộ Dung Lợi trong đầu đã sớm biến thành một mảnh trống, chỉ có thể theo bản năng dây dưa môi quyện môi với hắn.
Diệp Thế Cẩm hơi thở càng ngày càng bất ổn, cảm giác được người trong
lòng dịu ngoan, hắn quả thực muốn ngay tại nơi này ăn nàng. Nhưng tay
hắn cuối cùng lại lưu luyến ở nơi đẫy đà của nàng, không đi xuống thêm
chút nữa.
Bọn họ hôn nhau thẳng đến khi cả hai đều thở hổn hển vù vù mới quyến
luyến chấm dứt, trán áp sát vào nhau, có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở
hỗn loạn.
Không biết từ khi nào,tay Mộ Dung Lợi đã vòng quanh gáy Diệp Thế Cẩm ,
lưng của nàng để ở bên cạnh bàn đá, cả người lấy một loại tư thái cực
phóng đãng ngồi trên đùi hắn, thậm chí tinh tường cảm giác được nhu cầu
mãnh liệt của hắn để giữa hai chân nàng.
Về vấn đề thẳng cong, lúc này nàng thực đã có đáp án chính xác, bàn tay
to lưu luyến cái bánh bao trước ngực nàng đã chứng minh hết thảy.
“Hết khát chưa?” Thanh âm của hắn khàn khàn mang nồng đậm sắc dục, còn lộ ra một chút trêu tức không thể bỏ qua.
Mộ Dung Lợi câu môi dưới, ác ý cọ xuống hạ thân của hắn, vừa lòng nghe thấy hắn hít một ngụm khí lạnh, cúi đầu cười nói:“Là ngươi khát nước rồi?”
Diệp Thế Cẩm dùng sức ép chặt thắt lưng của nàng, đè chặt ở đằng trước,
cắn răng nói:“Đừng đùa với lửa.” Hắn đã sắp không áp chế nổi dục vọng
dâng trào, mà nơi này không phải địa phương tốt, thời cơ cũng không đúng lúc.
Mộ Dung Lợi ngửa đầu, tay buộc chặt sau gáy hắn, gần sát vào hắn, dán
tại môi hắn nói:“Là ta đùa sao?” Rõ ràng là hắn bổ nhào qua nha.
Hắn nhất thời nghẹn lời. Hắn quả thật không khống chế được, từ lúc bắt
đầu gặp nàng, hắn liền thường xuyên mất đi lý trí, sâu trong tâm linh
đối với nàng có một loại khát vọng mãnh liệt hắn không thể lý giải.
Rút tay ra khỏi vạt áo của nàng, hai tay chặt chẽ ôm bên hông, không cho nàng có khả năng tác quái, đáy lòng thở dài, hắn mang theo vài phần
chấp nhận nói:“Là ta nhất thời khó kìm lòng nổi, nàng đừng giận ta.”
“Ta không giận.” Mộ Dung Lợi thành thực trả lời nàng thích thân cận với hắn như vậy.
Diệp Thế Cẩm nghe xong đáp án của nàng liền cúi đầu bật cười, hôn lên
môi nàng một cái, thay đổi tư thế đem nàng ôm ngang trước ngực, cọ cằm
vào gáy nàng nói:“Ngoan ngoãn ngồi yên.”
“n.” Nàng cũng hiểu được đạo lý chơi với lửa có ngày chết cháy, tuy rằng nàng thích cảm giác gần gũi cùng hắn, nhưng dù sao ở nơi này, nàng vẫn
là có rất nhiều cố kỵ.
Gió từ xa xa thổi tới, xẹt qua lương đình, nhiệt khí của tiểu thán lô thổi qua mặt, mang đến mấy phần dịu dàng triền miên.
Rốt cục, Diệp Thế Cẩm cũng bình ổn được dục vọng xao động, thả thiên hạ
trong lòng về vị trí cũ, vòng tay đột nhiên mất đi độ ấm khiến hắn nháy
mắt có chút mất mát.
Mộ Dung Lợi rốt cục hiểu được cảm giác kỳ lạ của mình từ lúc đo là từ
đâu đến. Hắn thế nhưng đã nhìn thấu giới tính của nàng, khó trách cử chỉ khiến người ta suy nghĩ linh tinh như vậy.
Diệp Thế Cẩm đem trà đưa tới trước mặt nàng, hỏi:“Đang nghĩ gì?”
“Ký thi.” Nàng trả lời theo trực giác, sau đó nhắm mắt, yên lặng cầm chén trà.
“Nàng tin nó sao?”
“Vốn ta không tin ” Nhưng sự thật lại làm cho nàng không thể không tin.
Nàng xuyên qua không gian đến đây, mà ký thi kia cũng tái hiện vô căn
cứ.
Nàng nói không nhưng hắn hiểu và cũng biết tâm tình nàng hiện tại nhất
định rất phức tạp. Nghĩ vậy, hắn không tiếp tục nói thêm, để nàng có thể lẳng lặng tự hỏi.
Mộ Dung Lợi nâng mắt liếc hắn một cái. Hắn thật là người số mệnh định cho nàng a? Có thể còn người khác hay không?
“Nhị đệ hưng trí tốt a.”
Thanh âm nam tử réo rắt bỗng dưng vang lên từ đằng trước, Mộ Dung Lợi cả kinh ngẩng đầu.
Hoa mĩ nam!
Khi nhìn thấy người mới xuất hiện, ánh mắt nàng bắn ra quang mang nhiệt liệt.
Thấy tình hình này, Diệp Thế Cẩm lập tức nhăn mày. Nàng dám đứng núi này trông núi nọ như thế sao?
Lại liên tưởng đến Ôn Nhu có sở thích cổ quái, mày của hắn không khỏi càng nhăn càng chặt.
“Đại ca.” Diệp Thế Cẩm đứng dậy đón chào.
“Nhị đệ ,vị bằng hữu này ta trước kia sao chưa từng thấy qua?” Diệp đại công tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Dung Lợi.
Diệp Thế Cẩm âm thầm cho đại ca nhà mình một cái mắt lạnh. Đã nói không
cho bọn họ đến tham gia náo nhiệt, rốt cuộc vẫn là bị bọn họ bỏ qua.
Không bị mắt lạnh của nhị đệ ảnh hưởng, Diệp đại công tử ôm quyền nhìn
Mộ Dung Lợi ,“Tại hạ Diệp Thế Kiệt, không biết tiểu công tử xưng hô như
thế nào?”
Mộ Dung Lợi đỉnh đầu xuất hiện một đám quạ đen bay qua. Diệp Thế Cẩm
xưng nàng “Tiểu huynh đệ”, vị Diệp đại công tử này xưng nàng “Tiểu công
tử”, nàng cũng không phải nhi đồng còn răng sữa, rõ ràng là hai vị này
đều muốn trêu tức nàng.
“Đại công tử khách khí, tiểu đệ họ Mộ.”
“Không biết Mộ tiểu công tử quê quán nơi nào?”
“Tới cửa làm khách nhất định phải kể lại tình hình báo cáo tổ tông mười tám đời sao?”
Diệp Thế Cẩm hơi hơi nghiêng đầu, ý cười trong mắt chợt lóe. Đại ca đá trúng thiết bản ( thiết là sắt ) đi.
“Không cần không cần, đương nhiên không cần.” Diệp Thế Kiệt thần sắc tự nhiên, không có chút nửa điểm xấu hổ.
Mộ Dung Lợi đáp :“Cho nên ta coi như đại công tử chưa từng hỏi qua là được chứ.”
Diệp Thế Kiệt nghe vậy cười ha ha, thân thủ vỗ đầu vai Nhị đệ,“Tự giải quyết cho tốt a.”
Đóa hoa này không thua kém đóa hoa của tam đệ đâu.
“Ta đây không quấy rầy nhã hứng của hai vị, tiểu công tử có thể tùy ý ở
đây, Phú Quý sơn trang chúng ta từ trước đến nay luôn hiếu khách.” Cuối
cùng, hắn còn không quên cam đoan với Mộ Dung Lợi.
Nàng gật đầu,“Được . Đại công tử đi thong thả.” Không hổ là cùng một cha mẹ sinh ra, tướng mạo đều xuất chúng, bất quá, Diệp đại công tử khác
Diệp Thế Cẩm thanh lãnh ở chỗ , hắn ấm áp như ánh mặt trời, nam nhân như vậy cực có nhân duyên.
Đáng tiếc hoa mĩ nam quay lại vội vàng, thật sự làm cho người ta muốn bóp cổ tay.
Thấy nàng lưu luyến không rời nhìn phương hướng đại ca rời đi, trong
lòng Diệp Thế Cẩm vô cùng khó chịu, đồng thời cảm thấy chính mình lúc
trước quá ngây thơ, kỳ thật mê nam sắc hay mê nữ sắc đều có sức uy hiếp
lớn như nhau, bởi vì người trên đời này không phải công,thì chính là
mẫu!