Trong từ điển cuộc sống của Ninh Du, không có từ nào liên quan đến việc đi “tiểu tự do” kia.
WC luôn được gọi là “nhà vệ sinh” hoặc “nhà rửa”, tên của giấy vệ sinh cũng được gọi tùy theo từng trường hợp, khi nó được sử dụng để lau miệng, nhất định phải gọi là “khăn giấy”.
Ninh Du đã học quá nhiều về phép tắc xã giao, những phép tắc này từ lâu đã khắc sâu vào xương tủy của cậu, cậu không thể tưởng tượng được người sống trong rừng núi lại có thể thả mình tự do như vậy.
Cậu ta nhìn Lý Mộ với vẻ mặt phức tạp, mặc dù biết hai người sắp chia tay và có thể cả đời sẽ không gặp lại nhau, nhưng Ninh Du không thể không nói: “Cho dù còn sống một mình trong rừng anh cũng nên có văn minh một chút?”
“Văn minh?” Lý Mộ mặt lộ vẻ khó hiểu dừng bước chân lại, anh ở trong rừng rậm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói với anh về văn minh hoang dã trong rừng.
—— “Cậu cả” này có hiểu lầm gì về lĩnh vực hoang dã không vậy?
Hiếm khi nào hắn ta nghiêm túc nói với Ninh Du “Xin hãy giải thích cho tôi biết nền văn minh là gì.”
Câu hỏi này rất chung chung và khó trả lời, nếu đi sâu hơn, có thể viết thành một bài luận văn dài, nhưng Ninh Du thì không nghĩ rằng đối thoại với Lý Mộ cần phải đạt đến yêu cầu xa vời này.
“Nền văn minh là một hình thức tiên tiến của văn hóa. Nói một cách đơn giản, nếu có thể đọc và ghi, nó chỉ có nghĩa là anh biết chữ, nhưng nếu tuân theo nghi thức đạo đức và chuẩn mực xã hội, anh sẽ trở thành một người văn minh.”
Vì chiếu cố Lý Mộ, Ninh Du cố ý giải thích sự thật một cách dễ hiểu, nhưng không nghĩ tới việc khi Lý Mộ mở miệng, anh ta đã đưa vấn đề sang một mức độ khác.
“Nền văn minh xuất hiện nhờ nền văn hóa phát triển cao,” Lý Mộ nói, “Tiền đề của nền văn hóa phát triển cao là gì?”
Ninh Du bị hỏi, trở tay không kịp, trước khi có thể suy nghĩ thấu đáo, Lý Mộ đã tự trả lời câu hỏi bản thân: “Đó là sự ổn định xã hội. “
“Xã hội của chúng ta bây giờ rất ổn định. “Ninh Du nói.
“Cậu có nghĩ rằng môi trường chúng ta đang sống có thể được gọi là xã hội không?” Lý Mộ hỏi lại.
Ninh Đu càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, không phải người này tham gia giải tranh luận trên núi đấy chứ?
“Tình huống anh đang nói đến là không chính thống. Ngay cả khi chúng ta không ở trong một môi trường xã hội cụ thể, chúng ta cũng nên kỷ luật bản thân.” Ninh Du nói.
“Nhưng vấn đề này, môi trường là yếu tố quan trọng nhất.” Lý Mộ đáp lại, “Một bộ lạc nguyên thủy bị thú dữ tấn công quanh năm, khi di cư sẽ giết chết người già và trẻ em, cậu giảng được văn minh cho họ sao?”
Ninh Du sửng sốt nhìn Lý Mộ, không hiểu sao người này lại đột nhiên không giống loại người dã man một chút nào?
“Cậu có biết về kỳ án của hang động bí ẩn không?” Lý Mộ lại nói, “Năm người bị mắc kẹt trong hang, một cuộc rút thăm đã được đề ra để quyết định ai sẽ hy sinh bản thân và trở thành thức ăn cho người khác. Sau đó, bốn người còn lại đã được giải cứu, vậy hành vi ăn thịt đồng loại của họ có bị kết án hay không?”
“Tôi biết điều này.” Trái tim của Ninh Du lờ mờ cảm thấy tồi tệ, “Một nửa số thẩm phán nghĩ rằng họ có tội, và một nửa số thì cho rằng họ vô tội. “
“Đúng vậy. ” Lý Mộ tiếp tục: “Vậy tôi hỏi cậu, những người Thẩm phán cho rằng họ vô tội, cậu cảm thấy bản án của họ có vô lý không?”
Đương nhiên là không.
Ninh Du hoàn toàn lắc lư từ bên này sang bên kia, thậm chí còn đồng ý rằng trong một môi trường đặc biệt, việc ăn thịt đồng loại không phải là điều không thể tha thứ.
Đồng thời, giải quyết các vấn đề vệ sinh trong tự nhiên không có gì phiền phức.
Cho đến lúc này, cuộc tranh luận đã kết thúc.
Ninh Du không cam lòng nhìn Lý Mộ nói: “Anh tại sao…”
Lại hiểu biết như vậy?
Đến cậu cũng không nói thắng.
“Thôi không nói nữa.” Ninh Du cho rằng phong độ kém của mình là do thân thể đang trong tình trạng khẩn cấp, “Đưa tôi xuống núi, tôi sẽ đi vệ sinh ở dưới núi.”
Lý Mộ không muốn nói nhảm, hắn vỗ vỗ yên ngữa, ra hiệu Ninh Du lên.
“Tôi sẽ tự mình đi lên, anh không được phép vỗ mông tôi.”
Ninh Du dặn dò Lý Mộ một tiếng, sau đó cố gắng chịu đựng sự khó chịu ở giữa hai chân và dùng hết sức để leo lên lưng con ngựa. Tuy nhiên, hôm nay cậu ta kém sức hơn hôm qua, nỗ lực nửa ngày, cũng chỉ có thể nằm nửa người trên lưng ngựa, không thể nhấc chân trái của mình lên được.
Sự kiên nhẫn của Lý Mộ dần cạn kiệt, sau khi Ninh Du trượt xuống không biết bao nhiêu lần, anh trực tiếp cúi xuống ôm lấy cậu.
Không làm gì mà đột nhiên bay lên, Ninh Du theo bản năng vòng tay ôm quanh cổ Lý Mộ, hoảng loạn hỏi: “Anh làm cái gì thế?”
Lý Mộ không trả lời mà giữ Ninh Du ở vị trí xương quai xanh của mình rồi đưa sang bên cạnh. Anh ta nói: “Tự ngồi xuống đi.”
Với sự giúp đỡ của Lý Mộ, Ninh Du dễ dàng trèo lên lưng ngựa. Cậu chờ Lý Mộ leo lên xong, mới tò mò hỏi: “Anh có đến 1m85 không?”
Lý Mộ tập trung kéo dây cương, chờ sau khi ngựa đen đi nhanh, mới thản nhiên đáp: “Có”
Rõ ràng vừa rồi lúc tranh luận còn nói nhiều như vậy, bây giờ lại biến thành bộ dáng im lặng là vàng.
Ninh Du không muốn nói nữa, những cú va chạm trên lưng ngựa khiến anh cậu ta rơi vào địa ngục kép của sự đau đớn và nén nhịn. Cậu nắm chặt yên ngựa bằng cả hai tay, phải luôn tìm kireemd thứ gì đó để đánh lạc hướng chính mình.
“Lý Mộ.” Ninh Du kêu một tiếng, “Anh thường giải quyết tại chỗ trong rừng cây sao?”
Thông qua cuộc thảo luận về văn minh vừa rồi, trong lòng Ninh Du đột nhiên có một ý tưởng kỳ quái.
Nhiều người không tuân theo các quy tắc vì họ không hiểu chúng, nhưng Lý Mộ hiểu rất rõ các quy tắc và thậm chí anh ta đã hình thành lên giá trị độc đáo của riêng mình, vì vậy Lý Mộ không quá coi trọng các quy tắc.
Mặc dù biểu hiện của cả hai là không tuân thủ, nhưng nó lại rất khác nhau.
Giống như những người không hiểu thời trang mang yếu tố cũ, coi đó là cổ điển, và người hiểu thời trang mang yếu tố cũ, gọi đó là retro, Ninh Du đột nhiên cảm thấy Lý Mộ…
Dường như có rất nhiều ý tưởng.
“Không.” Giọng nói của Lý Mộ vang lên sau tai, “Đường tuần tra núi có rất nhiều nhà vệ sinh.”
Ninh Du thiếu chút nữa chán nản: “Anh biết ở đây có nhà vệ sinh?”
Lý Mộ nói: “Cậu không phải đang rất gấp sao?”
Rất gấp và đi ngang qua nhà vệ sinh, là hai tình huống khác nhau.
Ninh Du thật sự rất gấp rồi, cậu đánh giá quá cao năng lực của mình, bây giờ bàng quang cơ hồ sắp bị lưng ngựa rung lắc đến nổ tung.
Lúc này, tầm mắt cậu thoáng nhìn thấy một con quái khổng lồ xẹt qua bên cạnh, Ninh Du quay lại xác nhận lần nữa thì phát hiện hóa ra là một chiếc xe bán tải.
“Tại sao lại có ô tô đậu ở đó?” Ninh Du thấy kỳ quái nên hỏi.
“Của tôi.” Lý Mộ trả lời.
Ninh Du suýt nữa nôn ra máu: “Tại sao anh không lái xe?”
“Bởi vì xăng rất quý.”
Trong khu danh lam thắng cảnh không có trạm xăng, nên Lý Mộ sẽ không bao giờ lãng phí xăng trừ khi đó là biện pháp cuối cùng, hơn nữa anh cũng không thích bản thân lái thứ không bảo vệ môi trường đó ra ngoài.
Ninh Du mắt trông mong nhìn chiếc xe bán tải dần đi xa phía sau, vừa định bắt Lý Mộ quay lại lái xe, vừa chống cự cơn buồn tiểu, kết quả của việc do dự là bàng quang cậu đã từ từ đến bên bờ cực hạn.
Cuối cùng, Ninh Du cũng nhéo nhéo cẳng tay của Lý Mộ một cách tuyệt vọng, khó khăn nói: “Lý Mộ, anh dừng lại.”
“Sao vậy?” Lý Mộ kéo dây cương, làm chậm tốc độ của con ngựa đen. Anh nhìn xuống thì thấy người trước mặt đang gục đầu, lỗ tai đỏ đến mức sắp chảy ra máu.
Anh lại hơi nghiêng người về phía trước, chỉ nghe thấy Ninh Du nói với giọng như muỗi kêu, “Tôi, tôi muốn đi xả một chút.”
Lý Mộ cảm thấy thật buồn cười, sớm biết thế này, vừa rồi còn do dự cái gì? Dành một đống thời gian để tranh luận nên văn mình với mình.
Anh ta xuống ngựa, nói với Ninh Du: “Đi đi, tôi đợi cậu ở đây.”
Sau khi xuống ngựa, Ninh Du liền không quay đầu lại chạy một mạch về phía xa. Lý Mộ nhìn bóng lưng cậu, không nhịn được nói lớn, “Cậu định chạy tới trời luôn sao?”
Ý định ban đầu của Ninh Du là chạy đến nơi mà Lý Mộ không nhìn thấy, nhưng muốn chạy thật xa cũng không được, vì vậy cậu tìm một cây to cứng cáp, nấp sau gốc cây rồi cởi thắt lưng.
Phía sau lại truyền đến tiếng la của Lý Mộ: “Nhắc nhở thân thiện, đừng đối mặt với hướng gió.”
Hướng gió?
Vừa lúc có một cơn gió thổi qua, Ninh Du lập tức hiểu được ý đồ của Lý Mộ.
Cậu nhanh chóng xoay người đối mặt với cây lớn, mặc dù tâm lý đã xây dựng hồi lâu, nhưng Ninh Du vẫn vô cùng buồn bực giải quyết vấn đề vệ sinh này.
Nếu giáo viên nghi thức biết cậu như thế này, chắc chắn sẽ rất thất vọng đúng không?”
Quên đi, không thành vấn đề.
Ninh Du tự an ủi mình, dưới tình huống đặc biệt, ăn thịt người còn có thể thấy hiểu, việc này của cậu có tính là gì?
Lấy khăn ướt trong túi giữ nhiệt từ trong ba lô ra, Ninh Du lau tay cẩn thận, sau đó bọc khăn lại rồi cất vào balo, coi như không có chuyện này xảy ra.
Khi trở lại bên cạnh Lý Mộ, Ninh Du đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày. Cậu hơi nâng cằm, ôn nhu nói: “Anh không được phép kể cho người khác biết chuyện này.”
Lý Mộ: “?”
Tôi định nói cho ai à?
Có lẽ vì sự chênh lệch chiều cao quá lớn nên Ninh Du luôn thích nói chuyện với Lý Mộ bằng cách hất cằm lên.
Cái cổ thon dài, làn da trắng nõn, khuôn mặt còn không lớn bằng bàn tay của Lý Mộ, thật sự rất giống một con thiên nga trắng.
Lúc này, thiên nga trắng không lên tiếng, chỉ đứng bên cạnh yên ngựa lặng lẽ nhìn Lí Mộ, vẻ mặt như muốn nói: Tên kia, mau tới bế ta lên ngựa.
Trước khi đón Ninh Du về nhà, Lý Mộ đã giải cứu rất nhiều động vật nhỏ, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng con thiên nga trắng này là con khó phục vụ nhất.
————
Tác giả có chuyện nói:
Ninh Du ( đối với đọc người đọc): Mấy người cái gì cũng không thấy.