Cô ngồi dài trên bàn ban công đợi Edward đến đón, vừa nằm vừa nghĩ tại sao mình lại có thể trở thành bạn thân của một tên lạnh lùng như vậy(cô ấy đã hoàn toàn quên mất nụ hôn).
Cô lại nghĩ nghĩ, hình như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng thì phải. À, bạn mới đúng rồi chính là bạn mới. Tên là gì ấy nhỉ? Hình như là Isabella đi.
Ngẫm ngẫm, sao cái tên quen thế nhỉ?
Isabella
Edward
Nhà Cullen
Ma cà rồng
TWIiLIGHT!!! OMG, cô xuyên vào Twilight. Cái bộ truyện dài sến súa giữa một con ma cà rồng và một con bé loài người ngu ngốc. Loại motip thường thấy chán ngắt.
Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là Edward sẽ vì mùi máu và chuyện không thể đọc được suy nghĩ của cô ta mà sinh ra hứng thú với cô ta, khoan khoan sao mình lại đi lo chuyện tình cảm của hắn ta có lo thì cũng phải lo xem hắn ta đã đọc được những gì trong đầu mình mới đúng chứ.
Edward đến, cô bình tĩnh lại lên xe, thật muốn hỏi hắn nhiều điều. Cô thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cậu, Edward đành bất đắc dĩ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Cậu nghĩ thế nào về bạn mới?” Giọng khe khẽ.
“Hôm nay cô ta đến, lên lớp không phải là sẽ biết sao.”
___________ta là dải phân cách ma cà rồng và vampire___________
Isabella chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô chuyển tới Forks sống, hơn ai hết cô biết mình có bao nhiêu chán ghét nơi này.
Mà thôi cô nên hoà nhập, Jessica rất nhiệt tình. Ở nhà ăn, cô lần đầu tiên nhìn thấy họ - gia đình Cullen.
“Cô gái tóc bạch kim kia là ai vậy?” Isabella khều tay hỏi Jessica.
“Hửm, cô ấy? Cô ấy là mĩ nhân của trường mình, đáng tiếc là hoa đã có chủ. Thấy cái cậu đi bên cạnh cô ấy chứ, hắn ta - Edward chính là bạn trai của cậu ấy đó.” Cái máy phát thanh - Eric nói một tràng.
“Thế bốn người đi bên cạnh là ai?”
“Là gia đình Cullen, đi đầu là Rosalie, bên cạnh là Emmett, tiếp theo sau là Alice cùng với Jasper, họ đều là một cặp cả đấy.” Jessica nhiệt tình nói.
“Thì ra là thế.” Isabella gật đầu.
Vào giờ học, Isabella đem sách đến ngồi cạnh Edward. Sau đó cô(Bella) liếc mắt thấy cả người cậu căng cứng, vẻ mặt giận dữ ngồi sát vào cạnh bàn như thể đang tránh một thứ mùi khó ngửi.
Isabella ngửi tóc mình cũng không cảm thấy mùi gì lạ, cô giấu mặt mình ở sau mái tóc dày như màn một màn chắn.
Tình hình này giữ nguyên cho đến hết giờ học,Edward lao nhanh ra khỏi lớp. Vừa bước ra cửa đã thấy cô(Anna) đợi ở đó. Edward kéo cô ra sau trường, không muốn ở đó thêm một giây phút nào nữa.
Cô bóc chiếc kẹo mút, ngồi xuống bên cạnh Edward, nhét cây kẹo mút vào miệng cậu.
Mắt Edward hoá đen, vị máu tràn ngập khoang miệng. Bất chợt nhận ra mình không hiểu chút nào về cô gái bên cạnh này. Nhưng ai cũng có bí mật riêng của mình, cô không nói cậu sẽ không hỏi.
“Không tò mò sao?” Giọng người nào đó thất vọng.
“Tò mò nhưng cô sẽ trả lời sao?” Giọng cậu đều đều. “Biết tôi là loại gì?” Thấy cô gật đầu thì cả người hoá đá. “Đừng lo, sẽ không sợ.” Giọng nói của cô như quanh quẩn bên tai cậu.
“Sẽ không, cảm ơn.” Cảm ơn vì đã không hỏi.
“Sẽ đợi.” Tuy chỉ hai từ những ai cũng biết đó là một câu hứa hẹn. Sẽ đợi cô nguyện ý nói sự thật cho cậu biết.