Tích Nhĩ ngồi nói chuyện với mẹ và anh hai một lúc thì đã 4 giờ chiều. Cô đứng dậy tiễn mẹ và anh hai về. Vừa lúc này Dương Uyển đi chơi về. Cô bạn vui vẻ lao vào nhà. Trên tay xách bao nhiêu túi đồ. Gương mặt vui vẻ đột nhiên cứng ngắc. Cô bạn nhìn chằm chằm vào Trần Tử Dương. Tích Nhĩ đi tới chỗ Dương Uyển. Giới thiệu:
“Mẹ. Anh hai. Đây là bạn cùng phòng của con Dương Uyển”
Nói xong lại quay sang Dương Uyển:
“Còn đây là mẹ và anh hai của tớ”
Dương Uyển mỉm cười cúi chào:
“Cháu chào bác gái. Em chào anh”
Bà Trần mỉm cười gật đầu:
“Ừ. Chào cháu”
Còn Trần Tử Dương thì chỉ lạnh nhạt gật đầu. Sau đó xách đồ ra về. Tích Nhĩ mỉm cười:
“Thôi tớ tiễn mẹ về nha”
Dương Uyển vội vàng hỏi:
“À phải rồi. Anh cậu tên gì vậy?”
“Trần Tử Dương. Hỏi làm chi vây?”
Dương Uyển vội vàng lắc đầu:
“À không có gì”
Tích Nhĩ đi rồi. Dương Uyển khẽ mỉm cười:
“Trần Tử Dương”
Tích Nhĩ tiễn mẹ và anh xong đi về. Đột nhiên cô thấy một bóng người cao lớn đang đi đằng trước. Bóng người này trông rất quen. Hình như là chàng trai đó. Phải rồi. Đó là chàng trai đánh rơi ví tiền. Tim Tích Nhĩ như rung động. Vội vã đuổi theo. Nhưng người ta đã đi khuất bóng tường. Tích Nhĩ buồn bã. Quay lưng bước đi.
Phạm Thiên Phong đang vui vẻ ngồi ở trong phòng. Bây giờ tâm trạng hắn đang rất tốt. Có người bước vào phòng mình cũng không để ý. Hoàng Vũ kính cẩn cúi người:
“Thiếu gia”
Phạm Thiên Phong quay đầu nhìn. Nhìn thấy Hoàng Vũ tâm tình liền trở nên tối đi. Nói:
“Có chuyện gì thì nói nhanh đi”
Hoàng Vũ nhanh chóng trả lời:
“Thiếu gia. Lão gia kêu cậu trở về một chuyến”
Phạm Thiên Phong gật đầu:
“Tôi biết rồi. Anh đi đi”
Hoàng Vũ cúi đầu lần cuối sau đó ra về. Phạm Thiên Phong chống tay lên trán. Từ nhỏ đến lớn. Hắn luôn phải nghe theo dự định của ba. Lần này trở về nhà. E rằng cha lại sắp đặt cho hắn một chuyện. Mà chuyện này. Chỉ sợ là hôn sự của hắn.