Trong phòng bệnh. Chàng trai đang ngủ gục bên cạnh giường bệnh. Bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô gái. Giống như sợ, buông lỏng một chút thì cô ấy sẽ đi mất. Đúng lúc này, ngón tay cô gái khẽ động. Đôi mắt đẹp từ từ mở ra. Tích Nhĩ choàng tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn sang bên cạnh. Nhìn Phạm Thiên Phong vẫn còn đang ngủ. Cô yếu ớt đưa tay lên muốn chạm vào hắn. Không hiểu sao, lúc cô bị xe đâm. Lúc cô mất đi ý thức. Cô đã nhìn nghĩ đến hình ảnh của hắn. Không lẽ, cô đối với hắn đã không còn là tình bạn nữa ư? Trần Tích Nhĩ! Sao mày có thể như vậy chứ. Mày đang yêu Hoàng Vũ! Sao mày có thể tư tưởng đến một người khác! Tỉnh lại đi Tích Nhĩ! Mày chỉ xem cậu ấy là bạn thôi! Mày không được có ý nghĩ vượt quá giới hạn! Nghĩ vậy, cánh tay chưa chạm đến bên mặt hắn đã vội vã rụt lại. Nhưng hành động này của cô lại làm cho Phạm Thiên Phong tỉnh dậy. Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Vội vàng đứng dậy. Hỏi cô một loạt câu hỏi:
“Tích Nhĩ! Cậu tỉnh rồi! Cậu có đau ở đâu không? Có nhìn rõ tôi không? Có nhận ra tôi là ai không? Phải rồi! Bác sĩ! Bác sĩ! Bệnh nhân này tỉnh rồi”
Một vị bác sĩ vội vã chạy vào khám cho Tích Nhĩ. Một lúc sau, ông ta giám định kết quả mọi thứ đều ổn. Phạm Thiên Phong mới thở dài. Nhưng hắn nhìn về phía Tích Nhĩ thấy gương mặt cô buồn bã vô cùng. Hắn vội vàng nói:
“Cậu đừng lo. Chân cậu chỉ là tạm thời không đi được thôi. Luyện tập thường xuyên là sẽ không sao đâu. Đừng lo nữa”
Tích Nhĩ vội vàng mỉm cười:
“Tôi không sao. Chỉ là đôi chân không đi được thôi mà. Có gì to tát đâu. Chẳng phải vẫn còn tay đó sao? Haha”
Không khí giữa hai người bỗng nhiên chìm vào căng thẳng. Phạm Thiên Phong vội vàng chuyển chủ đề:
“Phải rồi. Để tôi gọi cho anh Dương và chị An Hạ đến đây. Biết cậu tỉnh dậy là họ vui lắm đấy”
Tích Nhĩ mỉm cười:
“Ừ. Cậu gọi đi”
....................
Sau khi Tích Nhĩ bị tai nạn. Nhà trường đã thông báo cho gia đình cô. Cô sẽ nhanh chóng chuyển về bệnh viện thủ đô. Khi đó, mọi kinh phí sẽ do nhà trường lo. Thầy Lâm đưa các bạn học sinh kia về trước. Cô tổng phụ trách ở lại cùng với một số bạn. Đợi làm thủ tục chuyển viện cho Tích Nhĩ xong sẽ cùng đi về. Hôm nay, Ngọc Liên Hoa về nhà. Điều đầu tiên cô ta nghĩ đến sau khi về là đi đến nhà Phạm Thiên Phong. Trong phòng khách của Phạm gia vang ra tiếng cười nói tao nhã. Ngọc Liên Hoa ngồi đối diện Phạm lão vui vẻ nói chuyện. Cô ta thầm nghĩ vòng vo qua lại một hồi. Cũng đến lúc vào vấn đề chính rồi:
“Bác trai, chắc bác cũng biết Trần Tích Nhĩ phải không?”
Ông gật đầu:
“Là con bé suốt ngày bám lấy thằng Phong. Phá hoại tình cảm của con và nó phải không. Sao vậy, nó lại làm gì chọc tức con sao?”
Ngọc Liên Hoa cười nhẹ:
“Đương nhiên không phải thưa bác. Mà là, con nắm được thóp của con bé đó. Nhìn nó thì đơn giản như vậy. Nhưng quá khứ, chưa chắc đã đơn giản”
Ông Phạm mỉm cười:
“Ồ. Ý con là sao?”
Ngọc Liên Hoa đưa lá thư tìm được trong cặp Tích Nhĩ cho ông. Ông Phạm cầm lấy lá thư. Ánh mắt ông thoáng chốc hiện ra vẻ ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó đã hồi lại bình thường. Ngọc Liên Hoa mỉm cười:
“Bác thấy sao ạ. Thú vị phải không?”
Ông Phạm gật đầu:
“Liên Hoa. Cháu đúng là thông minh. Quả nhiên không uổng công lão già này chọn cháu làm con dâu nhà họ Phạm. Chỉ có cháu mới xứng đáng với thằng Phong nhà bác”
Cô ả khẽ mỉm cười:
“Bác quá khen rồi”
Nhưng tiếc thay, ông Phạm lại không để ý đến cô ta nói gì. Bởi vì trong đầu ông đang nghĩ đến một chuyện khác. Câu chuyện của 10 năm về trước. Con cá thoát lưới đó. Ông cuối cùng cũng tìm ra nó. Lâm Lạc Vân. Con gái của kẻ phản bội đó. 10 năm trước mày có thể thoát khỏi tay tao. Chưa chắc, bây giờ có thể như vậy.