Đa Nhân Cách - Trịnh Trang

Chương 10: Chương 10: Đất cho Trần Tích Nhĩ thứ hai




Trần Tích Nhĩ vừa mới tỉnh dậy, đã thấy mình ở trước nhà vệ sinh. Cô lại đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thì Lạc Vân đã đậu cấp ba rồi, còn là cấp ba danh tiếng nữa. Trong lòng cô không khỏi có chút vui mừng. Tích Nhĩ tuy dù là muốn báo thù, nhưng cô cũng vô cùng yêu em gái, đó là bản năng của một người chị. Nhưng đối với cô, việc quan trọng nhất vẫn là báo thù. Lạc Vân, lại làm phiền em rồi, thời gian xuất hiện của chị rất ngắn. Chị phải đi tìm kẻ thù giết cả nhà chúng ta. Khi nào chưa báo thù được, chị tuyệt đối không thể biến mất. Trần Tích Nhĩ nhanh chóng đi ra khỏi trường. Cô bắt taxi đi đến nơi quen thuộc của mình. Rất nhanh cô đã đến được quán bar Dạ Vương. Những người bảo vệ ở đó như đã quen với cô mà kính cẩn cúi đầu. Tích Nhĩ bước vào trong. Dạ Vương được gọi là thiên đàng của những kẻ điên. Ở trong này là nơi khác hẳn với thế giới bên ngoài, hút thuốc, uống rượu, làm XXOO, thuê kẻ giết người, bắt cóc, đánh đập, người trong Dạ Vương đều làm được. Nhưng Dạ Vương chỉ có một điều cấm kị, đó chính là không được làm loạn ở nơi của họ, nếu không, bạn sẽ phải trả cái giá đắt gấp trăm lần. Nhưng thật may, cô trong một lần đã cứu được một chàng trai ở bên ngoài, hắn ta đã giới thiệu cô đến nơi này. Dần dần, cô lưu tới nơi này nhiều hơn. Cũng quen với nhiều người ở đây hơn. Cũng không biết từ khi nào, cô đã trở thành khách vip của nơi này. Cô bước vào trong căn phòng tối, tiếng nhạc sàn sôi động, mùi khói thuốc hòa lẫn, mùi rượu mạnh nồng nặc xộc thẳng lên mũi, nhìn xung quanh, những hình ảnh dâm tục, loạn mỹ hiện ra trước mắt. Trần Tích Nhĩ như đã quen với điều này, cô đi thẳng vào trong sâu. Một chàng trai tầm 17, vẻ mặt anh tuấn, thân hình cao lớn, đang ngồi ở một góc, hai tay ôm hai em xinh đẹp. Thấy Trần Tích Nhĩ trước mặt. Nguyễn Hoàng Dương nhanh chóng cho hai em xinh đẹp của hắn đi, đưa hai cánh tay về phía Trần Tích Nhĩ mà nhõng nhẽo:

“Tích Nhĩ! Sao dạo này cô ít đến Dạ Vương thế. Có phải quên mất người anh em này rồi không?”

Trần Tích Nhĩ ngồi xuống cạnh hắn, gạt cánh tay của hắn ra, bật một điếu thuốc lên hút. Con người trong này, dù có ngoan ngoãn đến đâu, cũng bị biến thành hư đốn như cô vậy. Muốn trở thành thành viên thực sự của Dạ Vương, cô phải học được những thứ đó. Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, chạy trốn, cô đều đã nếm trải qua, chỉ là chưa thử làm XXOO. Nhưng cũng không sao, dù gì bây giờ cô đã trở thành khách Vip, lại còn có quen biết với Nguyễn Hoàng Dương là cháu trai của ông chủ nơi này. Nói về Nguyễn Hoàng Dương, là người bạn đầu tiên của cô. Tuy nhiên, cô không thể tin tưởng con người này hoàn toàn. À không, phải nói là cô không thể tin tưởng ai khác ngoài bản thân, cho dù đó là người thân cận nhất với mình. Khi chưa trả thù xong, thì cô sẽ không thể nói ra sự thật về mình với bất kì một ai. Đến cả tên cô, cô luôn dùng cái tên mang họ Trần để che dấu, cho dù là Nguyễn Hoàng Dương cũng không biết tên thật của cô mang họ Lâm. Nguyễn Hoàng Dương thấy cô im lặng đụng vai cô một cái:

“Tích Nhĩ! Cô sao vậy?”

Trần Tích Nhĩ giật mình tỉnh lại:

“Tôi không sao. À phải rồi Hoàng Dương, hôm trước tôi nhờ cậu điều tra về vụ án hỏa hoạn trên đường A 10 năm về trước, cậu điều tra tới đâu rồi?”

Nguyễn Hoàng Dương nhếch môi cười:

“Vụ án đó chỉ là một vụ án hỏa hoạn bình thường, sao mày phải quan tâm như vậy chứ! Tao cho người điều tra rồi mà có thấy gì nghi vấn đâu. Cũng không biết được, là người bạn nào của mày, lại khiến mày lao tâm khổ tứ như vậy. Tao càng tò mò đây. Này, mà người bạn nhờ mày điều tra vụ án này là nam hay nữ vậy?”

Trần Tích Nhĩ im lặng, đến cả người của Dạ Vương còn không moi được tin tức gì thì chứng tỏ, người đứng sau vụ việc đó, phải là một kẻ có thế lực vô cùng lớn mạnh. Kẻ có vết sẹo bên thái dương đã giết cô,người đại ca mà hắn nói, cô. Sẽ lần lượt tìm ra tất cả

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.