Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời

Chương 170: Chương 170: Đã không phải thì cô có cướp cũng không được




Giữa tiếng nhạc xập xình, từng cặp đôi dắt díu nhau nhảy nhót, cô xách váy lên, đi tới khu buffet tự tay chọn một đĩa đồ ăn vặt, rồi lại xách váy đi lên tầng 2.

Cô đứng ở lan can vừa ăn vừa đưa ánh mắt ứng thú nhìn về phía đám người phía dưới đang theo điệu tango của ca sỹ trên sân khấu, tâm trạng thật thoải mái.

Cho đến khi cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Ngọc Minh mặc váy màu trắng cúp ngực dài đến đùi, lộ ra đôi chân dài trắng nõn rất hấp dẫn. Tự nhiên nhìn thấy người này, tâm trạng vui vẻ của cô trước đó xuống dốc không phanh. Cô nghĩ đến bức ảnh chụp cô ta với Trần Minh mà tâm trạng phức tạp. Dù không muốn nghĩ sâu xa gì thêm thì trong lòng vẫn rất khó chịu.

Người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra Ngọc Minh dùng mọi thủ đoạn để thu hút sự hiểu lầm của mọi ngời vào mối liên hệ giữa cô ta và Trần Minh. Từ lúc cô còn ở nhà họ Trần thì đã như vậy rồi. Cho đến bây giờ cũng không có gì thay đổi.

Vứt chuyện Ngọc Minh ra sau đầu. Cần gì phải nhìn đến người làm cho tâm trạng xấu đi như vậy chứ. Cô tập trung vào đĩa thức ăn của mình, lại hớp một hớp rượu trái cây. Hà.. rất thoải mái. Thức ăn ngon, rượu ngon làm cô thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Linh tính có ngời đang quan sát mình, tầm mắt Ái Triêm quét sang bên cạnh. Bên cạnh cô từ bao giờ đã xuất hiện thêm một nguời. Cô nhíu nhíu mày nhìn Ngọc Minh, không biết cô ta lên đây làm gì. Cô không mở miệng chào hỏi, chỉ im lặng quan sát vẻ mặt không được tốt lắm của Ngọc Minh.

Cô ta vẫn cái kiểu kênh kiệu không coi ai ra gì, ra vẻ tiểu thư đài các đưa ly rượu vang đỏ trên tay lên nhẹ nhàng hớp một ngụm. Phong thái này đúng chuẩn con nhà danh giá, chẳng bì với cô cầm cái ly cũng không đúng cách, ăn uống thì bỗ bã vồ vập không ra dáng.

- Tôi rất ghét cô.

Ngọc Minh mở miệng bằng câu nói này.

- Nhìn bộ dáng của cô đi. Một bữa tiệc cao quý thế này, cô lại như một con ma đói trốn vào một góc ăn vụng. Trần Minh thật là không có mắt. Tại sao nguời như anh ấy lại có thể nhìn trúng cô nhỉ.

Khi Ngọc Minh nhắc đến anh, hai mắt cô ta nhíu lại nhìn cô. Ái Triêm hừ một tiếng:

- Tôi nghĩ không ra, vì sao cô phải ơ đây để nói những lời này với tôi? Có lẽ cô nên đi hỏi trực tióó anh ấy thì sẽ nhận được câu trả lời chính xác hơn.

Nhìn vẻ mặt không thèm quan tâm của cô, Ngọc Minh tâm trạng không còn bình tĩnh được nữa, cánh tay đang cầm ly rượu khẽ run lên. Ái Triêm quả thật rất khâm phục nguời trước mặt. Tức giận nhưng không bộc phát, khả năng kiềm chế giỏi hơn trước kia rất nhiều.

Ngọc Minh có vẻ cố gắng giữ bình tĩnh tiếp tục nói:

- Trần Minh bởi vì cô, đã ra tay với công ty nhà tôi. Tất cả các hợp đồng đã đàm phán đều bị hủy. Anh trai tôi vì vậy mà bị hội đồng quản trị truất quyền quản lý. Tất cả là do cô, nên anh em tôi mới biến thành như bây giờ, đều là bởi vì cô!

Nói xong lời cuối cùng giọng nói của Ngọc Minh dần dần mất khống chế.

Ái Triêm thật sự không biết những chuyện này. Trần Minh không hề tiết lộ gì với cô. Nhưng những chuyện này thì liên quan gì tới cô chứ? Cô lẳng lặng nhìn cô ta:

- Bởi vì tôi? Cô thật sự không nghĩ mình hơi đề cao tôi quá sao? Trần Minh quyết định chuyện gì trước nay không hề thông qua ý kiến của tôi. Hơn nữa, các nguời nếu như không làm ra chuyện gì khuất tất thì sao anh ấy lại nhằm vào công ty của nhà cô? Không phải anh em cô với nhà họ Trần quan hệ rất tốt sao?

- Nếu không phải mày cứ bám riết lấy anh ấy thì anh ấy sẽ không đối xử với tao như vậy.

Ái Triêm trầm mặc, trên thế giới này luôn có nhiều người cứ muốn lấy bụng ta so bụng người. Lúc nào cũng nghĩ rằng mình không có được là do người khác.

- Thực tế nếu không có tôi thì nguời anh ấy chọn cũng không phải là cô.

Ngọc Minh nghe câu này thì không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô ta hận Ái Triêm đã nói ra sự thật đó, cái sự thật mà cô ta không muốn chấp nhận. Cô ta nghiến răng hét lên:

- Ái Triêm…

- Ngọc Minh.

Ái Triêm cũng không cam lòng yếu thê mà ngắt đi câu nói của cô ta, lạnh lùng hỏi:

- Nếu anh ấy là một kẻ trắng tay chứ không phải chủ tịch của King Trần, thì cô thật sự vẫn thích Trần Minh sao?

Ngọc Minh bị câu hỏi này làm cho lúng túng. Ái Triêm hừ lạnh coi thường liếc mắt nhìn cô ta:

- Cho nên, cô chỉ yêu những gì đang ở trong tay anh ấy thôi, đừng ảo tưởng thêm nữa.

- Mày câm miệng! Nếu không phải mày đột nhiên xuất hiện, nếu không có mày, có thể bọn tao đã cưới nhau.

Ái Triêm khoanh tay, nhìn cô ta không nói thêm lời nào. Năm đó khi cô ta đánh cô một cái tát kia, là bất đắc dĩ cô không phản ứng được. Nhưng hiện tại muốn diễn thêm lần nữa thì đừng có mơ. Có lẽ bị khí thế của cô làm cho nhụt chí, Ngọc Minh chỉ là cánh tay dừng giữa không trung vẫn không hạ xuống được. Cô nhếch môi một cái:

- Cô nên nhớ. Cái gì là của cô thì không giành giật cũng sẽ là của cô. Còn đã không phải thì cô có cướp đoạt cũng sẽ không được.

Cô cầm lấy đĩa thức ăn và ly rượu của mình muốn tìm chỗ khác cho yên tĩnh mà thưởng thức. Thế nhưng cô còn chưa kịp xoay người lại đã bị một lực đạo mạnh mẽ đẩy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.