Dưới sự giúp đỡ của Kent, Ái Triêm cơ bản hoàn thành xong tư vấn bố cục cho đội ngũ xây dựng. Buổi chiều là có thể triển khai bước đầu.
Nắng nóng làm khuôn mặt cô lấm tấm mồ hôi. Điện thoại trong túi rung lên. Cô mở tin nhắn ra xem:
“Trưa nay anh chờ em ở nhà hàng đối diện nhé. Khương Đồng sẽ đón em.”
Cô gửi lại cho anh hai cái icon mặt ông kẹ rồi nhét điện thoại vào túi.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp. Người này bị cô bỏ rơi giữa đường nhưng lại không giận dỗi. Có tiến bộ không ít.
Thật vất vả mới giải quyết xong công việc buổi sáng. Cô đưa chìa khóa xe cho Khương Đồng đang chờ sẵn để chở cô đến nhà hàng.
Vĩnh An đã sớm đứng ở trước cửa chờ cô, nhìn thấy Ái Triêm, anh ta cười tiến lên:
- Cô chủ nhỏ vào đi. Boss ở bên trong.
Ái Triêm gật gật đầu xách túi đi vào, vừa đi vừa vặn nguời một chút. tự nhiên cả cơ thể như bị mỏi rã rời vậy. Từ xa đã nhìn thấy Trần Minh.
Hôm nay anh không mặc vest, mặc áo sơ mi màu sáng, làm cho cô phải nhìn anh bằng ánh mắt khác. Trước kia, Trần Minh chưa bao giờ quan tâm đến trang phục.
Cô uể oải đến, thấy trên tay anh đang cầm menu gọi món, nói gì đó với nhân viên phục vụ. Anh ngước lên nhìn thấy cô liền nở nụ cuời. Cô híp híp đôi mắt đánh giá anh từ trên xuống:
- Nhìn không ra đó. Sao anh lại mặc như vậy?
- Sao vậy?
- Nhìn không quen.
Trần Minh cong môi cười rộ lên:. Тhử đọc