Trái tim đã bị thương đến tận cùng thì căn bản không còn quan tâm đến lý do là gì nữa. Dù làm lành thì sao? Khe nứt ngăn cách ở giữa bọn họ vẫn còn ở. Những vết thương đã bị lở loét chằng chịt kia, cũng không phải Trần Minh có thể trút giận cho cô, hoặc là giáo huấn những người từng bắt nạt cô là có thể khép lại. Ý chí của cô chưa bao giờ kiên định như thế:
- Không còn cần thiết phải tìm hiểu những lý do đó nữa. Chúng ta kết thúc nhẹ nhàng để mọi người đều vui vẻ mà sống. Bây giờ truy cứu những chuyện kia, xé rách mặt nhau thì ai nấy cũng đều bị tổn thương, không đáng.
Trần Minh lẳng lặng mà nghe những điều đó, ánh mắt chờ mong vừa rồi khi nói “làm lành” bây giờ biến mất không còn một mảnh.Những mạnh mẽ lạnh lùng mà anh ngụy trang, nháy mắt sẽ bị sụp đổ trong lòng, nhưng lộ ra bên ngoài vẫn là thái độ lạnh băng không cảm xúc.
Anh xoay người mặc lại áo, tự mình nằm xuống đưa lưng về phía cô, giọng nói cơ hồ không có cảm tình gì.
- Vậy cứ theo ý em đi.
Ái Triêm sau khi xong việc, chờ đủ 4 tiếng gọi y tá mang thuốc hạ sốt đến cho anh. Sau khi canh cho anh hạ sốt, cô rời khỏi phòng bệnh. Mắt không thấy lòng sẽ không phiền, dứt khoát rời đi.
Ngay khi cô rời khỏi bệnh viện, Trần Minh gọi điện cho Khương Đồng đến. Khương Đồng vừa vào cửa, đã cảm thấy không khí trong phòng bệnh có chút không ổn, không thấy Ái Triêm đâu, chỉ một mình Trần Minh mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi tựa thành giường.
- Lão đại..
- Ừm.
Trần Minh hất cằm ra hiệu cho anh ta ngồi xuống chiếc ghế mà Ái Triêm đã ngồi lúc nãy. Khương Đồng mang vẻ mặt mờ mịt ngồi xuống. Trần Minh nhìn thẳng vào mắt anh ta:
.
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
- Cậu đã nói cho cô ấy về việc tôi bị thương?
- A.... Không phải. Cô chủ nhỏ chỉ nhìn thấy những vết thương khi cởi áo của anh thôi. Tôi.. chưa nói gì với cô ấy cả.
Trần Minh thở phào. Cũng may cô không biết. Mặc kệ cô nghĩ anh thế nào, chuyện này không thể để cô lo lắng được. Hiện tại trong đầu anh lại là một khúc mắc khác.
- Gọi Vĩnh An và Cao Nhãn đến đây.
Khương Đồng lĩnh mệnh ra ngoài. Vĩnh An ở bệnh viện nên rất nhanh có mặt.
Trần Minh ngồi ở trên giường bệnh, vẻ mặt tái nhợt kết hợp với thần sắc uy nghiêm khiến lòng Vĩnh An hơi lo lắng:
- Cậu chủ.
Tầm mắt của Trần Minh nhìn chằm chằm anh ta:
- Nói cho tôi biết, thời gian tôi không có ở nhà, tình hình Ái Triêm như thế nào?
Muốn nói cấp dưới của anh, ai là người trung thành và tận tâm nhất thì đó chính là Khương Đồng và Vĩnh An. Khương Đồng thường xuyên ở bên ngoài làm việc không chính thức cho anh nên đối với những chuyện xảy ra trong nhà họ Trần sẽ ít biết đến.
Vĩnh An lại khác, luôn sát cánh với anh ở tập đoàn nhưng cũng được giao cho việc quan sát trước sau an toàn cho người nhà họ Trần. Vì vậy việc này anh chỉ có thể hỏi anh ta.
Vĩnh An dời tầm mắt, biểu cảm không dao động, nhưng không dám đối diện ánh mắt của anh:
- Không được tốt lắm.
- Không tốt thế nào? Nói đi, không được giấu giếm.
Vĩnh An bất đắc dĩ phải kể lại những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Trần bấy lâu nay cho anh.
Càng nghe, trong lòng Trần Minh càng thêm cuộn sóng. Hai bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm.
- Tại sao không hề nói với tôi?
Vĩnh An cúi đầu:
- Chỉ tại tôi nghĩ việc này không quan trọng, cũng không thấy cô ấy ủy khuất gì...
- Từ bao giờ chuyện của tôi được các cậu tự chủ trương hết như vậy hả?
Trần Minh hét lên một câu làm cho không chỉ Vĩnh An mà hai người vừa vào cửa là Khương Đồng và Cao Nhãn cũng hoảng hốt.
Hai người đi vào bên trong hai bước, nhìn thấy Vĩnh An cúi đầu không dám ngẩng lên, trong lòng lộp bộp một chút, nhất thời chưa hiểu rõ là chuyện như thế nào.
Trần Minh quét mắt sang Cao Nhãn:
- Bao lâu nay tôi đối với cô như thế nào?
Cao Nhãn hơi khựng lại không hiểu ý của anh:
- Dạ? Ý cậu là....
Nhiều năm như vậy, Cao Nhãn vẫn luôn giúp Nguyệt Anh theo dõi tình hình của Ái Triêm và Trần Minh.
Mọi động thái của hai người đều được Nguyệt Anh nắm rõ trong lòng bàn tay là nhờ công của Cao Nhãn.
Trần Minh không quá chú ý những chuyện lặt vặt, hơn nữa nhân viên có quan hệ tốt với Nguyệt Anh, Trần Minh càng yên tâm giao những việc liên quan ở biệt thự cho Cao Nhãn. Sự tín nhiệm đó càng làm cho cô ta đắc ý và nghĩ rằng mình có địa vị cao hơn so với Ái Triêm trong nhà họ Trần.
Vĩnh An cũng từng nhắc nhở cô ta thu liễm bớt tính tình, kết quả cuối cùng hôm nay cậu chủ đã hỏi đến.
Cao Nhãn cảm giác lo sợ cấu chặt tay, bất an mà nhìn Khương Đồng. Bản thân Khương Đồng không đoán được tình huống nên cũng dùng ánh mắt mờ mịt nhìn cô ta.
- Nói trắng ra là tại sao cô dám sau lưng tôi lá mặt lá trái như vậy?
Cao Nhãn nóng nảy:
- Cậu chủ, tôi không có.
- Không có sao? Vĩnh An. Nói lại từng chuyện một.
Vĩnh An không dám nhìn thẳng Cao Nhãn, lần lượt kể lại những chuyện vừa nói với Trần Minh một lần nữa.
Sắc mặt Cao Nhãn trở nên trắng bệch. Thì ra cậu chủ đang truy cứu lại sự việc của Ái Triêm sao?