Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời

Chương 22: Chương 22: Không hợp với chiếc hộp quá tinh xảo




Đến nhà Trâm Chi thì đã gần giờ khai tiệc. Trần Minh xuống xe trước sau đó vòng qua bên kia mở cửa ra, yên tĩnh đứng một bên chờ Ái Triêm.

Sau khi cô xuống xe, Trần Minh muốn duỗi tay dắt cô đi, lại thấy cô đi trước một bước. Cánh tay anh vươn ra còn dừng lại trên không trung, mà người... đã sớm hững hờ không quan tâm đến anh nữa rồi. Mắt anh nhìn theo bóng lưng xinh đẹp ngẩn người một lúc.

Nhà họ Vũ ở thành phố N tuy không phải là giàu có hiển hách, nhưng danh vọng có thừa. Ba đời nhà họ Vũ phần lớn đều là quân nhân. Bác của Trâm Chi làm chính trị. Ngay cả chị Nguyên Trâm là con gái nhưng cũng theo nghiệp ba và ông nội, hơn ba mươi tuổi đã đeo lon thượng tá rồi, thành tích đạt được không thua gì cánh đàn ông.

Tiệc sinh nhật hôm nay của chị, bạn bè từ khắp nơi tụ về. Còn lại là các mối quan hệ chính trị, kinh tế, đủ loại trường hợp.

Trần Minh vừa lộ diện đã bị một đám người vây quanh bắt chuyện. Ái Triêm thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô đi theo một nhóm bạn lên lầu tìm chủ nhân bữa tiệc, đồng thời tìm gặp Trâm Chi.

Nguyên Trâm ở ban công lầu hai cùng bạn học cũ nói chuyện phiếm. Mái tóc cool ngầu làm tôn lên khí chất cao nhã, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, vô cùng hút mắt.

Tuy Ái Triêm là bạn học của Trâm Chi nhưng cũng coi như có giao tình với nhà họ Vũ rất thân thiết. Cô vừa mới lên lầu thì Nguyên Trâm đã nhìn thấy, ánh mắt của chị sáng lên một chút, lộ ra vẻ mặt dịu dàng cười hiền, vẫy tay với Ái Triêm:

- Lại đây.

Ái Triêm cười ngượng ngùng bước tới. Nhóm bạn của Nguyên Trâm cô không quen ai hết. Thấy trong tay cô vẫn luôn cầm chiếc hộp gỗ tinh xảo, người bên cạnh tò mò hỏi:

- Ồ, cô bé. Đây là quà tặng cho thượng tá sao?

- À. Vâng. Chúc mừng sinh nhật chị. Chỉ là món quà không đáng giá. Hy vọng chị đừng chê nha?

Ánh mắt cô dò hỏi nhìn Nguyên Trâm. Nguyên Trâm gật gật đầu nhận lấy chiếc hộp:

- Cảm ơn em gái xinh đẹp. Quà của em lúc nào chị cũng trân trọng.

Không ít người bắt đầu tò mò nhìn chiếc hộp trên tay Nguyên Trâm. Chị ấy liếc mắt nhìn quanh một lượt:

- Hãm ánh mắt của các cậu lại đi. Quà mà em gái xinh đẹp tặng cho tôi, các cậu nghĩ mình sẽ được xem sao?

- Ồ. Hôm nay nhìn thấy thật đã đủ kinh diễm, lại có thể nhìn thấy một mặt sủng ái của thượng tá dành cho em gái xinh đẹp này nha.

Ái Triêm xấu hổ cúi đầu lí nhí xin phép rời đi:

- Mấy anh chị nói chuyện tiếp đi. Em đi tìm Trâm Chi một chút.

Nguyên Trâm ậm ừ đáp lại, ánh mắt nhu tình nhìn bóng dáng cô gái vừa rời đi, sau đó hé mở chiếc hộp gỗ nhìn vào bên trong, đôi môi khẽ nhếch lên một chút:

- Các cậu xuống dưới nhà giao lưu đi. Tôi đi một chút sẽ quay lại.

Nguyên Trâm dùng ánh mắt thâm trầm mà liếc mắt nhìn về hướng Ái Triêm vừa rời khỏi rồi cất bước đi nhanh tới. Sau đó nhanh chóng bắt kịp cô:

- Ái Triêm, chờ đã. Chiếc vòng tay xinh đẹp này không hợp với chiếc hộp quá tinh xảo. Em đem chiếc hộp này về đi.

Mở hộp ra lấy chiếc vòng tự đeo vào tay, đặt chiếc hộp vào tay Ái Triêm, Nguyên Trâm mỉm cười bẹo má cô một cái trước khi rời đi. Khuôn mặt Ái Triêm dần dần biến hồng nhìn chiếc hộp trên tay. Câu nói vừa rồi, giống như Nguyên Trâm đang nói về cô vậy.

Vốn dĩ cô sinh ra với một gia cảnh bình thường, cuộc sống đơn giản, vì cuộc hôn ước gượng ép này với Trần Minh trong mấy năm qua, giống như chiếc vòng tay này, giá trị quá bình thường nhưng lại được đặt trong chiếc hộp quà mắc tiền quá quý giá, thật sự không hề hợp chút nào.

Cô nhìn theo bóng lưng Nguyên Trâm rồi nhếch miệng tự cười mỉa một tiếng, tự thấy mình nhìn nhận cuộc sống của mình còn thua một người ngoài như chị. Đang lúc ngẩn người, Trâm Chi từ phía sau lao tới ôm eo cô:

- Chân Ái. Cậu đã tặng quà cho chị hai rồi hả? Sao không đợi tớ?

- Cậu biến mất đằng nào giờ mới ló mặt ra? Tìm cậu mãi không được.

- À. tớ có chút chuyện. Đi. Đi với tớ nào. Có cái này cho cậu.

Giờ nhập tiệc sắp bắt đầu, dưới lầu vô cùng nhộn nhịp. Trâm Chi kéo tay của Ái Triêm đi về phòng mình. Từ trong ngăn kéo bàn trang điểm, Trâm Chi lấy ra một lá thư:

- Đây là thư đề cử chị hai nói tớ đưa cho cậu, trường học bên kia chị hai cũng đã liên hệ, nếu thông qua cuộc thi khảo nghiệm thì tháng 9 này là có thể nhập học.

Ái Triêm nhận lấy thư đề cử, trong lòng cảm kích:

- Chị ấy... sao lại có cái này?

- Chân Ái, chị hai nói, cậu là người có thiên phú nổi trội, nhưng thành tựu cơ hồ không có. Nếu bây giờ cậu hạ quyết tâm rời khỏi Trần Minh thì ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu đi, phải thật quý trọng cơ hội lần này đấy.

- Cậu đã nói cho chị ấy biết chuyện của tớ à?

- Đúng vậy. Thế giới này còn có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, cậu ở bên Trần Minh lãng phí bao nhiêu năm...

Cầm lá thư giới thiệu trên tay, mắt Ái Triêm từ từ đỏ lên. Người nhà họ Vũ, ai cũng có ơn với cô. Cả hai cùng nhau đi xuống tầng.

Trần Minh vẫn không thể phân thân như cũ, ngoại trừ giữa trưa có ăn cơm ngồi cạnh nhau một lát, Ái Triêm cũng chưa từng gặp lại anh. Sau khi tiệc rượu được dọn dẹp, chuẩn bị mang đồ ngọt lên để mọi người trán miệng, cô bị bạn bè của Nguyên Trâm vây quanh kính rượu, nên cũng không có ăn được mấy.

Cảm thấy có chút đói, nên cô mượn cớ từ chối mời ruợu, đi tìm đồ ăn. Mặc dù vậy cô cũng đã uống hơi nhiều.

Lắc lư đi đến khu vực buffe, ăn mấy cái bánh kem nhỏ, uống thêm một chút nước trái cây. Sau đó xoay người chuẩn bị tìm chỗ yên tĩnh trốn tránh một chút, lại đụng phải một đám chân chó tư bản Hiếu Minh cùng một đám cả trai lẫn gái. Mắt Ái Triêm giật giật, tại sao cô không nghĩ đến trong cái vòng tài phiệt này không thể thiếu chạm mặt hắn nhỉ.

Làm như không thấy, cô chuẩn bị sải bước rời đi. Nhưng hiển nhiên cô không muốn không có nghĩa những người này sẽ bỏ qua cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.