Đã Nói Yêu Là Cả Một Đời

Chương 224: Chương 224: Ta không thể sống vì em, hãy để ta chết vì em




Nguyên Trâm lắc đầu đẩy cô ra, ánh mắt tràn ngập bi thương, gào lên:

- Ái Triêm! Chị không đi được nữa! Nhưng chị có thể cản chân đám người của Ngọc Minh một lúc, em đưa chú mau chạy đi!

- Không.... có đi thì cùng đi.

Ái Triêm nước mắt chực trào ra, cô mặc kệ lời Nguyên Trâm, cúi người xuống vòng một tay qua muốn đỡ chị ấy đi.

Nhưng Nguyên Trâm nắm lấy bàn tay cô:

- Không nghe lời chị, cả ba người chúng ta không ai thoát. Còn khoảng mười bậc thang thôi. Em đưa ba thoát ra trước. Biết đâu sẽ có cơ hội liên lạc với bên ngoài mà cứu được chị. Nhanh lên.

Đôi mắt Nguyên Trâm vừa nhu tình vừa cương quyết, sau khi nói xong đẩy cô lên phía trên.

Ba Chỉnh gần như đã kiệt sức nên không nói nổi được câu nào nữa.

- Ái Triêm. Mày đứng lại cho tao….

Tiếng hét của Ngọc Minh từ đằng xa vọng đến bên tai. Ái Triêm cắn môi chịu đựng dùng hết sức lực dìu ba Chỉnh bước thật nhanh những bậc thang cuối cùng. Bóng dáng mảnh khảnh của cô trở nên nhỏ bé giữa đồi núi hoang vu, đôi vai gầy guộc đang không ngừng gồng lên chậm chạp từng bước.

Ngọc Minh chỉ sợ mình sẽ không bắt kịp để cho Ái Triêm thoát được, nhanh tay lấy bộ đàm dắt ở bên lưng xuống hét vào đó:

- Khởi động hệ thống nổ khẩn cấp. Làm ngay.

Trong phút chốc nghe thấy những lời này, tim Nguyên Trâm như có hàng vạn nhát dao đâm xuyên qua. Người con gái cô yêu thầm bao lâu nay. Dù là hiện tại không thuộc về cô nhưng trái tim cô vẫn vì cô ấy mà đập. Dù là hiện tại cô phải chịu trách nhiệm với Catherin nhưng hình bóng trong lòng cô lại là cô gái đó.

“Ta không thể sống vì em. Vậy hãy để ta chết vì em. Catherin. Tha lỗi cho ta vì không thể trọn lời hứa bên em”.

Cô biết lũ gian ngoa kia xấy dựng căn cứ địa này chủ yếu với mục tiêu không đứng đắn. Vì vậy chúng luôn có phương án dự phòng nên thường chôn bom mìn xung quanh. Một khi bị phát hiện thì sẽ một chết một sống với đối phương.

Những quả bom này được cài mặc định vào mọi ngóc ngách của căn cứ để có thể phá hủy toàn bộ phòng thí nghiệm xóa mọi dấu vết. Chỉ cần được kích hoạt thì không chỉ căn cứ bị nổ tan tành mà còn gây chấn động tới quả núi. Căn cứ xây sâu phía dưới ngọn núi này, nếu kích nổ thì chắc chắn ngọn núi sẽ bị sập.

***

- Lão đại! Tìm thấy họ rồi. Trên con đường dẫn lên đèo.

- Mở cửa ra! Thả thang xuống.

Từ trên trực thăng, Trần Minh nhìn qua hình ảnh phóng to, xác định đó là bóng dáng của Ái Triêm thì anh không muốn chần chừ thêm một giây nào.

- Tới chỗ cô ấy!

Tiếng gió bạt giọng nói anh đi. Chiếc trực thăng mang anh lơ lửng trên chiếc thang dây hướng tới cầu thang lên đèo.

Ở bên trong khu căn cứ bên dưới, Ám đoàn dưới sự dẫn dắt của Khương Đồng cùng với quân đoàn của quân khu do Trần Minh đưa tới giao tranh rất gay gắt với thủ hạ của Ngọc Minh. Mặc dù ở thế chủ động nhưng Khương Đồng vẫn vô cùng căng thẳng. Cô chủ nhỏ không có ở đây. Ngọc Minh cũng không thấy. Có nghĩa là sự nguy hiểm đối với cô chủ nhỏ vẫn rình rập đâu đây.

Đột nhiên tiếng hệ thống tự động vang lên giữa tiếng la hét chói tai và tiếng đạn nã không ngừng bên trong căn cứ:

- Hệ thống tự nổ được kích hoạt. Căn cứ sẽ phát nổ trong 60 giây. Bắt đầu qui trình đếm ngược: 60, 59, 58,...

- Mẹ kiếp…

Khương Đồng tức giận gào lên, anh bật míc thiết bị liên lạc nội bộ:

- Anh em. Nhanh chóng rời khỏi đây! Chúng đã kích hoạt bom tự chế sẽ phát nổ trong chưa đầy một phút nữa….

“50, 49, 48, 47,...”

Nguyên Trâm nghe bộ đàm bên người Ngọc Minh rè rè truyền đến thông báo ấy thì mặt tái nhợt đi. Ái Triêm mồ hôi nhễ nhại, dìu ba Chỉnh đã đến cửa ra. Cô cố tập trung hết sức nhớ lại mật khẩu đã thấy gã thủ hạ bắt cô dùng để mở cửa lúc trước, nhanh chóng bấm mở cánh cửa đá dẫn vào căn cứ. Sau khi đẩy ba Chỉnh ra khỏi đó, cô chỉ kịp dặn ông chờ cô, sau đó quay lại để cứu Nguyên Trâm. Dù sao cô cũng không thể để chị ấy lại một mình được.

Ngọc Minh đuổi tới nơi! Vì chạy quá nhanh, chăm chăm thân ảnh của Ái Triêm phía trước. Nguyên Trâm đưa chân ra khiến cô ta mất đà mã ngã chúi xuống.

Nguyên Trâm đang cố gắng duy trì sự tỉnh táo, nghiêng người xuống nhặt lên một hòn đá to bằng bàn tay. Nhưng ngay lúc này, một bàn tay níu lấy một bên cánh tay cô muốn dìu cô dậy:

- Chúng ta đi thôi, chị Nguyên Trâm.

Nguyên Trâm nhìn cô với ánh mắt bất đắc dĩ kèm theo hoảng hốt gào lên:

- Ái Triêm. Em làm gì vậy? Sao không mau chạy đi?

Ái triêm nhìn cô lắc đầu òa khóc:

- Em không thể để chị ở lại đây….

Thân ảnh Ngọc Minh chật vật đứng lên, hung hăng tìm kiếm con dao bị đánh rơi rồi lại lao tới với tốc độ rất nhanh khiến Nguyên Trâm cắn chặt răng đẩy mạnh cô ra phía sau mình, lớn giọng hét lên:

- ĐI ĐI….

Cú đẩy của Nguyên Trâm khá mạnh khiến cho Ái Triêm ngã đập xuống cạnh mép cầu thang làm cho chân bị trật khớp. Cô đau đến không nói nên lời.

- Khốn kiếp…

Tròng mắt Ngọc Minh đỏ lên, ả không ngần ngại nhặt dao lên lao tới đâm loạn xạ. Mặc dù đã né tránh nhưng Nguyên Trâm vì kiệt sức mà nhận mấy nhát vào hông và bụng.

- Aa… aaa… aaa….

Nguyên Trâm đau đớn gào lên. Tiếng thét của cô làm cho Ái Triêm trái tim như thắt chặt:

- Chị Nguyên Trâm…. Hu hu.. hu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.