Trần Minh hơi hơi cảm nhận được cô có chút gì đó khang khác. Trọng Nhân nói với anh phụ nữ mang thai sẽ có nhiều thay đổi và suy nghĩ lung tung. Muốn con phát triển khỏe mạnh thì anh phải chủ động giúp cô ổn định tâm tình, làm cho cô vui vẻ.
Nhưng anh nghĩ mãi chưa ra cách nào giúp cho cô Vui vẻ thoải mái hơn. Vì thế mới muốn tạo cho cô một bất ngờ nho nhỏ. Mặc dù trong lòng vẫn cứ bị cái chớp từ nhiều năm trước cô đột ngột đòi chia tay, nhưng hiện đã có con gái đồng hành cùng làm anh lấy lại được chút tự tin.
Anh xoay người cô lại đối diện mình:
- Ái Triêm. Em đồng ý với anh một chuyện nhé.
- Là chuyện gì?
- Ừm...mm. thì em đồng ý trước đi đã.
Ái Triêm xùy một tiếng rõ to:
- Lỡ anh lừa bán em sang Trung Quốc em cũng phải đồng ý sao?
Trần Minh bật cười, cụng trán mình vào trán cô:
- Đảm bảo không bắt em lên núi đao xuống biển lửa đâu. Chí ít cũng nhận được yêu thương hết mức.
Cô bị anh chọc cười:
- Ừ thì em đồng ý. Chuyện gì anh nói đi.
- Em nhắm mắt lại đi.
Ái Triêm nghĩ thầm, người đàn ông thúi này đúng là lắm chiêu, nhưng cô vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Anh lấy một món đồ trong túi áo ngủ đưa ra trước mặt cô:
- Em mở mắt ra nào.
Giây tiếp theo tay cô được nâng lên, anh xỏ vào ngón áp út của cô một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này cô đã thấy trong cuốn tạp chí mới nhất mà King Trần vừa phát hành. Hình như là mẫu của bộ sưu tập mới nhất chi nhánh ở Mỹ vừa ra mắt.
- Anh... cái này...
Ái Triêm cảm thấy cô vừa mới bị anh lừa cho một vố. Trần Minh nắm chặt tay cô:
- Sao vậy? Chính miệng em mới nói đồng ý xong đấy nhé.
Cô không khỏi bật cười, đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn được đeo vừa khít ngón tay cô vẫn đang bị anh tóm chặt
- Sao có thể lừa người ta như vậy chứ? Lời cầu hôn lãng mạn đâu? Hoa đâu? Nến đâu? Em còn thấy trên tivi có cả xe bong bóng nữa cơ.
Trần Minh ôm cô, kề sát mặt vào hõm vai cô, tay vẫn luôn sờ sờ ngón tay cô:
- Chỉ cần em đồng ý không rời xa anh nữa, sau này sẽ đền hết cho em những gì em thích. Anh lo sợ đã bao năm nay, rốt cuộc cũng có thể đàng hoàng đeo nhẫn cho em.
Ái Triêm trong lòng như muốn tan chảy. Có lẽ bị cô từ chối nhiều năm trước, vẫn để lại vết xướt trong tâm trí anh. Cô bĩu môi nhìn anh:
- Đàng hoàng chỗ nào. Là anh lừa em thì có.
Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô:
- Ừm. Lừa cũng được, miễn giữ được em bên mình, dù dùng cách gì cũng xứng đáng.
- Lẻo mép.
Thật sự mắng người nhưng trong lòng như rót đầy mật ngọt.
Viên kim cương trên chiếc nhẫn không lớn nhưng lại quá lóng lánh, rất bắt mắt. Cô chỉ lo đi ra khỏi nhà lại làm người ta chú ý.
Bàn tay Trần Minh đan vào từng ngón, nắm thật chặt tay cô đưa lên trước mặt, không hề cảm thấy pphiền mà thưởng thức nó không biết chán.
Ái Triêm nghĩ thầm không phải anh ăn nhầm thuốc rồi đó chứ? Thật sự không giống Trần Minh lạnh lùng mà cô biết một chút nào.
Suy nghĩ miên man như thế cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, sáng sớm Trần Minh đã rời giường đi làm.
Thời gian này đang là giữa năm. Trần Minh bận đến độ chân không chạm đất, thường xuyên chỉ có thể tận dụng thời gian hết sức có thể để về nhà một chuyến ngắm nghía vuốt ve chiếc bụng đã nhỏm lên của cô.
Cô lại nhớ những lúc này anh luôn miệng nói, anh rất chờ mong con gái anh như một thiên sứ xuất hiện trong cuộc đời mình.
Sáng sớm hôm sau, Trần Minh dậy sớm chuẩn bị bay đi công tác, lúc đi Ái Triêm cũng vừa mới tỉnh giấc. Cô nhớ ra tối qua anh có nhắc với cô lịch công tác của anh nhưng cô mệt quá ngủ thiếp đi mất:
- Đến giờ anh đi rồi sao?
Cô còn chưa tỉnh hẳn, đôi mắt nửa mở nửa khép, giọng nói vẫn còn ngái ngủ..
Anh ngồi xuống mép giường, sờ sờ đôi gò má của cô:
- Ừ, anh đến sân bay đây. Em ngủ tiếp đi, đến nơi rồi anh sẽ gọi điện cho em nha.
Ái Triêm gật gật đầu, Trần Minh cười cười:
- Xong việc anh sẽ về ngay. Ở nhà nhớ ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ nhé.
Cô dụi dụi mắt, ôm cánh tay anh một lúc:
- Dạ.
Anh vừa đi thì bên này Khương Đạt đã vội vã gọi điện cho cô:
- Ông cụ.... tình hình nguy kịch... Tôi không biết có nên gọi cho lão đại không....
Ái Triêm níu chặt lấy chiếc máy điện thoại. Tay cô hơi chút run run:
- Gọi bác sỹ. Chờ tôi. Tôi đến ngay.
Vệ sỹ nhanh chóng chở cô đến bệnh viện. Ông nội Trần một khoảng thời gian dài sống nhờ hệ thống máy móc. Cô và Trần Minh vẫn tin vào một phép màu rằng ông sẽ khỏe lại.
Khương Đạt đang đứng bên ngoài phòng bệnh chờ cô.
- Tình hình sao rồi?
Khương Đạt chỉ yên lặng lắc đầu. Trái tim cô chùng xuống. Hợp đồng lần này có thể nói là rất quan trọng đối với King Trần. Nhưng nếu anh biết tình hình của ông nội, chắc chắn anh bỏ hết để quay về. Cô đi nhanh vào trong:
- Tạm thời đừng nói gì cho anh ấy hết. Để xem tình huống rồi tính.