Ái Triêm thấy Trâm Chi vội vàng lên kế hoạch cho cô chạy trốn, quên luôn cả chuyện cô đang bị sốt mệt lử người thì cố gượng cười, khẽ nói:
- Thật ra... đều là do tớ nằm mơ thôi. Cậu làm gì mà nghiêm trọng vậy hả.
Tay Trâm Chi dừng lại, sau đó đánh Ái Triêm một cái:
- Cậu.. Cậu! …. là do cậu nằm mơ sao? Đệch! Làm tớ sợ muốn chết!
Ái Triêm cười cười, trong ánh mắt tràn đầy thương cảm:
- Có phải cậu cũng cảm thấy, nếu tớ đắc tội Trần Minh, thì chính là tìm đường chết đúng không?
Trâm Chi lẩm bẩm một câu:
- Còn không phải sao? Anh ta là ai chứ?
Ái Triêm thất thần:
- Tớ... Nếu tớ vẫn cứ muốn đắc tội với anh ta thì sao? Cùng lắm thì chết.
Trâm Chi sợ tới mức tái mặt:
- Tiểu Chân Ái, có gì từ từ nói, không cần thiết phải tự tìm đến cái chết như vậy mà, đúng không? Mạng sống là ba mẹ cho. Cậu phải quý trọng. Hơn nữa, cậu nghĩ lại xem, nếu cậu đề nghị chia tay với Trần Minh, anh ta là một người đàn ông bình thường, cái tôi lại lớn, tức giận là điều đương nhiên đúng không? Cái quan trọng của người đàn ông là mặt mũi, khẳng định là do cậu chủ động đề nghị chia tay nên cảm thấy mình bị đá, bị mất hết thể diện. Sẽ làm những điều tiêu cực đối với cậu.
Trâm Chi sợ cô suy nghĩ tiêu cực, bắt đầu an ủi hết mình:
- Tiểu Chân Ái, có gì từ từ nói. Chờ Trần Minh bớt giận chấp nhận lời đề nghị chia tay của cậu rồi, anh ta sẽ không bức cậu quá tàn nhẫn như vậy nữa.
Khi Trâm Chi nói ra những lời này, vẫn luôn vô cùng cẩn trọng, thật sự cô không nghĩ đến Ái Triêm thật sự có lá gan đề nghị chia tay với Trần Minh. Anh ta là ai chứ? Đại chủ tịch cao cao đỉnh đỉnh của nhà họ Trần, có thể hô mưa gọi gió ở thành phố này, không, phải nói là tầầm ảnh hưởng của anh đã vươn xa cả nước, thậậm chí là cả nước ngoài.
Nếu bị truyền ra ngoài rằng là do Ái Triêm là người đá Trần Minh, đến lúc đó anh ta thẹn quá hóa giận, trả thù Ái Triêm cũng không phải là không có khả năng.
- Nếu không...cậu.. trốn đi nước ngoài đi? Sẵn dịp có thư giới thiệu của chị hai tớ đưa cho đấy.
Ái Triêm tươi sáng cười cười:
- Có lẽ nào phải thế sao! Nhưng hiện tại tớ cạn tiền rồi. Mà luận văn cũng sắp đến kì bảo vệ. Tớ....
- Đừng lo. Tớ sẽ giúp cậu đối phó. Tránh cho qua cơn bão này thôi. Khi anh ta tìm không thấy cậu thì phát hỏa cũng chẳng ích gì. Sau đó khi nguội lại rồi thì có chạm mặt cũng không đến nỗi anh ta giết chết cậu.
Trâm Chi lại lần nữa phát họa kế hoạch trốn chạy cho cô. Ái Triêm nhìn Trâm Chi nghiêm túc đề ra đủ cách giúp cô chạy trốn thì thở dài, cầm tay bạn giữ lại:
- Trâm Chi, cậu có nhớ chuyện lúc chúng ta học phổ thông không? Cái lần tớ và cậu trốn đi du lịch ấy.
- Nhớ chứ. Sau khi thi đại học xong, lúc ấy chúng ta còn dự định đi vòng quanh bốn tỉnh miền Tây. Nhưng do cậu tự ý đi không xin phép, ngày đó ở sân bay bị Trần Minh bắt được. Kế hoạch phá vỡ trong phút chốc.
Trâm Chi mơ hồ tiếc nuối nói:
- Còn dự định cùng nhau quẫy một trận trước khi tốt nghiệp phổ thông. Ai mà ngờ.
Ái Triêm còn nhớ rất rõ chuyện đó, lúc ấy chuẩn bị tốt nghiệp trung học, hai người vụng trộm mưu đồ sẽ oanh oanh liệt liệt đi du lịch một lần để trải nghiệm cái gọi là sự tự do thoải mái.
Vì lần dự định này, cô và Trâm Chi đã phải tiết kiệm tiền rất lâu, chờ tiền để dành đủ rồi, lên mạng mua vé, đặt phòng khách sạn, tất cả mọi chuyện xong xuôi êm đẹp chỉ chờ đến ngày đi. Ai mà biết, khi chuẩn bị xuất phát, vừa đến sân bay, bị Trần Minh bắt lại.
Khi đó cô còn rất ngây thơ, nghĩ không ra mình lại làm sai chỗ nào chọc giận đến anh, nhìn thái độ anh không vui nên suốt quãng đường đi về biệt thự cũng không dám hỏi. Chờ đến khi bị đưa về nhà rồi, bị Trần Minh giáo huấn cho một trận.
Một thời gian dài sau đó, cô mới hỏi anh sao lại biết cô ra ngoài chơi. Trần Minh liếc nhìn cô rồi chỉ nói một câu: “Bất kể em làm cái gì, tôi đều biết” làm cô sợ hãi còn cho rằng Trần Minh phái người theo dõi mình, thành ra trong một khoản thời gian khá dài yên ổn tuân theo quy tắc của anh.
Sau này cô mới biết, dù không cần phái người theo dõi cô, thì cả đất nước Việt Nam này, đều có tay chân, tai mắt của anh. Chỉ cần anh muốn thì ngóc ngách nào anh có có thể tìm được cô. Cô đi đến đâu cũng không thoát khỏi anh. Vậy thì trốn tránh chỉ thiệt thân cô mà thôi.
- Vậy nên cậu đừng phí tâm tìm cách giúp tớ chạy trốn nữa. Cậu cũng biết anh ấy mà. Tớ có trốn cũng không thoát.
Nói xong thì cô lảo đảo một trận, ngã ngồi xuống sofa. Trâm Chi một phen hoảng hốt:
- Chân Ái, Chân Ái... cậu làm sao vậy chứ?
Nguời trước mắt dường như không còn ý thức nữa. Trâm Chi luống cuống tay chân rút điện thoại ra. Tay run rẩy mãi mới tìm được số của Nguyên Trâm. Điện thoại vừa thông, Trâm Chi đã mếu máo khóc thảm thiết. Nguyên Trâm nghe mãi một lúc mới biết nói đến chuyện Ái Triêm bị ngất.
- Đưa con bé vào giường. Chị gọi bác sỹ đến ngay. Đừng hoảng hốt.