Sáng hôm sau Ái Triêm mới nới với ba về lời mời của nhà họ Vũ. Ở đây một thời gian cũng gặp Trâm Chi mấy lần nhưng ba Chỉnh chưa có dịp gặp gỡ để cảm ơn gia đình trâm Chi. Biết ba Chương thích cờ tướng nê buổi chiều hôm đó hai ba con đi tìm khắp nơi mua được bộ cờ gỗ cũng một ít trái cây để làm quà biếu.
Tuổi của ba Chỉnh và cha Chương xấp xỉ nhau, lại đều rất thân thiện nên từ lúc Ái Triêm đưa ba Chỉnh đến, hai người rất hợp ý mà nói chuyện vui vẻ. Hai ông già nói nhiều nhất chính là về mấy đứa con gái bảo bối nhà mình, cũng không biết kể lể đến chuyện gì, lại cùng nhau vui vẻ cười ha hả.
Ái Triêm ở phòng bếp giúp mẹ Kỳ nấu cơm. Ba Chương làm việc ở cục thanh tra thành phố đã hơn hai mươi năm, mẹ Kỳ luôn là người đứng phía sau ông để giúp cha con ông hoàn thành tốt công tác.
Ái Triêm ở bên cạnh vừa phụ bà làm bếp vừa cùng bà nói chuyện phiếm. Đến 6g30 Nguyên Trâm mới từ đơn vị trở về. Mọi người bắt đầu phụ dọn bàn ăn cơm.
Đang ăn dở bữa thì điện thoại Ái Triêm reo lên. Cúi đầu nhìn màn hình, sắc mặt của Ái Triêm lập tức trở nên cực kỳ kém. Cô buông đũa, cười một cái trấn an mọi người:
- Con đi ra ngoài nghe điện thoại một chút, mọi người ăn trước đi.
Nói xong cô đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài. Những người trên bàn nhìn nhau. Trâm Chi cảm giác có chút không đúng:
- Ai gọi mà mặt nó nghiêm trọng vậy?
Ba Chỉnh trầm mặt lên tiếng:
- Không sao đâu. Chúng ta ăn cơm đi nào. Con bé sẽ tự giải quyết được.
Ái Triêm đi ra ngoài mới bật điện thoại nghe:
- Alo.
- Tôi ở bên ngoài nhà họ Vũ.
Ái Triêm đưa mắt nhìn ra phía cổng. Xe của Trần Minh dừng ở bên ngoài, chiếc xe màu đen huyền bí như chính bản thân anh, im lặng không một tiếng động từ bao giờ đứng đó. Cô bấm tắt điện thoại từ từ đi ra cổng.
Khương Đồng cả tuần nay cô không thấy mặt thì ra là chạy theo phục vụ Trần Minh. Anh ta đang đứng bên ngoài xe, nhìn thấy cô liền bước tới trước một bước đến chỗ cửa xe, nhanh chóng mở cửa, ý bảo cô đi vào.
Cái thái độ trịch thượng này không chỉ là Trần Minh mà ngay cả cấp dưới của anh cũng học được rất thành thạo. Ái Triêm đứng ở bên ngoài, khoanh tay lạnh nhạt nói:
- Anh xuống đây đi.
Khương Đồng bên cạnh giật mình nhìn cô. Ôi chao, cô dám ra lệnh cho lão đại xuống xe. Ánh mắt anh ta gần như chỉ còn là sự kinh ngạc, kèm theo đó là sự thương hại cho cô. Lão đại là người thế nào chính anh ta rõ ràng nhất.
Nhưng trái hoàn toàn với sự lo lắng của Khương Đồng. Đôi chân dài của Trần Minh nhẹ nhàng bước xuống xe trước ánh mắt mở tròn của anh ta.
Ái Triêm dùng ánh mắt chất vấn hỏi Trần Minh:
- Anh lại đang làm cái gì ở đây vậy?
Trần Minh vừa mới xuống máy bay. Cho dù là buổi tối, ánh đèn đường vàng ươm cũng không che dấu được vẻ mặt mỏi mệt. Khi đối diện cô chất vấn, anh mím môi không nói lời nào, đôi mắt lạnh đến dọa người.
Ái Triêm thực sự đã đối diện với ánh mắt này vô số lần. Chỉ duy có lần này cô không hề cảm thấy áp lực. Cái quá khứ kia, cô bỏ quên đâu đó mất rồi.
- Tôi nhận lời mời của ba Chương mà đưa ba tôi đến đây làm khách. Tôi không hy vọng anh vì chuyện này mà gây sự. Đừng can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tôi và ba tôi. Tôi bức bí, khó chịu lắm, anh hiểu không?
Đương nhiên anh không hiểu. Anh chỉ là muốn gặp cô, một mực bắt Khương Đồng tìm bằng được vị trí của cô. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, bất cứ ai. Vậy mà chỉ một sự vắng mặt của cô, đã làm tâm trí anh bấn loạn. Cho nên anh không hiểu, cũng không thể lý giải, vì sao chỉ có một mình anh có suy nghĩ này? Còn cô, cô lại thờ ơ lạnh nhạt đến như vậy? Anh làm cô bức bí khó chịu lắm sao?
Sắc mặt của Trần Minh đã sớm thay đổi. Ái Triêm ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ này của Trần Minh cô chưa bao giờ nhìn thấy. Trong ánh mắt chứa đựng đầy bi thương, sâu đến nổi không thấy đáy.
Trần Minh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, giọng nói khàn khàn, có vẻ như là thỏa hiệp lại như là bất lực:
- Ái Triêm, tôi không đến đây để gây áp lực cho em. Tôi đến đây để nói với em rằng, tôi không muốn trói buộc em. Em không thích đám cưới... vậy thì cứ hủy đi.
Nói xong, anh xoay người không chút do dự vào trong xe, tựa như không để tâm gì đến chuyện vừa xảy ra.
- Khương Đồng, đi thôi.
Khương Đồng dừng bước bên người cô, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Trần Minh ở trong xe nhìn qua kính xe đang mở, lạnh giọng:
- Đi.
Cánh cửa ngay sau đó đã nhanh chóng đóng lại che khuất đi gương mặt anh. Khương Đồng nhịn không được, nhỏ giọng nói trước khi vào xe:
- Lão đại đang sốt. Cả tuần rồi không hề chợp mắt.
Ái Triêm nhớ lại sắc mặt tái nhợt của anh, cùng với tiếng hít thở nặng nề kia, ánh mắt phức tạp nhìn về phía sau xe, trong lòng có chút hối hận, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía chiếc xe đang khuất dần ở phía xa.