CHƯƠNG 41
Lăng Dạ thấy bộ dáng thương tâm vô cùng của Lăng Quang, trực tiếp đi ra khỏi phòng, tránh để bản thân cuối cùng lại mềm lòng, rồi đáp ứng y.
Lãnh ở dưới lầu uống rượu, hiện tại tâm tình của hắn phi thường không tốt, Lăng Quang đến đây, khiến hắn cảm thấy được nguy hiểm, biết là Lăng Dạ thích Lăng Quang, y sẽ tha thứ cho Lăng Quang, cuối cùng sẽ hồi cung cùng Lăng Quang phải không? Bản thân sẽ không còn cơ hội nữa?
Tất cả đều chưa biết chắc, để tránh bản thân suy nghĩ lung tung, Lãnh không ngừng uống rượu, hiện tại cũng chỉ có thể đợi bọn họ xuống mới biết được kết quả.
Mà Lăng Quang, thấy Lăng Dạ đẩy cửa mở, đi ra khỏi phòng, hơn nữa không nguyện ý ngủ chung với mình, toàn bộ đều đổ hết tội lên người Lãnh, tuy rằng trên miệng Lăng Dạ nói không có quan hệ gì, nhưng vậy cũng không thể xác định, quan hệ của hai người thân mật như thế, mà y và Lăng Dạ đã phân cách hơn ba năm rồi, tục ngữ có nói, tòa lầu gần nước dễ đạt được trăng, tên Lãnh đó và Lăng Dạ ở bên nhau ba năm, mà bản thân nhiều lắm chỉ ở bên y có ba tháng, cho nên có thể là khá khó đối phó đây.
Thế là Lăng Quang và Lãnh hai người đều đang suy nghĩ phải đối phó đối phương thế nào, làm sao mới có thể có được Lăng Dạ.
Mà Lăng Dạ sau khi ra khỏi phòng, thì liền đi xuống lầu, thấy Lãnh ngồi bên cửa sổ uống rượu, liền đi qua, bản thân cũng rót một ly, chậm rãi uống, suy nghĩ về sau nên làm thế nào.
Lãnh thấy Lăng Dạ đi tới, vốn đang muốn hỏi hai người ra sao rồi, nhưng lại thấy Lăng Dạ ngồi xuống rót rượu, cuối cùng vẫn là quyết định không hỏi nữa, đợi y tự nói với mình.
Lăng Dạ uống liên tục, cũng không quan tâm bản thân có say hay không, thấy Lãnh cũng không có hỏi mình cái gì, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Thật ra ta sớm đã tha thứ cho y, nhưng ta lại không biết phải đối mặt với y như thế nào, luôn cảm thấy trong lòng có chút khuất mắc, Lãnh, ngươi nói ta nên làm sao đối diện với y đây, làm sao giải quyết chuyện này.”
Lãnh nhìn Lăng Dạ mở miệng nói, bởi vì uống nhiều rượu, dẫn đến trên mặt đỏ hồng, khiến người ta rất muốn cắn một phát: “Điều này phải hỏi bản thân ngươi, ta không thể nói gì, nếu như ngươi không muốn cùng y bên nhau, ta có thể giúp ngươi rời khỏi nơi này.”
Nghe thấy lời của Lãnh, Lăng Dạ không nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi uống tiếp.
Lăng Quang từ lầu đi xuống, thấy Lăng Dạ và Lãnh hai người đang cùng ngồi uống rượu, cũng thêm hành động của họ, tóm lại y tuyệt đối sẽ không để cho Lãnh và Dạ nhi hai người đơn độc ở chung nữa.
Thấy Lăng Dạ trên mặt đã đỏ hồng, biết y uống không ít rồi, nhưng không biết Dạ nhi khi uống say sẽ có bộ dáng gì, cái này y vẫn chưa từng thấy qua.
Nhưng mà: “Dạ nhi, ngươi uống ít một chút đi, uống quá nhiều đối với thân thể không tốt.” Lãnh thấy Lăng Quang đi qua, không thèm để ý, chỉ là nhìn thẳng vào Lăng Dạ đang uống không ngừng, cuối cùng lên tiếng.
“ Không sao hết, chỉ uống một chút không có chuyện gì đâu.” Lăng Dạ vừa lắc đầu vừa nói, bản thân đột nhiên rất muốn uống rượu, say rồi thì cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa, nếu như bản thân nói ra cái gì cũng không quan hệ, dù sao khi tỉnh lại cũng không nhớ được gì cả, lại nói không phải người ta luôn bảo kẻ say sẽ nói lời thật lòng hay sao, nói không chừng bản thân uống say rồi, có thể nói ra hết những lời cất giấu trong lòng, sẽ giải quyết được mọi chuyện, vậy thì càng tốt.
Lăng Quang nghe thấy Lãnh nói thế, trong lòng vô cùng không thoải mái, chuyện của Dạ nhi nhà ta không cần ngươi phải lo lắng, nhưng bên miệng lại nói: “Dạ nhi, nên uống ít thôi, thân thể của ngươi không tốt lắm, đừng uống nhiều như thế.”
“ Không muốn, ta muốn uống, không có quan hệ gì hết, hôm nay để ta say đi.” Lăng Dạ nhìn hai người đang ngăn cản mình uống rượu, cự tuyệt.
“ Dạ nhi, nghe lời phụ hoàng, đừng uống nữa.” Lăng Quang duỗi tay muốn cầm lấy chén rượu trên tay của Lăng Dạ, nhưng bị Lăng Dạ tránh khỏi. Bạn đang ?
Nhìn Lăng Dạ đã có chút bộ dáng say xỉn, Lăng Quang cuối cùng cũng không ngăn cản nữa, uống say cũng tốt.
Lăng Dạ chỉ liên tục uống không ngừng, thẳng cho đến khi rượu trên bàn đều bị uống sạch, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Quang và Lãnh, di, bọn họ sao lại biết thuật phân thân, thế là mở miệng nói: ‘Lãnh, ngươi sao lại biến thành hai người vậy, ngươi biết thuật phân thân sao, ta phải học thuật phân thân của ngươi, ngươi phải dạy cho ta.”
Nói xong liền bổ nhào về phía Lãnh, Lãnh nghe Lăng Dạ nói thế, liền biết y đã say, thấy Lăng Dạ lảo đảo về phía mình, lập tức ôm lấy y.
Lăng Quang nghe Lăng Dạ nói, cũng biết rằng y đã say, nhưng không ngờ tới, y thế nhưng lại nhào về hướng của Lãnh mà không phải là mình, xem ra địa vị của Lãnh trong lòng của Lăng Dạ không phải là thấp a.
Thấy Lăng Dạ ngã lên trên người Lãnh, hũ dấm của Lăng Quang triệt để bị đá đổ: “Dạ nhi, ngươi uống say rồi, phụ hoàng ôm ngươi về phòng.” Vừa nói vừa duỗi tay ra muốn ôm Lăng Dạ ra khỏi lòng của Lãnh.
Mà Lãnh thấy Lăng Quang đưa tay ra muốn ôm Lăng Dạ, thế là trực tiếp nâng Lăng Dạ lên, đi về phòng ngủ, để lại Lăng Quang một bộ mặt lúng túng lại thêm phẫn nộ.
Đi theo Lãnh về phòng, trên đường, Lăng Dạ rất yên tĩnh, không có vì say rượu mà điên cuồng, nhưng khi Lãnh đặt Lăng Dạ lên trên giường, Lăng Dạ đột nhiên bắt đầu giãy dụa, nắm lấy y phục của Lãnh: “Ta không muốn nằm trên giường, giường rất lạnh, ta muốn ngươi ôm ta.” Cuối cùng dứt khoát ôm chặt gáy của Lãnh không buông.
Lăng Quang nhìn thấy Lăng Dạ ở trong lòng của Lãnh không chịu xuống, lập tức lạnh lùng nói: “Dạ nhi ta chiếu cố là được, ngươi bỏ y ra.”
Lãnh còn chưa có lên tiếng trả lời, Lăng Dạ đã lớn tiếng la lên: “Phụ hoàng ngươi luôn dọa người lung tung.”
Lăng Quang nghe thế, trong lòng tức giận, rốt cuộc là Lãnh quan trọng hay là phụ hoàng ta quan trọng, thế là dứt khoát một tay giành lấy Lăng Dạ trên tay của Lãnh.
Lãnh vì không có đề phòng, chỉ có thể trâng trâng nhìn Lăng Dạ bị Lăng Quang ôm mất, nếu lại giành về, đến lúc đó Lăng Dạ có thể phát uy, thế là lạnh lùng nói: “Chiếu cố Dạ nhi thật tốt cho ta, nếu như xảy ra chuyện gì, đừng trách ta không khách khí.” Nói xong liền ra khỏi phòng.
Lăng Dạ bị Lăng Quang ôm, đầu tóc thỉnh thoảng lại dụi vào lòng y, bên miệng còn nói: “Lãnh, ngươi sao lại đi vậy?”
Lăng Quang thấy bên miệng Lăng Dạ nói ra toàn là tên của Lãnh, trong lòng một trận ghen tức, trực tiếp ôm lấy Lăng Dạ lên giường, nhìn thấy Lăng Dạ giãy dụa, Lăng Quang nói: “Dạ nhi, ngươi đừng loạn động, nếu không đừng trách phụ hoàng đối với ngươi không khách khí.”
Lăng Dạ giống như không có nghe thấy lời nói của Lăng Quang, tiếp tục giãy dụa.
Lăng Quang sờ sờ trán của Lăng Dạ, xem ra nói chuyện với người say xỉn thật sự không có tác dụng a, nhìn thấy Lăng Dạ đang không ngừng châm lửa trên cơ thể mình, thế là dứt khoát đẩy y ngã xuống giường, ngăn chặn lấy đôi môi tràn đầy vị rượu.
Lăng Dạ cảm thấy có một vật mềm mại đang động tới động lui trên miệng của mình, cũng liền đưa lưỡi ra liếm thử.
Cảm thấy hồi đáp của Lăng Dạ, Lăng Quang càng hôn sâu thêm, trực tiếp đến khi Lăng Dạ có chút hít thở khó khăn mới lưu luyến rời khỏi, mà Lăng Dạ sau một lúc thở dốc, nhìn vào hai mắt của Lăng Quang, nâng một cánh tay lên, chỉ vào miệng của mình nói: “Ta còn muốn.”