Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 14: Chương 14




Tức Hồng Lệ quyết định ra đi, trong lòng Thích Thiếu Thương đã không còn vị trí cho nàng. Không nghĩ đến, phải không? Võ lâm đệ nhất mỹ nữ, thua ở trên tay một người nam nhân! Thích Thiếu Thương, vì một người không thương hắn mà phản bội tình yêu nhiều năm của bọn họ, khinh người quá đáng!

Nàng không nên tới nơi này, nếu nàng không biết tâm tư của Cố Tích Triều có lẽ nàng có thể sống khá giả một chút. Nhưng hiện tại, nàng đã biết, nguyên lai hết thảy đều là Thích Thiếu Thương nhất sương tình nguyện! Nguyên lai Cố Tích Triều chưa bao giờ cùng nàng tranh chấp! Nguyên lai nàng thua đậm đến như vậy! Nghĩ đến tối hôm qua, vẫn còn quá khách khí với Thích Thiếu Thương, về phần Cố Tích Triều… Năm đó chuyện của Hủy Nặc Thành còn chưa tính với hắn…

Cố Tích Triều đứng ở cửa phòng nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Tức Hồng Lệ, liền giật mình. Quả thật, hắn không có thói quen đánh nữ nhân; mà nói lại, hắn cũng không có ham mê bị nữ nhân đánh đập a! Hắn cẩn thận lui về phía sau vài bước rồi mới mở miệng: “Tức thành chủ có gì chỉ giáo?”

Tức Hồng Lệ tự nhiên chú ý tới toàn bộ hành động của hắn, tâm tình nguyên tối tăm lại có chút sáng lên. Không thể phủ nhận, ở phương diện đối đãi nữ nhân Cố Tích Triều thực sự không thể chỉ trích, là một quân tử biết thương hương tiếc ngọc. Hắn tuy không phải người tốt, nhưng cũng là nam nhân tốt.”Nghe nói ngươi lười mở miệng ngay cả với Gia Cát Thần Hầu, xem ra mặt mũi của ta vẫn là rất lớn.”

Cố Tích Triều cười chúc mừng, khoanh tay yên lặng đợi nàng nói tiếp.

“Ta tới vì chuyện tối hôm qua.” Tức Hồng Lệ nghiêm mặt nói.

Nàng còn không đánh đủ? Thích Thiếu Thương ở nơi nào?! Cố Tích Triều không khỏi khó xử nhíu mày, hắn hoàn toàn không muốn phải vì lấy lòng nữ nhân này mà ủy khuất chính mình, làm sao bây giờ?

“Tối hôm qua, ta thật xin lỗi!” Tức Hồng Lệ lấy hết dũng khí đem chuyện khó khăn nhất nói ra, những chuyện khác sẽ dễ hơn, “Chuyện ta cùng Thích Thiếu Thương quả thật không nên giận chó đánh mèo với ngươi.”

“Xin lỗi ư?” Tức Hồng Lệ cũng sẽ giải thích? Hướng ta giải thích? Ta không nghe lầm chứ.

“Tức Hồng Lệ ta tuy là nữ tử, nhưng cũng không phải người trốn tránh trách nhiệm, là lỗi của ta, ta sẽ không vì sợ mà không nhận, lại càng không tìm cớ trốn tránh! Nhưng, chỉ một chuyện này! Ân oán giữa Hủy Nặc Thành chúng ta cùng ngươi vẫn chưa xong, sớm muộn gì sẽ có một ngày tính toán với ngươi!” Thản nhiên nói những lời này xong, Tức Hồng Lệ bỏ đi không quay đầu lại.

Cố Tích Triều yên lặng nhìn bóng dáng yểu điệu của Tức Hồng Lệ dần dần biến mất, đột nhiên nở nụ cười, đó là một loại… kính nể cùng thưởng thức phát ra từ nội tâm! Thích Thiếu Thương, ngươi có biết ngươi mất đi vật trân quý đến cỡ nào hay không?

“Tích Triều! Tích Triều?” Truy Mệnh quơ quơ tay ở trước mặt hắn, thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng, hơi giật mình nhìn theo Tức Hồng Lệ, đột nhiên lo lắng, “Không phải chứ! Huynh thích Tức Hồng Lệ? … Bỏ đi, Tích Triều! Thích Thiếu Thương sẽ nổi điên đấy, huynh đã giết Liên Vân Trại của hắn, lại đoạt nữ nhân của hắn…” Buồn rầu ôm lấy đầu, “Tuy rằng nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, nếu các ngươi thật sự vì vậy tranh cãi, ta nên giúp ai a!”

“Truy Mệnh, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Cố Tích Triều đánh gãy suy nghĩ miên man của y, nếu để y nói tiếp, chỉ sợ thiên lý truy sát lần thứ hai liền lửa sém lông mày!

“A? A! Trên đường mới mở một gian tửu lâu, nghe nói đồ ăn nơi đó cũng không tệ lắm. Vừa lúc huynh bây giờ còn xem như thân tự do, nhị sư huynh cũng chưa trở lại, không bằng chúng ta đi thử xem?” Truy Mệnh nghe Cố Tích Triều hỏi, lập tức hưng phấn lên, đem chuyện buồn rầu vừa rồi vứt khỏi đầu.

Là thử đồ ăn hay là thử rượu? Cố Tích Triều cũng không phá, chỉ nói: “Hảo!” Hắn luôn luôn rất có hảo cảm đối với Truy Mệnh, con người dung mạo tương tự hắn, cá tính lại hoàn toàn tương phản này. Tổng nghĩ muốn che chở cho loại tình cảm như trẻ con kia, che chở cho thứ hắn chưa bao giờ có được, nhưng vẫn khát vọng…

Cố Tích Triều sở dĩ có thể cùng Truy Mệnh đi “thử đồ ăn” còn vì một nguyên nhân khác: Thích Thiếu Thương vẫn luôn kề cận hắn rốt cục bị Gia Cát Thần Hầu bắt dính!

Lúc này, bọn họ đang nghị sự trong thư phòng của Gia Cát Thần Hầu, cùng đi còn có Vô Tình.

“Cho nên, cậu xác định mười bảy mạng người kia không phải do Cố Tích Triều động tay?” Gia Cát Thần Hầu nghe xong Thích Thiếu Thương thuật lại một đường tình huống, đầu tiên liền ném ra vấn đề làm hắn khó chống đỡ nhất.

“Phải… Hẳn không phải là hắn.” Thích Thiếu Thương cũng biết những lời này không có sức thuyết phục đến cỡ nào, vội vàng bổ sung, “Nội lực của Tích Triều, giống như không còn nữa. Cho nên, mặc dù hắn có muốn, cũng không làm được!”

“Nội lực không còn?” Gia Cát Thần Hầu kỳ quái hỏi, “Sao lại thế? Ai phế đi võ công của hắn?”

“Không biết!” Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ thở dài, “Hắn cái gì cũng không chịu nói! Chỉ biết là hai năm nay hắn nhất định sống không quá tốt. Thương tích trên người hắn, nếu ta đoán đúng, đại bộ phận là hắn tự mình…” Tim… không khỏi thắt lại, cũng không thể tránh! “Dọc trên đường đi, hắn đều gặp ác mộng, chỉ khi ta châm đèn cho hắn mới khiến hắn có thể nghỉ ngơi, khả dù vậy… Cứ ở chung với hắn vài ngày sẽ biết, đây tuyệt đối không thể là giả tạo…”

“Tay hắn… rất lạnh, sinh bệnh sao?” Vô Tình cũng xen vào nói, “Sắc mặt rất khó xem, huyết khí không đủ. Nếu thế, tay cũng không thể lạnh thành như vậy, giống y như người chết!”

“Một khi đã như vậy, ta bớt thời giờ bắt mạch cho hắn, xem hắn đến tột cùng là sinh bệnh hay mất đi nội công!” Gia Cát Thần Hầu nghĩ ngợi nói, “Chứng cứ chỉ ra Cố Tích Triều là hung thủ giết người đúng thật không nhiều lắm, thậm chí không có! Hết thảy chờ Thiết Thủ điều tra trở lại rồi sẽ nói sau. Thiếu Thương, cậu xem chừng hắn, đừng để hắn lại chạy.”

“Yên tâm, thế bá! Con có dự cảm, lần này Cố Tích Triều sẽ ở lại Lục Phiến Môn chúng ta thật lâu!” Vô Tình khẽ cười nói, “Truy Mệnh lại vui vẻ, có người bồi hắn, còn có thể giúp hắn chống đỡ Thiết Thủ!”

Nghĩ đến tình cảnh gà bay chó sủa hai năm trước, Gia Cát Thần Hầu lại đau đầu, một Truy Mệnh đã là tính tình duy khủng thiên hạ bất loạn, lại còn Cố Tích Triều sớm nắng chiều mưa… Làm sao mà ông hưng phấn được?

“Đúng rồi, thế bá, Cố Tích Triều nếu đã trở lại, hẳn phải quy án. Phải bẩm báo Hoàng Thượng mới đúng.” Vô Tình không quên tính toán của hắn.

Thích Thiếu Thương lẳng lặng ngồi ở một bên, không trả lời. Hắn cũng không biết cái gọi là “Bẩm báo Hoàng Thượng” đối với Cố Tích Triều đến tột cùng sẽ có ảnh hưởng gì.

Khả Gia Cát Thần Hầu cũng bối rối! Ông nhìn về phía Vô Tình, người vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không sóng gió, đoán không ra ý định của y! Vô Tình muốn làm cái gì? Rõ ràng là quan tâm Cố Tích Triều, thì tại sao…”Ta đã biết.” Yên lặng theo dõi kỳ biến đi, làm sư phụ lại phải hỏi đồ đệ trong lòng chủ ý gì cũng quá mất mặt! Huống hồ, Cố Tích Triều cũng không phải yếu ớt như vậy, lại có Thích Thiếu Thương ở…

Vô Tình cũng cười, hắn tạo ra một cơ hội, một cơ hội thấy rõ của Cố Tích Triều, một cơ hội thấy rõ của Thích Thiếu Thương, hoặc là, lại thấy rõ cơ hội của chính hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.