Dạ Thâm Thiên Trướng Đăng

Chương 37: Chương 37




“Lửa sáng rực đèn hoa,

Đem cầu sao soi mở

Bóng đêm lùi theo ngựa

Trăng sáng đến cùng người.

Trăng sáng đến cùng người…”

Ngày hội nguyên tiêu, đáng tiếc không thể cùng người nguyệt lưỡng đoàn viên.

Tích Triều… Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi thật sự tất cả đều là giả?

Cố Tích Triều đi đã mười bảy ngày, từng cái nhíu mày, từng nụ cười đều luôn hiện lên trước mắt.

Trong lúc uống rượu, mặt rượu trong suốt ánh lên không phải mặt mình mà là mặt y; đi trên đường, mỗi khuôn mặt qua sát bên người đều là mặt y; mà ngay cả trong giấc mơ cũng thấy y! Giống như y chưa bao giờ rời đi! Nhưng chỉ cần duỗi tay ra, muốn bắt lấy y, liền tan. Mộng, cũng tỉnh…

Cố! Tích! Triều! Cố Tích Triều!! Là yêu hay là hận?

Thích Thiếu Thương ý thức được mình tự nhiên lại nghĩ tới y, đột nhiên muốn cười, năm ngón tay nắm Ngược Thủy Hàn đột nhiên siết chặt, lẩm bẩm, “Cố Tích Triều, ta thật sự điên rồi! Thế mà vẫn còn không buông được ngươi… Sau khi bị ngươi bắn tên, lại vẫn hoàn toàn như thế!”

Ở một bên, Tức Hồng Lệ lẳng lặng nhìn Thích Thiếu Thương đứng lặng ở bờ sông, đột nhiên nghiêng mặt đi, kiềm nén nghẹn ngào nói: “Hắn chưa bao giờ dụng tâm đối đãi như thế với…”

“Hồng Lệ…” Hách Liên Xuân Thủy dìu bờ vai run rẩy của nàng, trầm mặc hồi lâu mới nói, “Nàng… Nàng đã nghĩ rõ ràng sao, đừng…”

“Y… y không phải người Tống! Bọn họ không có kết quả….” Tức Hồng Lệ hết sức nén lệ, thuyết phục Hách Liên Xuân Thủy, cũng thuyết phục chính mình, “Cũng đã đến bước này, bọn họ còn có thể như thế nào? Đây là y tự lựa chọn, là y tự… Y không thương hắn! Chính miệng y nói, là y buông tha cho…”

“Hồng Lệ, nàng biết rõ vô luận nàng làm gì ta đều thuận theo nàng…” Hách Liên Xuân Thủy đành thở dài, trấn an Tức Hồng Lệ cơ hồ cuồng loạn, “Có lẽ lần này Thích Thiếu Thương thật sự có thể trở về bên nàng, có lẽ, đối với nàng…”

Hách Liên Xuân Thủy xoay người rời đi.

“Hách Liên…” Tức Hồng Lệ muốn gọi hắn lại.

Hách Liên quay đầu nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, thực suy yếu, “Hồng Lệ, ta chúc phúc nàng…” Hồng Lệ, nàng nhất định phải suy nghĩ rõ ràng, đừng để mình hối hận…

Ngày đó Liêu sứ bị ám sát, tưởng chết chắc rồi, lại không dự đoán được Cố Tích Triều cứu bọn họ. Hiện tại nếu nghĩ kỹ, khi đó chết đi cũng không phải không tốt… Ít nhất có thể cùng chết một chỗ với Hồng Lệ…

Cố Tích Triều, ngươi thật không thương Thích Thiếu Thương sao? Một chút cảm giác đều không có? Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ chẳng lẽ thật sự có mặt mũi lớn, có thể khiến Cố Tích Triều, con người kiêu ngạo, ngay cả hoàng đế cũng không để vào mắt, quỳ xuống? Ha ha, Cố Tích Triều, người thông minh như thế nào một khi sa vào tình ái đều biến thành ngốc tử, ngay cả ngươi cũng không ngoại lệ!

Cố Tích Triều, ngươi hại chết ta, ngươi có biết không? Ngươi đem Hồng Lệ đẩy về Thích Thiếu Thương, dù ngươi cam tâm tình nguyện, đối với ngươi là sai! Đối với ta cũng là sai! Hách Liên Xuân Thủy rốt cục điên cuồng chạy, “Cố Tích Triều! Ta Hách Liên Xuân Thủy thề, nhất định, nhất định phải… Tên ngu ngốc này, thực bị ngươi hại chết rồi…”

Tức Hồng Lệ dùng sức lau đi nước mắt, sửa sang một chút dung nhan, cười đi đến bên người Thích Thiếu Thương bên, khẽ gọi, “Thiếu Thương…” Thanh âm của nàng rất đẹp, mỗi từ đều như thơ. Nhất là lúc nàng gọi tên Thích Thiếu Thương, nghe thực thoải mái, cảm giác như mộc xuân phong.

“A, phải Hồng Lệ…” Thích Thiếu Thương lên tiếng, “Ta đang nghĩ…” Nghĩ gì chứ? Còn gì để nghĩ? Còn gì đáng giá để nghĩ?

Cũng may Tức Hồng Lệ cũng không để ý hắn thất thần, chỉ nói: “Tối nay là đêm hội nguyên tiêu, cùng ta đi ngắm đèn được không?”

Thích Thiếu Thương ngây cả người, lập tức gật đầu.

Chợ hoa đăng của Kinh thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt, Thích Thiếu Thương cùng Tức Hồng Lệ theo dòng người mà đi, nhưng không bị dòng người nhấn chìm, khí chất độc đáo cùng dung mạo xuất chúng của hai người bọn họ khiến bọn họ đều như hạc lập kê quần (*). Bọn họ, quả thật có thể xưng là một đôi bích nhân.

“Trần Ý Trai…” Đi đến nửa đường, Thích Thiếu Thương lại đột nhiên ngẩn người trước một quầy hàng phong cách cổ xưa.

“Làm sao vậy?” Tức Hồng Lệ ôn nhu hỏi hắn.

Bánh vân yến của Trần Ý Trai lừng danh, ngon miệng dễ tiêu, chính là loại y thích. Có một lần tự dưng lại ăn ở trong phòng khám nghiệm tử thi, thật sự là trẻ con… Hiện tại nhớ lại, Trần thượng thư hẳn chết chính ở trên tay y, đối mặt thi thể đó lại còn có thể trấn định đến vậy, thật sự cảm thấy không sao, hay thật sự có người đã toan tính?

Ánh mắt Thích Thiếu Thương cứ thế biến đổi, cuối cùng mới ý thức rằng Hồng Lệ còn ở bên cạnh mình, cố gắng hạ ngữ khí, “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

“Hảo!” Tức Hồng Lệ cũng không để ý, chỉ nói, “Chúng ta đi xem hoa đăng.”

Chợ hoa đăng đang có đố đèn, Tức Hồng Lệ hiển nhiên hưng phấn, chủ động lôi Thích Thiếu Thương chen vào.

“Như vậy, câu đố đèn tiếp theo của chúng ta sẽ là, nhất mộc tham soa hướng thiên hoành (*). Là một vị thuốc Đông y. Đoán trúng là có được chén ‘ngọc thỏ điểm đăng’ này.”

“Nhất mộc tham soa hướng thiên hoành… Thuốc Đông y, là gì chứ? Thiếu Thương, chàng có ý gì không?” Tức Hồng Lệ quay đầu lại hỏi hắn.

“Hồng Lệ, nàng biết ta không hiểu mấy thứ đó…” Thích Thiếu Thương cười cười có lỗi. Cũng chỉ có y… Mới có thể linh hoạt như thế, sách thuốc đọc qua cũng nhiều…

“Thiếu Thương…” Người đang ở đây, còn tâm…

“Vị công tử này trả lời rất đúng, là đại hoàng. Chén ‘ngọc thỏ điểm đăng’ này thuộc về ngài, xin mời cầm…”

“Kế tiếp câu đố phải, nhật nhật kiều thủ độc đãi phu (*), là một bài thơ Đường. Đoán trúng sẽ có chén ‘thường nga bôn nguyệt’ này!”

“Nhật nhật kiều thủ độc đãi phu…” Tức Hồng Lệ lặng yên nở nụ cười, chén hoa đăng này nàng phải buông thôi. Đáp án là “Xuân hiểu” (*), dùng phải có tài ly hợp, ly hợp, ly hợp, ly chính là chúng ta, hợp chính là bọn họ. Nguyên lai sớm xuân của hắn đã không còn ở bên cạnh ta, còn cưỡng cầu gì? Cưỡng cầu có thể được sao? Chén hoa đăng này rất đẹp, nhưng không thuộc về ta! “Chúng ta đi thôi…”

Một đôi bích nhân, hoa tiền nguyệt hạ, vốn phải là một bức họa đẹp nhất. Thế nhưng bóng ma của Cố Tích Triều vẫn ở giữa họ, vĩnh viễn ở giữa họ…

“Thiếu Thương, chàng đi tìm hắn đi, dẫn hắn trở về…” Tức Hồng Lệ đột nhiên mở miệng, nói ra được thoải mái rất nhiều.

“Cái gì? Nàng nói cái gì?” Thích Thiếu Thương phản ứng không kịp, si ngốc nhìn Tức Hồng Lệ, không biết đáp lại như thế nào. Ánh mắt lại mê mang, Cố Tích Triều…

Tức Hồng Lệ nhìn bộ dáng thất thần của hắn, cảm thấy vô cùng ủy khuất, gào lên, “Vì sao? Vì sao cứ phải là hắn? Toàn bộ buổi tối, rõ ràng chàng ở ngay cạnh ta, cảm giác của chàng lại một chút cũng không chân thật! Có phải vô luận ta làm gì cùng không bằng được vị trí của hắn trong lòng chàng? Hắn đến tột cùng có gì tốt? Giết huynh đệ của chàng, hủy Liên Vân Trại, hắn phản bội chàng! Còn ta thì sao, ta chờ chàng năm năm! Ta đem năm năm tươi đẹp nhất trong cuộc đời ra chờ chàng, vì sao chàng một chút cảm động đều không có?”

“Hồng Lệ ta…” Thích Thiếu Thương thấy nàng rơi lệ chân tay càng thêm luống cuống, ta cũng muốn biết vì sao, thật đó!

“Quên đi, thật sự quên đi.” Tức Hồng Lệ đột nhiên thu lệ, khẽ nói, “Trước kia hắn đích xác không xứng, nhưng hiện tại, hắn đáng giá. Chàng đi tìm hắn đi…”

“Nàng nói cái gì? Nàng biết điều gì?” Thích Thiếu Thương đột nhiên khẩn trương lên, dùng sức bắt được tay Tức Hồng Lệ, cũng không để ý như vậy có thể quá đường đột với nàng. Mấy ngày nay trong lòng hắn vẫn không xác định, tổng cảm thấy được tựa hồ có một số việc hắn nên biết nhưng lại không biết, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu!

Tức Hồng Lệ quả nhiên bị bắt đau, nhưng nàng cũng không giãy giụa, nàng cần sự đau đớn này! Nàng cần sự đau đớn này giúp nàng hoàn toàn thanh tỉnh! Cho nên nàng vẫn nở nụ cười, cười đến đẹp vô cùng, cười nói với hắn, “Chàng đi tìm Vô Tình…”* “Hỏa thụ ngân hoa hiệp,

Tinh kiều thiết tỏa khai.

Ám tinh tùy mã khứ,

Minh nguyệt trục nhân lai…”

Đèn đuốc sáng choang,

Tinh kiều được giải thiết khóa

Bóng đêm theo ngựa đi,

Minh nguyệt theo người đến

“Lửa sáng rực đèn hoa,

Đem cầu sao soi mở

Bóng đêm lùi theo ngựa

Trăng sáng đến cùng người.”

* hạc lập kê quần: hạc đứng giữa bầy gà, chỉ sự nổi bật trong đám đông

* nhất mộc tham soa hướng thiên hoành: Một cây gỗ lệch hướng trời cao

* nhật nhật kiều thủ độc đãi phu: Mỗi ngày mong ngóng đợi chờ chồng

* Xuân hiểu (Mặc Hạo Nhiên)

Xuân hiểu

Xuân miên bất giác hiểu

Xứ xứ văn đề điểu

Dạ lai phong vũ thanh

Hoa lạc tri đa thiểu

Buổi sớm mùa xuân

Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng

Nơi nơi đều nghe thấy tiếng chim hót

Đêm qua trong gió mưa

Chẳng hay hoa rụng nhiều hay ít?

Giấc xuân quên cả bình minh

Chim non ríu rít gọi tình muôn nơi

Đêm qua mưa gió bời bời

Biết bao hoa đã rụng rơi tứ bề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.