Hội Ninh phủ dù sao cũng không so được với thành Biện Kinh, tuy rằng đã vào xuân, gió lạnh vẫn hiu quạnh như cũ. Ven hồ trong ngự hoa viên có cây liễu rủ, mấy ngày trước đây vừa nảy được ít chồi, hôm nay lại bị gió bắc tàn phá, tất cả đều hóa thành sương khói.
Hoàn Nhan Chiêu đưa tay đón được một mảnh lá tàn, lẳng lặng nở nụ cười. Không chỉ người, ngay cả cây cối cũng không nắm chắc được mùa của chính mình, rốt cuộc đều khuất phục trước ngoại lực.
Lúc Hoàn Nhan Tân Nam đi vào ngự hoa viên nhìn thấy chính là cảnh tượng đó. Hoàn Nhan Chiêu một thân trắng thuần trầm mặc đứng ở trong phong tuyết, nở nụ cười trong vắt đối với mảnh màu xanh nhạt trong tay, nghi nghi thực thực huyền ảo. Nhưng chẳng biết tại sao, vẻ tuyệt sắc trước mắt cũng không khiến Hoàn Nhan Tân Nam nghĩ đến cái gọi là tuyệt đại giai nhân, tuy rằng bộ dạng Hoàn Nhan Chiêu thực sự rất giống mẫu phi của y, đệ nhất mỹ nhân của Đại Kim. Hoàn Nhan Tân Nam nghĩ đến một bài thơ mà chính hắn cũng phải tự nhận là rất không hợp thời điểm.
“Lòng thiện đón hoa nở nụ cười, núi thiêng hoa nở khắp trên huyệt mộ. Hoa trong cõi Niết bàn nghiêm trang như thế sao, qua đường hoa nở gặp được Phật trở về.”
Thiện? Phật? Hoàn Nhan Chiêu suýt bật cười, chẳng lẽ ma đạo trong con người lại thật sự dễ dàng mê hoặc lòng người như thế? Rõ ràng là mặt quỷ răng nanh lại bị thế nhân nhận thức nói là giống trang nghiêm?
“Từ hàng vốn là người chở đò, tiếc rằng chúng sinh không lên thuyền.” Y nhẹ giọng ứng một câu, hắn chính là kẻ ngu dốt không chịu lên thuyền kia. Lập tức hành lễ, “Hoàn Nhan Chiêu bái kiến hoàng thúc.”
Hoàn Nhan Tân Nam cười sang sảng, vừa nâng y dậy, vừa nói: “Đều là người một nhà, đều là người một nhà!”
Hoàn Nhan Chiêu không trả lời, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy. Hoàng thúc của y không có việc gì mà chạy tới cùng y phiếm chuyện “Người trong nhà” này, đó mới là quỷ quái. Như vậy, đến tột cùng là chuyện gì? Muốn nhờ ta lôi kéo Liệt, hay muốn tìm hiểu thái độ của phụ hoàng đối với hắn?
“Hôm qua thấy cháu không chịu được trên triều đường, hôm nay khá hơn chút nào không?”
“Đa tạ hoàng thúc quan tâm, cháu đã khá hơn nhiều.”
“Khá hơn nhiều?” Hoàn Nhan Tân Nam nhìn y không khỏi nhíu mày, mặt y mất hết huyết sắc, quả thực như ngọc bích, giống như tro bụi sen xanh.”Hoàng thúc lại thấy không phải vậy, nam nhi Đại Kim ta đều là trang hảo hán, cung mã đều thành thạo. Cháu là đứa con tốt của phụ hoàng cháu, cũng đừng làm cho người thất vọng!”
Quả nhiên là điều thứ hai! Hoàn Nhan Chiêu cười cười nói: “Cháu xin ghi nhớ điều hoàng thúc dạy bảo, ngày sau nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, hy vọng một ngày kia có thể mang binh xuất chinh giống hoàng thúc, mở mang bờ cõi Đại Kim, lập nên cơ đồ muôn đời vững mạnh.”
“Mở mang bờ cõi Đại Kim, lập nên cơ đồ muôn đời vững mạnh? Thật rất muốn dựa vào các cháu, hoàng thúc dù sao cũng đã già…” Hoàn Nhan Tân Nam cảm thán cười lãnh đạm, vẻ buồn bã trong đáy mắt được giả tạo hoàn hảo.
“Hoàng thúc nói gì vậy? Hay vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua? Nếu không phải năm đó hoàng thúc cùng phụ hoàng chung sức, làm thế nào có được Đại Kim hôm nay? Phụ hoàng sẽ không quên, Đại Kim quốc lại càng không quên. Huống hồ, trên sa trường thắng bại là chuyện thường tình, hoàng thúc không cần lo lắng.” Hoàn Nhan Chiêu nhìn hắn cực kỳ nghiêm túc, sau đó thấp giọng nói, “Lúc này đây, thật là tội không chiến… Phụ hoàng, phụ hoàng cũng là hiểu được.”
Như thế chắc chắn là nói được hiểu được, hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, hoàng đế không thể sai. Cho nên sai chỉ có thể là người khác, mặc dù người khác kia có là thân đệ đệ của hoàng đế. Nếu còn không chịu phục, vậy chỉ có thể hận tại sao mình không nắm quyền, ngự tại ngôi vị trên cao kia.
“Ngột Thuật kia…” Nếu đã biết chuyện muốn biết, Hoàn Nhan Tân Nam chuyển đề tài một cách tự nhiên.
“Không biết hoàng thúc lần này tiến cung có gì chuyện quan trọng?” Hoàn Nhan Chiêu lại quyết đoán đánh gãy lời hắn. Hoàng thúc, ta biết ngươi nóng lòng muốn tìm một gián điệp đáng tin cậy ở trong hoàng cung, nhưng thật xin lỗi, ta hoàn toàn không có hứng thú. Ngột Thuật ta sẽ có biện pháp thu thập, không cần ngươi tới lo lắng thay cho thiên hạ.”Lần này thu phục Mông Cổ thất bại là do Ngột Thuật can thiệp chiến sự, làm lỡ thời cơ chiến đấu.” Nói như vậy, ngươi gạt được người khác lại không lừa được ta. Ngươi rõ ràng không muốn đại ca của ngươi hoàn thành bá nghiệp, cho nên tha cho các bộ Mông Cổ. Không có phong độ vương giả, không thể thừa kế hoàng vị. Dù là có lui một vạn bước, vẫn là trách nhiệm của Ngột Thuật, nhưng vậy ngươi cũng không đáng để ta tận lực. Một hoàng thúc bị thủ hạ, nịnh thần của hoàng đế kiềm chế cũng không có tư cách kế thừa hoàng vị, bởi vì không có khí phách quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn. Mà điểm này, Liệt so với ngươi hơn nhiều lắm.
Hoàn Nhan Tân Nam không dự đoán được lời của mình sẽ bị vị Thập Thất Hoàng tử vừa rồi vẫn còn điềm đạm ôn hòa này ném trở về, không khỏi ngẩn người. Mà chính trong lúc ngẩn người này, Hoàn Nhan Liệt cũng đã tìm đến.
“Chiêu…” Hoàn Nhan Liệt vội vàng hướng Hoàn Nhan Tân Nam hành lễ, rồi vội bắt lấy Hoàng Nhan Chiêu đang định tránh đi, sau đó giáo huấn y, “Tay lạnh như thế, vì sao còn đứng ở trong phong tuyết?”
Không cần Hoàn Nhan Liệt phải phân phó thêm, A Khấu tùy thị bên người cũng đã giũ ra áo lông cáo sớm chuẩn bị từ trước.
“Buông!” Hoàn Nhan Chiêu thấp giọng quát, “Ta trở về cung.”
Hoàn Nhan Liệt cũng không để ý, chỉ tiếp nhận hồ cừu mạnh mẽ khoác lên y, thậm chí không chút nào tị hiềm mà ôm lấy y vào lòng, như ôm lấy một con thú nhỏ.
Bọn họ… Hoàn Nhan Liệt quả nhiên thực để ý người đệ đệ này, xem ra hôm nay cũng không phải không có thu hoạch. Hoàn Nhan Tân Nam vừa lòng ly khai, hắn cũng nên quay về doanh trại luyện binh.
Hoàn Nhan Tân Nam vừa đi, Hoàn Nhan Chiêu liền ra sức đẩy hắn ra, “Ngươi một ngày nếu không liên lụy tới ta sẽ không thống khoái phải không?”
“Liên lụy? Ta liên lụy ngươi?” Hoàn Nhan Liệt hung hăng nhướn mi.
“Ngươi cùng hoàng thúc vì tranh nhau hoàng vị mà trở thành nước lửa. Nếu hoàng thúc hôm nay hiểu lầm cái gì, ngày khác ta nhất định đại họa lâm đầu, còn không phải liên lụy?”
“Ngươi nghĩ rằng ta không bảo hộ được ngươi?” Hoàn Nhan Liệt nghe xong lời này đột nhiên cười.
“Buồn cười! Hoàn Nhan Chiêu ta đường đường là nam nhi, cần gì người khác bảo hộ?”
“Đem sắc mặt mình biến thành xấu như thế này, còn dám nói có thể bảo vệ mình? Ngươi thậm chí không chiếu cố chính mình!” Hoàn Nhan Liệt hiển nhiên cảm thấy người đệ đệ này tính thật trẻ con, cười nhạt khi nói tới từ “Bảo vệ mình”.
Hoàn Nhan Chiêu không vì lời quan tâm này mà thoải mái, ngược lại chợt kinh ngạc thất thần, ánh mắt mê mang đau đớn, “Ngay cả ngươi cũng nói như vậy… Ta cuối cùng thật quá ngây thơ…”
Còn có ai nói như vậy? Hoàn Nhan Liệt hơi trầm ngâm, ngay lập tức có đáp án. Thích Thiếu Thương! Chỉ có thể là Thích Thiếu Thương!! “Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt kéo lấy y từng bước về phía trước, “Quên hắn đi! Phụ hoàng sẽ không đáp ứng, lại càng không tha thứ!”
Hoàn Nhan Chiêu lần này không giãy giụa, chỉ mỉm cười, huyền ảo như bọt nước, thốt lên như đang nói mê, “Ta sẽ quên, đã không thể… Ta… Sớm biết có hôm nay, ta sẽ không… Ta tưởng tối hôm qua trời mưa thật lớn, ngô đồng nọ, đêm mưa gió, chẳng nói ly tình chính khổ, chiếc lá rụng, hạt mưa rơi, xào xác suốt đêm dài. (*) Hóa ra lại là tuyết rơi, rơi thật chậm…”
Lúc này Hoàn Nhan Chiêu thoạt nhìn cả người đều là trống không. Hơn nữa lại nói sẽ quên Thích Thiếu Thương? A Khấu một trận hoảng sợ trong lòng, chạy nhanh tiến lên vài bước đem áo lông cáo y vừa vùng ra lại một lần nữa phủ lên bờ vai đơn bạc của y, như muốn xác định sự hiện hữu của y.
“Đừng chạm ta!” Hoàn Nhan Chiêu lại đột nhiên nhảy dựng lên, dùng sức đẩy cả Hoàn Nhan Liệt và A Khấu ra, khí lực lớn kinh người! Còn chưa chờ hai người họ nhận ra, y đã biến mất không thấy đâu nữa.
“Chiêu…” Hoàn Nhan Liệt khó tin nhìn vết máu trong lòng bàn mình, đó là máu của Hoàn Nhan Chiêu! “Phụ hoàng rõ ràng đã đáp ứng ta sẽ không làm khó Chiêu…”
“Tam hoàng tử…” A Khấu lại nhặt lên một viên thuốc khi nãy rơi xuống lúc Hoàn Nhan Chiêu giãy giụa, trực giác bảo đây không phải là thứ tốt đẹp gì.
Hoàn Nhan Liệt gắt gao nhìn chằm chằm viên thuốc kia, tại sao bên người Chiêu lại có thứ này? Nhưng điều tối trọng yếu hiện tại không phải vấn đề này, mà là: thuốc này đến tột cùng dùng để làm gì? Chiêu nhất định sẽ không nói, như vậy cũng chỉ có thể, “Về phủ trước, điều tra rõ xem thuốc này là cái gì, sau đó mới tính toán.”
A Khấu cũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, vội vàng theo Hoàn Nhan Liệt ly khai hoàng cung.(*) Ngô đồng thụ,
Tam canh vũ,
Bất đạo ly tình chính khổ.
Nhất diệp diệp,
Nhất thanh thanh,
Không giai trích đáo minh.
Ngô đồng nọ
Đêm mưa gió,
Chẳng nói ly tình chính khổ
Chiếc lá rụng
Hạt mưa rơi
Xào xác suốt đêm dài
TríchCanh lậu tử kỳ 6, Ôn Đình Quân, Người dịch: Nguyễn Chí Viễn