Hai huynh đệ đối đầu nhau không phải lần đầu tiên, đương nhiên có lẽ cũng tuyệt đối không phải là lần cuối. Nhưng có thể làm cho Hoàn Nhan Liệt phẫn nộ như thế, thậm chí có thể dùng câu khí trùng ngưu đấu để hình dung cũng là lần đầu tiên, hy vọng sẽ là lần cuối cùng.
Bởi vì ——
Tư vị đố kỵ thật khổ sở!
Trên triều đường y thần bất thủ xá, mím môi cười, thanh đạm như thủy. Thời điểm y cười, ánh mắt vẫn có một tia buồn u uẩn, nhưng thỏa mãn, ít nhất tại một khắc kia! Giống như một khối mĩ ngọc đặt ở trong tay, sau nhiều năm vuốt ve thưởng thức đã trở nên có thần, tỏ ra vầng sáng tuyệt mỹ, tuy không chói mắt nhưng loại ôn nhuận này lại khiến người ta hóa mù. Tiếc nối chính là… nụ cười đó không thuộc về hắn! Thứ thuộc về hắn không ở đây!
Y tưởng niệm ai?
Đáp án rõ ràng này làm cho Hoàn Nhan Liệt phải điên cuồng!
Y tựa hồ không thèm quan tâm nụ cười kia sẽ làm bao người đánh mất tim, hoặc có lẽ y chưa từng để ý tới điểm này. Không phải người y để ý, y liền vĩnh viễn không quan tâm tới cảm thụ của họ, không nhìn họ, thậm chí nếu gặp họ trên đường cũng sẽ không do dự giẫm lên họ! Y vĩnh viễn là một đứa nhỏ tùy hứng bức người tới phát điên!
May mắn thay, nụ cười kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Rất nhanh, y lại khôi phục vẻ lạnh lùng trào phúng cố hữu, ngôn từ cay nghiệt.
Hoàn Nhan Liệt lẳng lặng nhìn y, vẫn không nói gì. Trước khi quát tháo y xằng bậy, cứ để hắn được an ủi một chút cho nỗi tưởng niệm cùng lo lắng đã nhiều ngày.
Hoàn Nhan Chiêu không có cùng nỗi tình hoài giống như ca ca của mình, y phiền muộn dùng đầu ngón tay xinh đẹp gõ lên mặt bàn, âm thầm quyết định đợi sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nếu Hoàn Nhan Liệt vẫn không nói chuyện, y sẽ bỏ đi, đi làm chuyện y nên làm! Y không tin đến lúc này, Hoàn Nhan Liệt vẫn không nghĩ xem phải làm thế nào để ứng phó với cục diện trước mắt, hắn không phải người như thế!
“Ta cho ngươi thỉnh hoàng thúc trở về, tôn ta vi đế, ngươi đã làm gì?” Hoàn Nhan Liệt cuối cùng mở miệng, không thể tránh được. Tuy rằng biết chuyện đã tới nước này, nói thêm một trăm câu, một ngàn câu vô nghĩa nữa cũng không thay đổi được chuyện sắp sửa phát sinh, nhưng chỉ là… không thể tránh được. Không giáo huấn y, chẳng lẽ phải khen y làm tốt lắm?
“Hoàng thúc không phải đã trở lại sao?” Hoàn Nhan Chiêu ung dung cười. “Nửa tháng sau sẽ tới thời điểm hoàng huynh đăng cơ, thời gian vừa vặn như vậy, ngươi còn không hài lòng cái gì?”
“Hoàn Nhan Chiêu!” Hoàn Nhan Liệt rống y, tức giận đến hai tay đều phát run, “Hoàng thúc đóng quân cách Hội Ninh phủ 70 lý, ai khiến sự việc hóa ma quỷ như vậy?”
“Phải không?” Hoàn Nhan Chiêu ra vẻ giật mình ngồi thẳng người lên, tự tiếu phi tiếu nói, “Nguyên lai ta bị lão cáo già lừa gạt! Chuyện đó —— hoàng huynh chuẩn bị tính toán đối phó thế nào?”
“Ngươi!” Thế nhưng cắt tới không còn một mảnh, có phải đánh cược ta sẽ không đành lòng làm tổn thương ngươi? Hoàn Nhan Liệt hung hăng nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Chiêu, ánh mắt hận không thể đưa y ăn sống nuốt tươi vào bụng, cùng mình hòa thành một, làm cho y rốt cuộc không thể tạo phản, không thể làm loạn.
“Tam vương gia…” A Khấu tùy thị ở bên vừa thấy hai huynh đệ sắp bắt đầu tranh chấp, vội vàng khuyên nhủ, “Hoàn Nhan Tân Nam kia lòng muông dạ thú, Thập Thất gia cũng khó lòng phòng bị.”
“A Khấu! Ngươi bị hắn lợi dụng, còn không hiểu sao? Ta phái ngươi đi chiếu cố hắn, bảo hộ hắn, nhưng không cho ngươi nghe lệnh hắn, ngươi cho là có thể giấu diếm được ta trò ‘ám sát’ ngươi cùng hắn biểu diễn?”
A Khấu bị Hoàn Nhan Liệt nổi giận, chỉ liếc mắt nhẹ nhàng nhìn Hoàn Nhan Chiêu, nhưng không có nửa phần oán trách, chỉ yên lặng lui lại mấy bước, để hai huynh đệ bọn họ có không gian nói chuyện.
“Phải! Là ta cố ý khơi mào dã tâm của hoàng thúc, làm cho lão nghĩ mình có lẽ còn có cơ hội!” Hoàn Nhan Chiêu cười cười, sảng khoái thừa nhận, “Bất quá, mặc kệ hoàng huynh tức giận thế nào, ta đều đã làm. Hiện tại, điều gì trọng yếu hơn, trị tội ta hay giải quyến khốn cảnh trước mắt, hoàng huynh cần quyết định chủ ý.”
Hoàn Nhan Liệt nghi hoặc nhướn mi, chú ý thấy Hoàn Nhan Chiêu đã đến trước mắt hắn, thần sắc có chút cổ quái, hắn suy nghĩ lại, bỗng nhiên hiểu được, “Ngươi muốn giết lão? Mượn tay ta giết hoàng thúc? Hoàn Nhan Chiêu!”
“Hoàng huynh sao lại nói như thế!” Hoàn Nhan Chiêu vô cùng khờ dại nở nụ cười, “Ta sao lại muốn giết hoàng thúc cơ chứ?” Hắn vươn một ngón tay nhẹ nhàng lắc chỉ vào Hoàn Nhan Liệt nói, “Chính hoàng huynh muốn giết lão, là ngươi đang cùng lão tranh ngôi vị hoàng đế, không phải sao? Là hoàng huynh muốn mượn đao giết người, cho nên mới để ta đi gặp hoàng thúc, không phải sao? Ta bất quá là mượn lấy cây đao kia từ tay hoàng huynh, ta bất quá là giúp hoàng huynh một việc, một việc gọi là ‘gậy ông đập lưng ông’!”
Hảo! Thật sự tốt lắm! Đầu tiên là giết cha, bây giờ là thí thúc, ý định của Hoàn Nhan Chiêu là buộc hắn phải làm loại ma quỷ lục thân không nhận, nếu chưa thấy hắn thân bại danh liệt y sẽ còn chưa cao hứng, có phải vậy không?
“Không! Không! Không! Ngàn vạn lần đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, cứ như thể ta hại ngươi vậy!” Hoàn Nhan Chiêu phẩy tay, tươi cười lui lại mấy bước, “Hoàng huynh, ngươi hiểu rõ rồi chứ, nếu ngươi không giết hoàng thúc, hoàng thúc nhất định giết ngươi. Vận mệnh… chính là tàn khốc và bất đắc dĩ như vậy, chúng ta ai cũng không thay đổi được. Cho nên hoàng huynh, ngươi thật không thể oán ta!”
Phá quân, đối thân nhân vô nhân nghĩa, khó có thể hòa hợp ở chung, thậm chí cùng lục thân xích mích, đối bạn bè phản bội bất hòa, cả đời cùng người kết thù kết oán… Ta nhận thua, Liệt, ta tin, ta nhận mệnh…
Chúng ta đúng là một đôi huynh đệ mưu tính sâu xa, ngang sức ngang tài…
Hoàn Nhan Liệt trong thoáng chốc nhớ lại lời của Hoàn Nhan Chiêu ở Thanh Bần Sơn trang, nguyên lai đây chính là sự trả thù của y! Đã nhận thức mệnh, vậy lấy “vận mệnh” vi từ, giết hết người trong thiên hạ đã từng hại y, đã từng phụ y! Nhìn thân đệ đệ cười tới mức mặt mày đều phấn chấn, Hoàn Nhan Liệt lại không nhận ra được trong lòng mình là bi thương hay vui mừng, là giận hay oán, hay vẫn là… hối…
Hoàn Nhan Liệt mấy lần định hé miệng, nhưng mệnh lệnh giết hoàng thúc lại thủy chung không nói lên được. Không đành lòng? Có lẽ. Nhưng còn là nghĩ tới chính mình, vì Chiêu muốn bảo trụ những gì, cuối cùng còn lại cái gì đâu?
“Tam vương gia, không bằng cho thần đi một chuyến, Hoàn Nhan Tân Nam dù sao cũng là người thức thời.” A Khấu vội tiến lên trước nói một câu, chuyện này đến tột cùng là sao, Thập Thất gia như bị ác quỷ xâm nhập, cứ thế tiếp tục giết chóc, chân chính đau vẫn sẽ là y, rốt cuộc vẫn là thân thích, đả đoạn xương cốt cắt vào máu thịt…
“Vô dụng!” Hoàn Nhan Liệt suy sụp nói, “Từ trước tới nay Hoàng thúc luôn cương liệt, hiện giờ Chiêu lừa lão như vậy, lão sao có thể nuốt trôi khẩu khí này? Chuyện tới nước này, tuyệt không thể thả cọp về núi…”
“Hoàng huynh hiểu được là tốt rồi.” Hoàn Nhan Chiêu khí định thần nhàn trở lại ngồi cạnh Hoàn Nhan Liệt, săn sóc nhắc nhở nói, “Hoàng thúc tính vào lúc ngươi đăng cơ cho cáo thiên hạ đòi di chỉ thật sự của tiên đế, cũng không còn bao nhiêu thời gian…”
“A Khấu, chuyện này ngươi đi giải quyết. Ngay trong đêm nay, ta muốn nghe được kết quả.” Hoàn Nhan Liệt phân phó xong A Khấu, lúc sau lại quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhan Chiêu, “Về phần ngươi, ở lại trong Ngọc Sâm Cung cho ta, không có mệnh lệnh của ta không được ra ngoài!”
Hoàn Nhan Chiêu nhìn theo A Khấu xuất môn, chỉ nói: “Ngươi không cho ta đi gặp hoàng thúc đến tột cùng là sợ ta đắc tội hoàng thúc, hay là sợ ta liên thủ cùng hoàng thúc, phản bội ngươi? Hoàng huynh, kẻ làm hoàng đế đều có một tật xấu, tham sống sợ chết, ta chỉ không nghĩ tới hoàng huynh còn chưa ngồi vào chỗ cũng đã nhiễm bệnh này!”
“Ngươi hận lão tới như vậy? Nhất định phải thấy tận mắt lão chết mới an tâm?” Hoàn Nhan Liệt có chút đau lòng trước sự lãnh huyết của y, còn phẫn nộ và đề phòng nhiều hơn.
“Ta sao lại hận lão?” Hoàn Nhan Chiêu vẫn cười, nụ cười kia thậm chí có thể dùng hai chữ “đơn thuần” để hình dung, “Ta chỉ muốn cho hoàng thúc thấy được quỷ mà thôi, dù sao người hiểu biết toàn bộ nội tình cũng chỉ có một mình ta. Hoàng huynh nếu thật không cho ta đi, đối với hoàng thúc mà nói chẳng phải quá tàn nhẫn sao?”
“Cút!” Hoàn Nhan Liệt không thể nhịn được nữa, giơ tay lên chỉ hướng cửa cung, “Trước lễ đăng cơ đừng để ta thấy mặt ngươi! Cút đi!”
Hoàn Nhan Chiêu ngay cả lông mi cũng chưa nhướn lên, vẫn tươi cười đẹp đẽ như trước, không chê vào đâu được. Điều y cần làm không phải đến đưa tiễn hoàng thúc ra đi, mà là giúp hoàng thúc một việc cuối cùng: đem hổ phù điều binh đưa cho Hoàn Nhan Trữ Lan…