Diệp Tiểu Thiên vừa thấy La Đại Hanh thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Sao ngươi lại ở đây?
Đại Hanh mỉm cười nói:
- Bởi vì hôm nay mưa to.
Cho dù Diệp Tiểu Thiên sớm quen với lối tư duy nhảy nhót như vượn của gã nhưng nghe những lời này vẫn phải liếc mắt nhìn:
- Mưa lớn thì có liên quan gì đến việc này?
Đại Hạnh chậm rãi nói:
- Vì mưa to nên không buôn bán được. Vì không buôn bán nên ta rất rảnh, rất rảnh nên ta đến thăm huynh.
Diệp Tiểu Thiên vô lực đỡ trán, nỗ lực động viên trước cuộc chiến đấu dường như bị cái đồ ngốc này phá hỏng. Cũng may lời nói của La Đại Hanh không quá lớn cộng với việc mưa lớn nên có lẽ mọi người sẽ không nghe thấy.
Diệp Tiểu Thiên ôm một tia hi vọng ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên La đại Hanh nắm quyền hô lớn:
- Phải bá đạo! Phải bá đạo! Phải bá đạo!
Nhiệt huyết sôi sục trong lòng các bộ khoái, tạo đãi vừa rồi bị cuộc nói chuyện của Diệp Tiểu Thiên làm nghẹn thở, vì câu nói này của Đại Hanh cuối cùng cũng có thể phát ra miệng, tất cả mọi người vung tay hô lớn:
- Phải bá đạo! Phải bá đạo!
Diệp Tiểu Thiên thừa cơ vung tay hô lớn:
- Xuất phát.
Cửa phủ huyện nha mở rộng, đại đội người ngựa như thủy triều tuôn ra từ cửa lớn, khiến đám dân chúng chuẩn bị gây chuyện phải trố mắt. Những người này có người che ô, có người mặc áo tơi, đủ loại quần áo và nhân vật, trong đó chỉ có hai người găm dao ngắn ý định khơi mào rối loạn nếu người khác không góp sức, thừa dịp loạn cho Diệp Tiểu Thiên một đao trí mạng.
Vừa thấy thái độ hung hổ đó của bọn bộ khoái, hai tên sát thủ não linh hoạt phản ứng lại. Mưa to tầm tã mà lại có nhiều người ngựa như vậy trừ việc đi đối phó với Tề đại gia thì còn có thể là ai khác sao? Gã lập tức vung tay cao giọng nói:
- Tên Điển sử điên ức hiếp người dân lương thiện, người người oán trách khiến dịch lộ bế tắc, chúng ta...
- Phải bá đạo! Đi qua đây! Muốn bá đạo, thì qua đây...
Mấy tên bộ khoái, sai nha bị buổi nói chuyện của Diệp Tiểu Thiên kích động đỏ cả mắt, bọn họ nói không lên lời nào khác. Chỉ biết dùng những từ đơn giản như vậy để phát tiết lửa giận của bọn họ, kích thích ý chí chiến đấu của bọn họ, cho nên bọn họ tựa như đám trâu đực tức giận, vừa hô hào khẩu hiệu vừa ầm ầm bước đi.
Những kẻ chạy đến nha môn gây chuyện đều là nghe theo lệnh của Tề Mộc, nhưng đến 99% người trong đó không thể đánh, đây đều là kẻ nghiện tửu sắc, những kẻ bị móc rỗng túi, Tề Mộc chọn bọn chúng là để tránh sau khi chuyện phát sinh bị người khác nghi ngờ.
Đám người này trước mặt bọn sai nha hung phấn gào thét tự nhiên không thể có lực ra tay, lập tức bị xô tới thất linh bát lạc, kẻ hô hào đó trực tiếp bị Mã Huy cố tình đụng xuống đất. Đợi đến khi tất cả mọi người chạy qua người gã, gã muốn bò dậy cũng không bò nổi, đến khi Đại Hanh khiêng một cái dù lớn chạy qua người gã, với sức nặng đó, tên nhãi này có thể chống đỡ sao? Nếu không có một tên sát thủ khác kịp thời đỡ gã dậy, gã đã trở thành tên sát thủ đầu tiên trong lịch sử chết chìm trong mưa rồi.
Bộ khoái, sai nha lao ra, cái gọi là đám người kháng nghị giống như một đoàn tàu hỏa không khống chế được ầm ầm tiến đến Tề phủ.
Trong đội ngũ kháng nghị bị tách ra có kẻ chạy về Tề phủ báo tin, Tề Mộc vừa nghe xong quá sợ hãi, trong phủ của lão không thể nuôi nhiều người đến vậy. Suốt ngày ở trong phủ đao thương kiếm kích, nên càng lúc số lượng tay chân thủ hạ càng giảm.
Sau khi Hoa Vân Phi bị bắt, rất nhiều võ sĩ được chiêu mộ lúc trước đều rời khỏi Tề phủ, lực lượng hộ vệ lúc này trong Tề phủ ngang bằng với lúc trước, chỉ dùng để ra oai phòng ăn trộm cùng đám tiểu tặc, chọn người như vậy căn bản không thể đối kháng cùng Diệp Tiểu Thiên, huống hồ luân phiên giao chiến nhiều lần phải nhượng bộ, nhuệ khí của Tề Mộc dần dần mất đi, đã không còn đủ dũng khí đối kháng với Diệp Tiểu Thiên nữa.
Tề Mộc vội vàng suy nghĩ, lập tức kêu Phạm Lôi đến thư phòng, Phạm Lôi cũng biết chuyện khẩn cấp, sau khi nghe Tề Mộc giao phó tùy cơ hành sự thì lập tức lĩnh mệnh rời đi. Tề Mộc rời thư phòng tới sảnh, nghe trước cửa bên ngoài truyền đến một hồi hò hét quát mắng, không khỏi cười lạnh, quay người rời đi.
- Đại nhân, đại nhân.
Diệp Tiểu Thiên sai người phá cửa chính, sau khi bắt giữ mấy gia đinh dám cầm vũ khí chống lại liền tiến công thần tốc, xông thẳng phòng khách của Tề phủ. Nhị quản gia Tề phủ nhắm mắt đuổi theo sát phía sau hắn, liên tục kêu gọi nhưng Diệp Tiểu Thiên không hề để ý.
- Đại nhân nhà sau không có Tề Mộc.
- Đại nhân, phòng khách mọi chỗ đều đã lục soát không thấy Tề Mộc.
- Đại nhân, không có...
Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên chuyển hướng sang nhị quản gia của Tề Mộc, lãnh đạm hỏi:
- Tề Mộc đâu?
Nhị quản gia của Tề Mộc ngoài cười trong không cười nói:
- Gần đây, sơn tặc hung hăng ngang ngược làm tắc nghẽn dịch trạm, đội xe ngựa của Tề gia bị đánh cướp mấy lần, quan phủ không làm được gì, chỉ đành tự mình nghĩ cách. Lão gia chúng tôi đã rời huyện thành vào hai ngày trước đến nơi xảy ra sự cố rồi.
- Thật sao?
Diệp Tiểu Thiên ngoài cười trong không cười nhìn nhị quản gia, thần sắc gian trá hơn gã vài phần:
- Người đâu! Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài tìm kỹ cho ta.
Diệp Tiểu Thiên vừa ra khẩu lệnh hệt như vươn tay vẽ một cái vòng tròn tiêu chuẩn lên tường, bên trong lại điền thêm một chữ - Hủy theo lối chữ khải, đám bộ khoái, sai nha, dân tráng nhận lệnh, một hồi oanh oanh liệt liệt bắt đầu phá nhà.
Đồ đạc trong phòng đều chuyển hết ra sân, nghe nói là đề phòng có người ẩn náu, người trong phòng đương nhiên cũng bị đuổi ra ngoài. Ngói trên nóc nhà cũng bị xới lên từng mảng, không hiểu đây là tìm Tề Mộc hay tìm chim sẻ. Trận mưa to này đã rửa sạch cả trong ngoài Tề gia, quả nhiên là bất luận là cái gì dơ bẩn đều rửa sạch hết.
Nhị quản gia Tề phủ tuyệt đối không nghĩ tới tên Điển sử điên rồ này lại nảy ra chủ ý tổn hại như vậy, viên quan nào có thể làm ra chuyện đó chứ?
Diệp Tiểu Thiên làm như vậy không phải vì ấu trĩ đơn thuần để hả giận mà là thêm một bước làm tan rã sĩ khí quân Tề Mộc, đả kích uy danh của lão, để sau khi đập tan Tề Mộc thì Lý Bá Hạo, Cao Nhai và La Đại Hanh càng dễ tiếp nhận nền tảng lực lượng của Tề Mộc.
Diệp Tiểu Thiên đã sớm đoán Tề Mộc có nhiều nơi ẩn nấp, nên căn bản không nghĩ đến việc bắt được Tề Mộc ở Tề phủ. Mà Tề Mộc hiện nay mới chỉ là nghi phạm, nếu không bắt được lão thì chỉ có thể lui quân, không thể niêm phong phủ đệ hoặc bắt người trong phủ của lão. Như vậy với đối phương cũng bị đả kích trầm trọng rồi.
Diệp Tiểu Thiên tựa như một thương gia, nhìn thì lỗ mãng điên cuồng nhưng mỗi bước hành động đều có mưu đồ, có thể dùng một hình ảnh ví von hơi khó nghe để hình dung, hắn hiện tại giống một tên chó săn điên cuồng, một miếng cắn không chết người thì cũng phải cắn được một miếng thịt hoặc một vết cào nếu không sẽ không cho ngươi qua.
Toàn bộ Tề Phủ còn thảm hơn gặp cướp, toàn bộ đồ đạc đều ngâm trong nước, tất cả mọi người đều ướt sũng. Tất cả phòng ở đều bị mưa lớn chảy qua như vừa trải qua trận hồng thủy. Khi Diệp Tiểu Thiên dẫn đầu đội quân ướt như chuột lột, sĩ khí hào hứng rời khỏi, không khí ở Tề phủ trầm xuống rất nhiều, các tay chân trung thành nhất của Tề gia, trong lòng cũng không khỏi nghi vấn:
- Tề gia, thật sự sụp đổ rồi sao?
Diệp Tiểu Thiên dẫn người ùn ùn kéo đến, lúc mang tất cả đi, để lại Tề phủ ngổn ngang như một bãi chiến trường.
Những người nhốt trong thủy lao của Tề gia đều được thả ra, trong đó có kẻ hầu mắc tội liếc mắt đưa tình với nha hoàn, có tiểu thương khi vận chuyển đồ cho Tề gia tay chân không sạch sẽ, Tô Tuần Thiên tiện tay hứa cấp thêm cho Tề Mộc một ván bài. Mọi người vô cùng vui vẻ, khai hết mọi chuyện.
Giam cầm bọn họ không phải tội lớn, tố lên công đường bất quá cũng chỉ thăng thêm chút tội danh cho Tề Mộc. Tề Mộc gánh chịu tội danh giết người, tiểu tiết này không ảnh hưởng đến đại cục. Tô Tuần Thiên cũng chẳng buồn mang họ đến nha môn nhưng Tô Tuần Thiên không nghĩ đến trong đó có ba kẻ lần lượt là Dương Tam Sấu, Hình Nhị Trụ và Nhạc Minh.
Dương Tam Sấu bây giờ không gầy, trắng trắng mập mập, có phần phát tướng, y bị ngâm trong ngục nước đến sưng phù đến nỗi mập hơn Nhạc Minh, cả người giống như một trái bí đao.
Sau khi ba người này bị nhốt vào thủy lao, hộ viện Tề phủ là đúng là có hỏi qua Tề Mộc. Lúc đó, Tề Mộc đang bôi thuốc, nghe bẩm báo Tĩnh Châu Dương phủ gì đó, người nhà nào đó, lão cùng Dương gia chỉ là quan hệ làm ăn, không có thân thiết, khi đó lại đang nổi cáu không đợi hộ viện nói xong liền phất tay ý bảo gã câm miệng.
Tề Mộc chỉ nói với hộ viện kia đi truyền lại với tên quản gia Dương phủ là khi khác tới gặp, lúc này lão không có tâm trạng, nhưng lại không biết người kia đã bị thuộc hạ của mình nhốt lại, vì vậy đến tận hôm nay may mà gặp được Diệp Tiểu Thiên ba người Dương Tam Sấu mới nhìn thấy ánh mặt trời.
Lúc ba người chạy đến đường lớn, mưa cũng đã nhỏ hơn, ba người xếp thành một hàng, ưỡn cái bụng đứng ở dưới mái hiên, Hình Nhị Trụ khiếp vía nói:
- Tam quản... Tam Sấu quản... biểu cữu... huyện Hồ quả là nguy hiểm, chúng ta nên trở về Tĩnh Châu thôi.
Dương Tam Sấu buồn rầu nói:
- Về thôi, không về cũng không được, tiền đều mất hết, không trở về thì có thể thế nào chứ? Nhưng là... trở về Tĩnh Châu cũng cần tiền.
Lúc này, cửa phía sau có tiếng mở cửa, âm thanh của một người phụ nữ:
- Ơ. Ai mà không có phép tắc như vậy, chặn cửa - Nguyệt uyển của chúng tôi, để người ta buôn bán thế nào?
Ba người Tam Sấu vừa quay đầu lại liền trông thấy một người mập lùn, phấn trên mặt nếu bán cũng được cả ký, son môi hồng rực giống hệt như mắng trẻ con. Rõ ràng là nam nhân lại son phấn như phụ nữ, tóc mai còn cài một đóa hoa hồng lớn. Người này cứ nhìn một lượt ba người Tam Sấu rồi lấy khăn che miệng cười khanh khách:
- Hóa ra là mập trắng, thiếu tiền tiêu sao? Có cần đại ca chỉ cho các ngươi một con đường đi không?
Dương Tam Sấu nhìn người này có cảm thấy có chút gian tà, đang muốn thuận miệng ứng phó hai câu rồi rời khỏi cửa nhà người ta thì Hình Nhị Trụ đột nhiên dùng cùi chỏ đụng vào y. Dương Tam Sấu bực mình trừng mắt muốn cho gã một cái bạt tai thì thấy Hình Nhị Trụ chỉ về phía xa xa, mồm há hồng cứng cả họng.
Lúc này, Diệp Tiểu Thiên đang dẫn đội người ngựa quay lại huyện nha. Diệp Tiểu Thiên không để ý đến ba người Dương Tam Sấu đứng dưới mái hiên che mưa. Hình Nhị Trụ lại thấy Diệp Tiểu Thiên phong độ nhất đi trước đội quân. Dương Tam Sấu nhìn theo ánh mắt Hình Nhị Trụ, ánh mắt cũng ngây ra.