Sau ngày Diệp Tiểu Thiên đồng ý giả mạo Ngải Điển sử, thói quen
hay cãi cọ của chư vị quan viên huyện Hồ gần đây biến mất. Bọn họ lợi
dụng tất cả các con đường, các giới truyền tin Ngải Điển sử tới nhậm
chức, thậm chí Hoa Tri huyện còn dán bố cáo ở cổng thành.
Diệp Tiểu Thiên đã chính thức trở thành Điển sử đại nhân đứng đầu ba ban nha dịch là tạo, khoái, tráng của huyện Hồ, là thuộc hạ trực tiếp dưới
quyền Mạnh Huyện thừa. Ngoại trừ rất ít tâm phúc hôm đó cùng xuất hiện ở nhị đường, toàn bộ cao thấp huyện Hồ đều không ai biết vị Ngải Điển sử
này là hàng giả.
Cân nhắc việc Diệp Tiểu Thiên cũng không
biết trong huyện nha có rất nhiều quy tắc, Mạnh Huyện thừa đưa Lý Vân
Thông đến bên cạnh giúp hắn xử lý tạp vụ, tránh vị Điển sứ đại nhân này
rụt rè không dám làm việc.
Đồng thời, ban đầu (chức danh)
Nguyên Vi tạo Tô Tuần Thiên cũng được điều tới bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, trở thành trợ thủ của hắn.
Tô Tuần Thiên là đệ đệ của Huyện
tôn phu nhân Tô Nhã, tuy xuất thân thi thư nhưng lại không học vấn không nghề nghiệp, chỉ có thể làm một viên quan nhỏ, đi theo tỷ phu đến tây
nam, nhưng nếu có nhiều kinh nghiệm thì cũng không đến nỗi vĩnh viễn
không có cơ hội làm quan. Rèn luyện tư chất, tích lũy chiến tích, thi
thoảng sẽ có một vài danh ngạch mấy chức quan cực nhỏ để dành cho bọn
họ, dù sao cũng là một cơ hội.
Nhưng không ngờ đến huyện Hồ này, ngay cả tỷ phu Hoa Tình Phong cũng chỉ là một con rối, đâu còn cơ hội thăng quan cho gã.
Huống hồ Tô Tuần Thiên này lại không có chí tiến thủ, chỉ giỏi ăn uống
đánh bạc, mới đầu Hoa Tình Phong còn dụng tâm tài bồi gã, giờ thì đã
thất vọng với gã từ lâu, chỉ mong gã đừng gây phiền toái cho mình là
mừng.
Diệp Tiểu Thiên cùng với cánh tay trái Lý Vân Thông
chuyên môn phụ trách giám thị hắn và cánh tay phải Tô Tuần Thiên chuyên
tìm phiền toái giúp hắn bắt đầu kiếp sống Ngải Điển sử ở huyện Hồ.
Diệp Tiểu Thiên hiểu rất rõ, mình chỉ là quan viên mạo danh thế thân,
trong nhà Ngải Phong còn có gia nhân, có đồng niên, có tọa sư, mình lại
chẳng có tướng mạo sinh đôi với y, mặc dù hôm đó ở nhị đường huyện nha
tất cả quan viên đều nhất trí đồng ý để cho hắn cứ thế mà giả mạo vĩnh
viễn, nhưng cũng không thể kéo dài lâu.
Diệp Tiểu Thiên không tin vào phán đoán của Mạnh Huyện thừa về cái chết của Ngải Điển sử. Rõ
ràng cái chết của Ngải Điển sử là giết người cướp của, mà Mạnh Huyện
thừa lại cứ nói là mưu sát có chủ định. Nếu Mạnh Huyện thừa nói đúng,
thì vì sao hắn phải tự đưa mình là mồi dụ chứ?
Nếu cái chết
của Ngải Điển sử thực sự chỉ là một tình huống ngoài ý muốn, và quan
viên huyện Hồ đều hiểu rõ điểm này, thì chỉ sợ việc bọn họ tìm mình giả
mạo làm Ngải Điển sử chính là một âm mưu. Diệp Tiểu Thiên không đoán ra
được ý định thực sự của bọn họ, nhưng có thể đoán được với tình hình này nhất định bọn họ sẽ không yên tâm về mình.
Diệp Tiểu Thiên
không ngờ rằng bọn chúng sẽ "giết người trừ họa", lúc ấy trên nhị đường
huyện nha tụ tập đông đủ các quan viên trong huyện Hồ, có quan viên nào
dám trắng trợn, giết người diệt khẩu một cách rầm rộ như vậy?
Hiển nhiên Diệp Tiểu Thiên đánh giá thấp lá gan của quan viên huyện Hồ, nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn. Trước kia phần lớn quan viên hắn tiếp xúc là ở kinh thành. Những viên quan đó, có thể tham lam, có
thể gian trá, nhưng bọn họ ở ngay dưới chân Thiên tử, không thể tránh
được phải kiêng kỵ rất nhiều thứ, sao có thể vô pháp vô thiên như những
quan viên địa phương này được.
Đối với con cá con mới bơi ra
khỏi Hình bộ Diệp Tiểu Thiên thì hoàn cảnh nơi này còn vô cùng lạ lẫm.
Hắn phải không ngừng lục lọi và làm quen, cần phải trưởng thành không
ngừng, mới có thể đứng vững trong vòng quay cá lớn nuốt cá bé này.
Hôm nay, Diệp Tiểu Thiên phải đến Thi gia tra án.
Thi Tất Hành, đại chưởng quỹ Tập Nghĩa Điếm, là đại lương thân xếp hàng thứ nhất trong số mấy châu huyện phụ cận, hôm qua đã đột tử trong khi
tản bộ trong hậu hoa viên. Hôm qua Diệp Tiểu Thiên đã tới đây, đưa thi
thể về huyện nha để cho “ngỗ tác” kiểm tra một lượt, kết quả khám nghiệm cho thấy yết hầu bị người ta bóp nát mà chết.
Thi Tất Hành
đã chết, nhưng người nhà cũng không sao, tài sản cũng không tổn thất
chút nào, rất khác với đại án xảy ra ở huyện bên cạnh. Điều này khiến
cho bọn Hoa Tri huyện, Mạnh Huyện thừa đều thở dài thườn thượt, nhỡ đâu
là sát tinh từ huyện lân cận chạy trốn đến huyện ta thì thực phiền quá
rồi.
Nhưng Thi Tất Hành là một đại lương thân có ảnh hưởng
cực lớn, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trong hậu hoa viên nhà mình, mặc
dù không phải là bản án oanh động như án của huyện bên, nhưng vẫn phải
tra. Mặc kệ thế nào, cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng cho bên
trên.
Hoa Tri huyện với tư cách là chính ấn bổn huyện đang
sứt đầu mẻ trá. Mạnh Huyện thừa làm quan viên chủ quản trị an, cũng chỉ
có thể bụng làm dạ chịu, xảy ra chuyện này, bọn họ không thể tự mình đi
thẩm vấn tra án, chỉ có thể giao cho Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên
giả Ngải Điển sử, bọn họ biết, nhưng trong mắt dân chúng huyện Hồ thì
hắn vẫn là thật, sao có thể ném sang một bên được.
Hôm qua
Diệp Tiểu Thiên đã dẫn người tới đưa thi thể đi và thăm dò hiện trường.
Hôm nay lại dẫn người tới Thi gia, hỏi thăm chi tiết cụ thể, cũng bái
phỏng mấy vị bằng hữu lâu năm có quan hệ thân thiết với Thi chưởng quầy.
Diệp Tiểu Thiên dẫn một đám bộ khoái tới, chợt thấy ở ngã tư phía trước có một đám người đang xúm lại. Vào lúc huyện bên xảy ra huyến án diệt
môn, huyện ta xảy ra đại án giết người, bọn bộ khoái nào dám qua loa,
lập tức nắm chặt vũ khí cao giọng thét to:
- Điển sử đại nhân xuất hành, ai không có phận sự mau tránh ra.
Thấy trong đám người đó có người của hai tộc Miêu Di, còn có huynh đệ
thủ hạ của đại hào Tề Mộc của bổn huyện, bọn họ đều ương bướng không
chịu tránh đi. Những người này thường xuyên bị ép thiếu lương, Tuần kiểm ti không tiện đắc tội, cũng không dám đắc tội với thủ hạ Tề Mộc, hai
trại Miêu Di cũng không được đắc tội, thông thường công sai nha dịch chỉ có thể xem như không thấy, che chở đại nhân lách qua bên đường mà đi,
nhưng hôm nay chỉ một tiếng hô, đám người kia lại lập tức tản ra.
- Vị Điển sử mới của bổn huyện uy phong như vậy sao? Tất cả mọi người đều phải nể mặt.
Mấy bộ khoái hơi ngạc nhiên, lại lập tức giật mình, chỉ là cáo mượn oai hùm.
Bản huyết án huyện bên đương nhiên đã chấn động toàn quan trường Quý
Châu, Bố Chánh sử ti cùng các vị đại thổ ty trước sau đều hạ chỉ. Huyện
ta đột nhiên lại xảy ra sát án, còn ai muốn sinh sự lúc này?
Mọi người tránh sang, giữa đường, một thiếu niên mặt mũi đỏ gay, một
thân quần áo vài thô, nhìn rõ là một thanh niên trong núi, rất chất phác đang đứng đó. Tuy giữa phố xá đông đúc nhưng gã đứng đó lại khiến cho
người ta cảm thấy gã có một sự tĩnh lặng không hợp với độ tuổi.
Diệp Tiểu Thiên lập tức nhận ra người này, thậm chí hắn còn nhớ rõ tên: Hoa Vân Phi.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người dùng trường đao bắt cá, người này
còn đem tặng hắn tới bốn con. Lúc ấy, tuy là buổi tối, lại chỉ mới gặp
một lần, nhưng khuôn mặt non nớt mà đầy kiên cường dưới ánh lửa hừng hực kia trong ký ức của hắn vẫn như mới hôm qua.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười bước lại gần, chỉ ba bước, ánh mắt của Diệp Tiểu Thiên đã bị
hút xuống dưới chân của Hoa Vân Phi. Dưới chân Hoa Vân Phi có mấy con
mồi, vài con chim quyên, mấy con gà cảnh, thỏ rừng, vân vân. Mấy con thú này không quý hiếm, nhưng thứ khiến cho Diệp Tiểu Thiên chú ý là con hổ lộng lẫy dưới chân cậu ta.
Đó là một con hổ thực sự, đầu
tròn, tai ngắn, bốn chân vừa thô vừa to khỏe mạnh phục dưới đất, cái
đuôi thật dài cuốn bên cạnh thân. Bộ lông vàng cam vằn đen hơi sáng lên
dưới ánh mặt trời, trước trán nó còn có một chữ “vương”.
Diệp Tiểu Thiên vô cùng kinh ngạc. Ngày đó gặp thiếu niên này hắn chỉ coi
cậu là một ngư dân, một ngư dân thông thường bắt cá trong khe núi. Hắn
thật không ngờ người này còn là một tay săn hổ lão luyện.
- Ngươi... là...
Rõ ràng Hoa Vân Phi đã nhận ra Diệp Tiểu Thiên, nhưng lúc này hắn một
thân quan bào, tiền hô hậu ủng, hoàn toàn khác cái kẻ chán nản đêm đó,
cậu không dám nhận. Cũng vì tuy hắn phô trương nhưng lại hơi thiếu tự
nhiên, không có được phong thái nhàn nhạt, thong dong tự nhiên, không bị trói buộc của một kẻ bề trên, phong thái đó cần phải tu luyện cỡ nào.
Diệp Tiểu Thiên cười:
- Cái ơn bốn con cá ta vẫn còn ghi tạc trong lòng, ngươi không nhận ra ta sao?
Hoa Vân Phi cả kinh:
- A! Quả nhiên là ngài! Ngài... sao lại...
- Bổn quan làm sao? Thực ra bổn quan là Điển sử bổn huyện mới tới đây
nhậm chức còn đang đi tìm hiểu tình hình bổn huyện. Mấy hôm nay vẫn vi
phục xuất hành, không muốn để ai biết thân phận mình, đến nỗi rơi xuống
tình cảnh đó đấy.
Hoa Vân Phi bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là vậy. Thì ra ngài... ngài chính là vị Ngải... Ngải Điển sử mà huyện nha dán thông báo kia.
- Ngươi không cần câu nệ. Ta với ngươi là bằng hữu, giữa bằng hữu không luận thân phận trong quan trường, không luận giàu nghèo.
Lý
Vân Thông dựng thẳng lỗ tai chăm chú nghe như chó săn, thấy hắn không
nói lời nào thất thố, nhưng cũng không kiên nhẫn chờ hắn lảm nhảm với
một tên thợ săn trên núi, bèn tiến lên ngắt lời:
- Đại nhân, cũng không còn sớm nữa, chúng ta còn phải đi...
- Câm miệng! Bổn quan đang nói chuyện, đâu tới phiên ngươi xen vào. Hỗn láo!
Diệp Tiểu Thiên sa sầm mặt, không thèm nể mặt Lý Vân Thông.
Trước kia bị những kẻ này bắt nạt, hắn không muốn nể mặt họ. Dù sao
chức Điển sử này cũng không làm lâu, sớm muộn gì cũng phải phủi mông mà
đi, cần gì phải khách sáo với tên tiểu nhân này.
Lý Vân Thông biến sắc nhưng không thể làm gì, đành xanh mặt lui sang một bên.
Tô Tuần Thiên bên cạnh cười hì hì:
- Không biết quy tắc, không có trên dưới!
Lý Vân Thông uất hận trừng mắt liếc gã một cái, biết rõ Diệp Tiểu Thiên nhìn mình không vừa mắt nên cũng không dám gây thêm chuyện.
Tô Tuần Thiên ở chung với Diệp Tiểu Thiên vô cùng tốt, tốt đến mức tỷ phu Hoa Tình Phong của gã cũng không tưởng tượng nổi.
Cái gã hồ đồ vô năng chỉ biết ỷ lại vào tỷ phu là Huyện thái gia bổn
huyện mà không coi ai ra gì. Nhưng tiếc là quả núi sau lưng gã cũng chỉ
là một con rối, gã muốn cáo mượn oai hùm, lại càng thêm không chịu thua
ai, cho nên trong ba năm gần đây gã đã chẳng có quan hệ tốt với ai.
Nhưng đối với Diệp Tiểu Thiên, gã lại tất cung tất kính. Với tư cách là em vợ Huyện thái gia, đương nhiên Tô Tuần Thiên biết rõ thân phận thực
sự của Diệp Tiểu Thiên.
Huống chi, cho dù Diệp Tiểu Thiên có
là Điển sử thật sự cũng chưa chắc gã đã nịnh bợ. Mạnh Huyện thừa, Vương
Chủ bộ đều là quan viên có thực quyền gã còn không coi vào đâu, nhưng
hết lần này đến lần khác lại chịu phục Diệp Tiểu Thiên, thực sự là khiến cho người ta khó hiểu.
Hoa
Tri huyện, kể cả Diệp Tiểu Thiên, đương nhiên không biết nguyên nhân
thái độ này của Tô Tuần Thiên là vì từ khi gã vào hậu trạch gặp tỷ tỷ,
bất ngờ gặp “nhị muội” của Diệp Tiểu Thiên là Diệp Thủy Vũ.
Diệp Tiểu Thiên trách mắng Lý Vân Thông, quay lại ôn hòa nói với Hoa Vân Phi:
- Vân Phi huynh đệ, ta còn có công vụ trong người, không làm phiền ngươi nữa.
- Vâng! Ngài... ngài đi thong thả!
Khuôn mặt Hoa Vân Phi hơi ửng hồng, một vị Điển sử đại nhân trong huyện lại xưng huynh gọi đệ với mình, đối với người trong khe núi, là một
chuyện vô cùng đáng hâm mộ. Ngay cả Hoa Vân Phi tính tình trầm ổn cũng
không nén được mà hơi kích động.
Diệp Tiểu Thiên quay người muốn đi, Hoa Vân Phi lại đột nhiên chạy tới gần, bật thốt lên:
- Sau khi bán được con mãnh hổ này tiểu dân sẽ có tiền cưới vợ. Đến lúc đó, mời đại nhân tới uống rượu mừng với tiểu dân.
Dứt lời, cậu lập tức hối hận. Người ta là ai chứ, khách khí với mình
một hai câu còn thực sự muốn coi người ta là bằng hữu sao?
Diệp Tiểu Thiên dừng bước, quay lại cười:
- Phải gọi là đại ca, gọi đại nhân ta sẽ không đi.
Mặt mũi Hoa Vân Phi đỏ bừng bừng, hai mắt sáng rực:
- Đại ca!
Diệp Tiểu Thiên gật gật đầu:
- Ngày ngươi kết hôn, ta nhất định sẽ tới!
Diệp Tiểu Thiên vẫy vẫy tay với cậu, quay người vừa muốn đi, chợt nghe trên đường có tiếng thét lớn:
- Người đâu, người đâu, đánh chết người rồi!