La Tiểu Diệp là tuần kiểm, mà tuần kiểm là võ quan, lệ thuộc Quý Châu Đô chỉ huy sứ, bên trên lại thuộc sự cai quản của bộ binh, nhưng gã và quân đội bình thường không giống. Bình thường phải nghe theo lệnh Huyện thái gia, miễn cưỡng xem như Binh vương cấp dưới của Huyện thái gia.
Trải qua nhiều năm như vậy, quân đội đóng quân lâu cũng trở thành một đoàn thể ly khai, giống như một vương quốc độc lập, ảnh hưởng của quan phủ địa phương đối với họ cực kỳ hạn chế. Mà chuyện của bọn họ, quan viên địa phương cũng không cần phụ trách. Kể từ đó, Hoa tri huyện cũng mặc kệ, không thèm để ý La tuần kiểm nữa.
- Hây da! Nhớ ngày đó ta đi nhậm chức hăng hái không hề chú ý hắn. Tưởng rằng có thể dùng thân phận Huyện lệnh huyện Hồ kiến công lập nghiệp, xây dựng con đường làm quan vững chắc, tại nơi này lưu tên tuổi anh hùng muôn đời. Ai dè...
Hoa tri huyện xuất thần nhìn trần nhà, lòng tràn đầy bi thương:
- Nhìn xem bộ dáng này của ta hôm nay có gì tốt. Kỳ thi cuối năm nhất định là thất bại rồi, bất quá tình hình huyện Hồ phức tạp, triều đình cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Một tiến sĩ tân khoa như ta tới đây làm quan cũng giống như bị lưu đày, triều đình có thể làm gì ta được? Ta ở chỗ này ba năm, không có công lao chỉ có khổ lao, cho dù kỳ thi cuối năm của ta thất bại thì triều đình sẽ không không bãi quan ta đâu, cùng lắm là giáng chức thôi. Ta biết rõ là vậy nhưng thực sự không cam lòng... hây da!!
Quan viên thủ hạ vẫn còn hồi báo công tác, Hoa tri huyện cũng đã cân nhắc tương lai của y rồi.
Diệp Tiểu Thiên mang Thủy Vũ và Diêu Diêu đi vào nha môn, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Bọn hắn ra vào tự do như vậy, ở đây cả một người canh gác cũng không có, hoặc là không biết quan sai canh gác trốn đi đâu rồi.
Càng đi vào trong thì lại càng thấy vắng vẻ, xa xa ngẫu nhiên thấy bóng dáng của một nha sai thư lại, còn không kịp tiến lên hỏi thăm y vài câu, người nọ đã đi thẳng vào một căn phòng khác, căn bản chẳng hề để ý đoàn người bọn họ.
Diệp Tiểu Thiên đứng ngơ ngẩn giữa viện, nói với Thủy Vũ:
- Nơi đây với Trung Nguyên khác nhau thật lớn. Huyện nha này cũng tràn ngập cổ quái, theo ta thấy thì chúng ta nên đi thôi, tiến thẳng đến Đồng Nhân không cần lo lắng chuyện chỗ này.
Thủy Vũ kinh ngạc nói:
- Chuyện kia... chuyện của đám người Ngải Điển sử chúng ta mặc kệ luôn sao.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta cảm giác ở huyện Hồ này khắp nơi đều kỳ lạ, chúng ta không nên ôm rơm nặng bụng. Ngải Điển sử kia đến đây để nhậm chức đấy, một khi thật lâu không thấy đến, quan phủ tất nhiên sẽ tra hỏi, đến lúc đó nhất định có thể tìm được bọn hắn. Nàng chớ quên, ngoài sơn khẩu kia còn có xe ngựa bị nghiền nát, rất dễ tìm đấy.
Thủy Vũ do dự, nhờ vả người ta cả đoạn đường dài đến giờ, tin tức người ta đã chết cũng không thông báo một tiếng thì cũng có chút không có tình người. Huống chi...
Thủy Vũ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liền nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Diệp đại ca, chúng ta ngồi xe này từ trấn Lộc Giác đến đây, người của trấn Lộc Gíac nhất định rõ ràng. Chúng ta ở Lộc Giác hết ba ngày, người ở đó biết rõ lai lịch của huynh, nếu chúng ta bỏ đi, ngày sau quan phủ tra hỏi chuyện về Ngải Điển sử chỉ sợ huynh sẽ trở thành đối tượng bị hiềm nghi nhất.
Nàng nói vài câu khiến Diệp Tiểu Thiên tỉnh táo hẳn. Một vị mệnh quan triều đình cùng đi với bọn hắn bị giết, đây chính là một vụ án trọng đại. Đến lúc quan phủ bắt tay vào điều tra, biết đâu hắn lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, không bằng bây giờ kịp thời báo án, trước phải xác định mình là người sống sót mà đi báo án.
Nghĩ tới đây, Diệp Tiểu Thiên vui vẻ nói:
- Quả nhiên là nhà có hiền thê, nam nhân sẽ né được tai họa. Lời của nàng nghe rất có đạo lý.
Thủy Vũ nghe hắn ăn nói khùng điên cũng không phải một hai lần, nàng cảm nhận được da mặt mỏng manh non nớt của nàng hôm nào giờ đã trở nên ngày một dày hơn, ít nhất nghe hắn nói như vậy, cũng không còn thấy khủng hoảng nữa, chỉ theo thói quen gắt nhẹ hắn một cái, đến chuyện phản bác lại nàng cũng lười luôn.
Diệp Tiểu Thiên cười hắc hắc, búng tay nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm người, chấm dứt chuyện này rồi vui vẻ về nhà mẹ đẻ.
Diệp Tiểu Thiên nhìn khắp nơi một lượt, trực tiếp đi về hướng Thiêm áp phòng mới có người đi vào. Bước vào cửa rồi thăm dò xem xét chỉ thấy có một cái bảng treo ghi hai chữ “Hộ khoa”, bên trong có hai người đang ngồi chơi cờ, bộ dạng một kiếp phù du nửa ngày nhàn nhã.
Diệp Tiểu Thiên lập tức đi đến trước mặt hai người kia, thi lễ nói:
- Hai vị tiên sinh, tiểu dân có một chuyện lớn, muốn gặp mặt Tri huyện đại lão gia.
Sau đó một người trông lớn tuổi đứng dậy, nói với bạn đánh cờ:
- Tiên sinh có việc phải làm, bàn cờ cứ để như vậy đi, chút nữa chúng ta lại tiếp tục.
Tên còn lại nhẹ gật đầu. Lão già kia liền rời khỏi Thiêm áp phòng, thuận tay từ cạnh cửa quơ lấy cây chổi, rắc rắc... chổi phe phẩy trên hành lang, hóa ra người này được thuê phụ trách vệ sinh trong nha môn.
Người kia trên dưới bốn mươi vẫn ngồi bất động, gương mặt xương xương, y cũng không thèm nhìn Diệp Tiểu Thiên mà là chăm chăm cẩn thận nghiên cứu bàn cờ nửa ngày trời, rồi... lén lút nhặt quân cờ của đối phương dịch sang chỗ khác. Lúc này mới cười ha ha hai tiếng, đứng dậy đi vào gian bên trong, lúc đi mới buông một câu:
- Đi theo ta!
Kế bên Thiêm áp phòng chính là gian nhà chính, sau cái cửa có đề chữ Hồ Lô đường còn có vài gian phòng khác, Diệp Tiểu Thiên đi theo người nọ vào gian phòng thứ nhất. Người nọ ngồi xuống bàn xử án, cúi người dùng sức thổi một cái, trên bàn, là công văn, là văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) nhất thời bay lên một lớp bụi.
Diệp Tiểu Thiên nín thở, thầm nghĩ: “Rốt cuộc, nha môn không hoạt động bao lâu rồi?”
Người nọ nâng mắt lên, lười biếng nhìn Diệp Tiểu Thiên, hỏi:
- Có chuyện gì, là làm hộ tịch, sang tên, hay là chuyển nhà?
Diệp Tiểu Thiên nói:
-Tiên sinh, tiểu dân trên đường đi qua huyện này, thấy một vụ án mạng muốn bẩm báo cho Tri huyện đại lão gia.
Người nọ liếc hắn nói:
- Tri huyện lão gia ngươi muốn gặp là gặp được sao? Nói đi, chuyện gì?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tân nhiệm Điển sử Ngải Phong Ngải đại nhân trên đường không may gặp sơn tặc, bị giết rồi.
- Khục khục khục khục.
Viên thư lại kia ho sặc sụa một hồi, đứng phắt dậy cả kinh nói:
- Ngươi nói cái gì? Lập lại lần nữa!
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tân nhiệm Điển sử Ngải đại nhân, nửa đường gặp cướp, đã chết!
Viên thư lại kia trừng to mắt, hoảng sợ nhìn Tiểu Thiên, không dám tin, cẩn thận hỏi một lượt, rốt cuộc mới tin tưởng lời mà Tiểu Thiên nói..., viên thư lại kia ngây người trong chốc lát, liền vội vàng lách người qua thư án, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Nhanh! Ngươi đi theo ta!
Viên thư lại kia dẫn Diệp Tiểu Thiên lao ra Thiêm áp phòng, Thủy Vũ, Diêu Diêu đang đứng trong viện, y vừa thấy dung mạo thanh lệ của Thủy Vũ hai mắt tỏa sáng, lại thấy cô bé nhỏ ngây thơ kia nội tâm rung rinh chút ít, bất quá hiện tại trong đầu y chỉ đầy tin tức Điển sử bị ngộ hại, cũng không rảnh để nhìn nhiều.
Lão già lớn tuổi kia phụ trách vấy nước quét nhà nghe nói người tuổi trẻ này muốn gặp Huyện lệnh, cũng không biết được hắn có thân phận gì, cũng giả bộ tiếp tục quét tước. Mặt đất đã thật lâu chưa được quét, dù sao Huyện thái gia xưa nay không tới đây, trên mặt đất dày một lớp bụi phủ.
Lão già cũng không vẩy nước, mà cầm chổi quét lung tung làm bụi đất tung bay, viên thư lại bịt mũi nói:
- Được rồi được rồi, ngươi đừng giả vờ giả vịt nữa. Mau né ra, ta có đại sự phải đi gặp huyện tôn lão gia.
Lão già vội vàng nép qua một bên. Tên kia liền mang Diệp Tiểu Thiên bịt mũi xuyên qua hành lang, xông vào nhị đường tối vô cùng.
Tại nhị đường, La Tiểu Diệp báo cáo đơn giản xong phần quan trọng của sự việc, lúc này Trần Mộ mới báo cáo với Huyện thái gia, Trần Mộ cũng đơn giản hồi báo việc thu thuế, nước mắt nươc mũi tèm lem mà kể lể lịch sử đầy máu của bọn họ.
Huyện Hồ không phải là một huyện nông nghiệp lớn, thuế thu được từ nông nghiệp không có bao nhiêu, bổn huyện thu phí chủ yếu là từ buôn bán và vận chuyển. Bởi vì trong huyện có một đoạn trạm kiểm soát từ Vân Nam thông qua Hồ Nghiễm, cho nên thuế từ đoạn này chính là nguồn thu kinh tế chủ yếu.
Thế nhưng mà đoạn đường trạm kiểm soát này, hoàn toàn nằm trong tay đại hào Tề Mộc. Đây là chỗ đồn điền trấn thủ biên cương của Tề Mộc. Tề gia ở đây đã mấy trăm năm coi như là chỗ ở cố định.
Phụ thân của gã năm đó trong lúc cứu đương kim Tuần kiểm là gia gia của La Tiểu Diệp mà chết, từ đó về sau Tề gia trở thành đại ân nhân của La gia. Ca ca của y kế thừa quân chức, gã thì tự mưu sinh, triệu tập một đám kiệu phu bắt đầu làm vận chuyển mua bán.
Bởi vì có Tuần kiểm làm hậu thuẫn, việc buôn bán của y càng ngày càng lớn, về sau dần dần đã có thành tựu, hôm nay nghiễm nhiên trở thành đệ nhất ngang ngược của huyện đây. Vốn là y dựa vào Tuần kiểm đấy, nhưng mà hiện tại thế lực của hắn cũng thật lớn, lại là ân nhân La gia, ngay cả Tuần kiểm cũng bị hắn đàn áp.
Ngày nay Tề Mộ trải qua vài thập niên kinh doanh, thế lực rắc rối khó gỡ, đã thành bá chủ một phương của huyện Hồ, cùng tri huyện tạo thế chân vạc. Đám quan thu thuế trong mắt dân chúng không quyền không thuế chả khác gì hổ dữ, nhưng trong mắt y chỉ là chó con mèo con, căn bản là không để vào mắt.
Bất quá hai bên cũng không có gì xích mích, không có quan thuế nào dám tìm y gây phiền phức. Bất quá, Hoa tri huyện hai năm trước vẫn là thuận theo tự nhiên mà cai quản, mắt thấy được kỳ thi cuối năm, y mới tỉnh cơn mơ, muốn cho chiến tích đẹp mắt một chút, vì vậy mệnh lệnh thu thuế mới được ban xuống.
Mục đích chỉ là kiên trì thu thuế sản nghiệp của Tề Mộc thôi, ấy mà mà nổi lên xung đột với bọn họ, trước đó không lâu thủ hạ của Trần Mộ bị thuế đinh đánh, bây giờ còn đang dưỡng thương trong nhà, tiền thuốc men cũng không có.
Mạnh Huyện thừa cùng Tề Mộc gần đây cùng một giuộc, nghe Trần Mộ cáo trạng ở đây, trong nội tâm cười lạnh không thôi. Trong lòng của y hiểu rõ, Hoa tri huyện không hề có thực quyền, căn bản là không làm gì được Tề Mộc, chuyện thuế khóa này cũng không thực sự muốn cáo trạng, chỉ là kể ra ủy khuất để trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
Hoa tri huyện đang tâm phiền ý loạn, tên thư lại kia lại vội vã xông vào. Hoa tri huyện rốt cuộc tìm được một cái mục tiêu để phát tiết, giận dữ đứng lên nói:
- Lý Vân Thông, ngươi thật sự là càng ngày càng không có quy củ, bổn huyện đang thương nghị công sự cùng các vị đại nhân, ai cho ngươi vào.
Lý thư lại không dám thẳng thắng tranh luận, thực sự không có chút sợ vị tri huyện chả có thực quyền nà lập tức nói:
- Đại lão gia, ngài tạm thời dừng thương nghị công sự đi, hiện tại xảy ra chuyện lớn rồi.
Hoa tri huyện nghe trong lời nói của y có chút trêu chọc, trong thâm tâm càng căm tức. Nhưng y cũng biết toàn bộ huyện Hồ này chẳng có ai thèm kính sợ mình, đành phải giả vờ không nghe gì hết, đổi giọng hỏi:
- Là chuyện lớn gì?
Lý Vân Thông nói:
- Đại lão gia, vừa mới có người đến huyện nha báo án, nói là Điển sử tân nhiệm Ngải Phong trên đường đi nhậm chức bị kẻ cướp giết hại!
Chúng quan viên cả kinh, ánh mắt hướng về phía Lý Vân Thông, quan tòa nhất thời lặng ngắt như tờ.
Đã qua nửa ngày, chợt nghe “phịch” một tiếng, chỉ thấy Hoa tri huyện nặng nề đặt mông ngồi trên ghế.
L